Edit: Thủy Tích
Điền Vân Sương sau khi tốt nghiệp đổi rất nhiều nghề, cuối cùng được nhận vào làm tài vụ tại một công ty nhỏ mới mở, một làm chính là gần hai mươi năm, từ một công ty có quy mô thật nhỏ phát triển thành công ty niêm yết lớn mạnh, là một nguyên lão, tất cả mọi người đều không khỏi xem trọng bà.
Lại không nghĩ rằng lần này vì một nhân viên mới trên người có ô dù mà té ngã, thiếu chút nữa phải ăn cơm miễn phí nơi lao tù. May mà cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, sau khi điều tra hơn nửa tháng liền được thả ra.
Tổng giám đốc công ty còn tự mình đến rước bà, tỏ vẻ vô cùng đau đớn cùng hối hận khi tin tưởng chứng cớ của nhân viên mới kia, cuối cùng cam đoan đã sa thải người nọ, vả lại còn muốn tăng lương cùng đãi ngộ cho bà. Cuối cùng Điền Vân Sương vẫn quyết định trở về công ty, dù sao cũng ngây người ở đây nhiều năm như vậy, đã không đơn giản là một công việc làm công ăn lương bình thường nữa rồi, đối với bà mà nói, đó xem như là cái nhà thứ hai của bà.
Nhưng không quản như thế nào thì trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, huống chi, lúc đó nếu không có sự trợ giúp của Dạ Tư Viện, bà biết chính mình còn phải sợ bóng sợ gió thêm một hồi!
Vì muốn tỏ vẻ vô cùng áy náy với bà, giám đốc công ty đặc biệt cho phép bà nghỉ dài hạn. Lúc bình thường công tác vốn luôn bận rộn, bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, đứng giữa căn phòng trọ chỉ có một mình mình, bà phát hiện rằng một người sinh hoạt nguyên lai là cô độc như vậy.
Vì thế rốt cuộc nhớ ra mình có một đứa con trai, năm nay mười bảy hay là mười tám? Điền Vân Sương suy nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp xác định, sau lại nghĩ dù sao trong khoảng thời gian này trừ bỏ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi nên liền gọi bảo Dạ Vân Sâm đến phòng trọ của bà.
Thời điểm Dạ Vân Sâm đến, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường sớm mở, ánh sáng vàng vọt chiếu xuống mọi vật trên đường phố, tạo ra các bóng đen hư ảo, chung quanh đều là một cảnh sắc xa lạ. Nơi này rất gần trung tâm thương nghiệp B thị nên giá phòng cũng thập phần sang quý, năm trước Điền Vân Sương mới dọn tới, cho tới bây giờ, số lần Dạ Vân Sâm đến đây tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần trước đến vì chuyện gì cậu đã không còn nhớ, bởi vì đã cách mấy tháng rồi. Hôm qua nhận được điện thoại của Điền Vân Sương, cậu cũng chưa nghĩ ra nguyên nhân bà ta tìm cậu.
Dù sao cậu biết chính là không tìm cậu để trau dồi tình cảm mẹ con.
Điền Vân Sương là mẹ cậu nhưng tình cảm hai người chỉ tốt hơn một chút so với người xa lạ. Trước năm bảy tuổi, cùng Điền Vân Sương hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng dù có vậy cũng không khiến tình cảm mẫu tử của họ sâu thêm bao nhiêu. Điền Vân Sương là loại người đem sự nghiệp làm trọng, mặc dù đã có con cũng chưa từng thay đổi ý nghĩ đó, cũng không dành quá nhiều tinh lực trên người Dạ Vân Sâm, mà là đem cậu cho bà ngoại ở nông thôn nuôi dưỡng.
Cho nên có thể nói, tình cảm giữa cậu cùng bà ngoại tốt hơn chút. Đáng tiếc, năm cậu năm tuổi bà ngoại sinh bệnh nặng, cuộc sống cũng không thể tự gánh vác, vẫn luôn ốm đau trên giường, liền không có khả năng chiếu cố cậu, lúc này Điền Vân Sương mới bất đắc dĩ mang cậu về, nhưng lại là đem cậu đến một nhà trẻ không chính quy ở phụ cận.
Đó cũng là nguyên nhân khiến tình cảm giữa hai mẹ con bọn họ không thể sâu sắc. Sau lúc cậu vừa bảy tuổi, đột nhiên nhảy ra Dạ Thiểm tự xưng là cha cậu, nói muốn dẫn cậu về nhận tổ quy tông, mà Điền Vân Sương cũng tùy ý Dạ Thiểm mang cậu đi. Dạ Vân Sâm lúc đó bảy tuổi không hiểu rõ gì cả, tỉnh tỉnh mê mê bị mang về Dạ gia.
Từ đó về sau, cuộc sống của cậu liền biến hóa đến long trời lở đất. Dạ Vân Sâm luôn độc lai độc vãng, trừ bỏ lúc nhỏ sống với bà ngoại, bỗng nhiên nhiều thêm một chị gái cùng một đứa em trai, vui mừng còn chưa kịp hiện ra, liền phát hiện người chị gái trước mặt thì biểu hiện thương yêu cậu, lúc không có ai cũng lộ ra biểu tình hung ác, những vết ứ máu cùng miệng vết thương trên người chưa từng biến mất. Mà cái người cậu gọi là cha đối với cậu cũng chẳng chút quan tâm.
Vì thế cậu biết, tại Dạ gia, cậu là một tồn tại không được hoan nghênh.
Cậu liền nhớ nhung căn phòng nhỏ của Điền Vân Sương, tuy rằng không có ngôi nhà xinh đẹp cùng những món ngon, nhưng ít nhất tại đó, cậu sẽ không lo lắng bị người thương tổn, càng không cần lo lắng tại mùa đông khắc nghiệt lúc ngủ liền bị dội một thân toàn nước đá, sau đó sốt cao nằm trên giường mà vượt qua một cái Tết âm lịch.
Cậu từng khóc lóc cầu xin Điền Vân Sương, cậu muốn trở về, Điền Vân Sương không nói lời nào ôm cậu thật lâu, nhưng chưa bao giờ muốn dẫn cậu đi. Lúc sau, Điền Vân Sương bắt đầu trốn tránh cậu, một đoạn thời gian thật dài thật dài không xuất hiện trước mặt cậu, mà mỗi lần tới Dạ gia đều canh lúc cậu không có ở nhà. Cậu mờ mịt thật lâu nhưng cuối cùng tựa hồ cũng rõ ràng.
Mẹ của cậu, là hy vọng cậu ở lại Dạ gia, mặc dù trong lòng bà biết ngày qua cuộc sống của cậu ở Dạ gia cũng chẳng có gì tốt đẹp, cũng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ mang cậu về.
Mà trong nội tâm cậu ẩn ẩn toát ra một tiếng nói nhỏ, mẹ của cậu kỳ thật không quan tâm cậu. Suy nghĩ đó một khi toát ra thì sẽ không thể khống chế được, trước kia cậu cũng từng ôm nhiều ít hy vọng với Điền Vân Sương nhưng từ đó về sau, cậu liền không có chút kỳ vọng gì với bà ta cả. Đã từng chờ mong có thể gặp lại mẹ, đến sau lại thấy cùng không thấy chẳng có gì khác nhau.
Tình cảm hai mẹ con so với lúc trước lại càng thêm xa cách.
Nhưng dù vậy, khi nghe Điền Vân Sương xảy ra chuyện, cậu làm con cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, mặc dù chẳng còn chút tình cảm nào dù sao cũng là mẹ của cậu, cậu không có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn bà xảy ra chuyện. Huống hồ, Điền Vân Sương chưa bao giờ thỏa mãn được nhu cầu khao khát tình thương người mẹ của cậu, nhưng những phương diện khác xem như cũng là một người mẹ hợp cách, lúc hai người bọn họ nương tựa vào nhau mà sống, Điền Vân Sương cũng luôn cố hết sức để cậu có được sinh hoạt tốt nhất.
Hơn nữa từ từ lớn lên, cậu chậm rãi hiểu ra nguyên nhân vì sao Điền Vân Sương nhất định phải để cậu lại Dạ gia, xét đến cùng vẫn là do Điền Vân Sương còn ôm hy vọng với Dạ Thiểm, mưu toan thông qua cậu để được gả cho Dạ Thiểm.
Chính là, dù cho ai cũng biết đây là chuyện không thể nhưng Điền Vân Sương lại cố tình không thấy rõ, hoặc là không phải bà nhìn không rõ mà là vô pháp tiếp thu sự thật mà thôi.
Điền Vân Sương kỳ thật cũng chỉ là một người phụ nữ muốn được yêu thương.
Đã lâu không tới nơi này, có chút không nhớ địa chỉ, tìm một hồi lâu rốt cục mới tìm thấy nhà trọ của Điền Vân Sương. Ấn chuông cửa không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, thật nhanh cửa được mở ra. Điền Vân Sương mặc quần áo ở nhà đứng trước cửa, bảo cậu vào. Điền Vân Sương nhìn cậu từ trên xuống dưới đánh giá một vòng: "Hình như gầy đi một chút, gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?"
Dạ Vân Sâm cầm lấy dép đi trong nhà trong tay Điền Vân Sương, xoay người vừa thay vừa thản nhiên nói: "Cuối tuần là kỳ thi cuối kỳ, có thể là do gần đây đọc sách đến khuya."
"Sắp thi đúng là phải học bài thật kĩ!" Điền Vân Sương đã từng là học bá tỏ vẻ thập phần vừa lòng: "Con ngồi trước đi, còn một món nữa là có thể ăn cơm."
Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, cũng vừa vặn là thời điểm dùng cơm tối, nhưng Dạ Vân Sâm chưa từng nghĩ qua Điền Vân Sương thế nhưng sẽ nấu cơm cho cậu ăn. Điền Vân Sương tuy là tay nghề rất tốt nhưng cũng rất ghét nấu cơm, là con trai bà Dạ Vân Sâm cũng rất ít có cơ hội hưởng thụ đãi ngộ này.
Chưa đến mười phút, Điền Vân Sương đã mang đồ ăn đặt lên bàn, món nào cũng tỏa hơi nóng nhìn qua thập phần mỹ vị lại ngon miệng. Hai mẹ con vẫn duy trì thói quen "Khi ăn không nói, khi ngủ không nói" an an tĩnh tĩnh ăn cơm.
Cơm nước xong, Dạ Vân Sâm chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, Điền Vân Sương bỗng nhiên đè lại tay cậu, khuôn mặt có chút giống Dạ Vân Sâm mang theo biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Chuyện hôn sự của con cùng Cố gia đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Bà biết với tính tình của Dạ Vân Sâm, tuyệt đối không phải tự mình chủ động đề xuất kết hôn cùng Cố gia như Dạ Tư Viện nói. Mà đối với chuyện Dạ Tư Viện thế nhưng nguyện ý ra tay giúp đỡ mình bà vẫn không thể tin được. Lấy Dạ Tư Viện làm người tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ lại giúp đỡ bà, ắt hẳn có nguyên nhân gì đó mà bà không biết.
"Có phải Dạ Tư Viện lấy chuyện của ta đến uy hiếp con không?"
"Ngươi tình ta nguyện mà thôi."
Nghe vậy, biểu tình Điền Vân Sương hơi hơi trầm xuống, không cao hứng mà nói rằng: "Đối với ta mà cũng nói chuyện kiểu đó sao?" Bỗng nhiên biểu tình bà biến đổi, tức giận nói: "Cái con hồ ly tinh Dạ Tự Viện, đúng là cùng một đức hạnh với mẹ nó." Điền Vân Sương cũng không phải là nhân vật đơn giản, rất nhiều chuyện lúc mới phát sinh cũng không đi suy nghĩ nhiều nhưng ở nhiều chuyện trùng hợp như vậy, bà không thể không hoài nghi, cái nhân viên mới kia hãm hại bà ắt hẳn là do Dạ Tư Viện tìm tới!
Một chuỗi chuyện bỗng nhiên hiện ra trước mắt như vậy liền phát hiện tựa hồ cũng không phải ngẫu nhiên. Chính là cho tới bây giờ, dù bà có nghĩ thông suốt cũng không có lợi ích gì, hôn sự đều được công bố ra bên ngoài, tất cả mọi người đều biết Cố gia cùng Dạ gia sắp trở thành thông gia. Không nói Cố gia, Dạ gia cũng không có khả năng để loại chuyện này phát sinh, loại chuyện giữa đường hối hôn hoặc bị hối hôn, đối với bọn họ là chuyện không thể xảy ra.
"Con nghĩ vậy là tốt sao?" Điền Vân Sương khẽ thở dài, « Những đồn đãi về Cố gia Đại thiếu ai ở B thị mà chưa nghe qua, con hẳn là cũng biết đi. Mà lấy thân phận của Cố gia Đại thiếu, mặc dù có những lời đồn đãi như vậy quấn thân, cũng không có khả năng khuất phục bên dưới người khác, về sau hôn nhân của con phải như thế nào, tin rằng con cũng có thể tưởng tượng được, mà hậu quả rành rành ra đó, con cũng muốn kết hôn hay sao? »