Edit: Thủy Tích
Cậu vốn tưởng hắn không thích cuộc sống hai người, sau hôn lễ là có thể mỗi người có cuộc sống riêng, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng tựa hồ, Cố Duệ cũng không tính như vậy đi?
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, đối phương đang tập trung giải quyết đám văn kiện mà trợ lý mới mang đến, khi nhận thấy tầm mắt của Dạ Vân Sâm, Cố Duệ giương mắt nhìn về phía cậu, ánh mắt lãnh đạm tựa hồ có điều nghi hoặc.
Yên lặng thu hồi tầm mắt, Dạ Vân Sâm nói không rõ tư vị trong lòng, chính là luôn lấp lóe ý niệm muốn cùng Cố Duệ nói một chút suy nghĩ của bản thân.
Đối với chuyện hai người sắp trở thành bạn đời hợp pháp, trong lòng Dạ Vân Sâm cũng có chút nhận thức nhưng về sinh hoạt sau khi hai người trở thành bạn đời chân chính sẽ phát sinh biến hóa như thế nào cậu kỳ thật một chút khái niệm cũng không có.
Bởi những lời đồn đãi về Cố Duệ ở B thị cho nên mỗi người biết về hôn sự của bọn họ đều nhìn Dạ Vân Sâm với ánh mắt thương hại cùng trào phúng, nhưng trên thực tế cậu một chút cảm giác đều không có, ngược lại ẩn ẩn có chút nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Cố Duệ giống như trong lời đồn, với cậu lại là một chuyện tốt, ít nhất cậu không cần tiếp xúc thân mật cùng Cố Duệ, bất quá cậu chỉ có nhiều hơn một người bạn đời trên danh nghĩa mà thôi.
Dưới ánh mắt thường thường nhìn mình của Cố Duệ, Dạ Vân Sâm ăn nhưng chẳng biết mùi vị, no hay chưa no cũng không có cảm giác gì.
Trợ lý sau khi ra ngoài liền không quay trở lại, hai người cũng không chú ý nhiều, mỗi người tự chìm đắm trong thế giới của chính mình. Cố Duệ vừa xử lý xong việc, ngẩng đầu liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm buông dao nĩa xuống.
"Tôi ăn xong rồi." Dạ Vân Sâm nói.
"Ân." Cố Duệ thu thập lại văn kiện, "Đi thôi." Nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài, Dạ Vân Sâm đứng lên theo, hai người một trước một sau mà đi ra.
Lúc này trong cửa hàng đã thay đổi một vòng khách mới, nhưng vẫn còn một ít người muốn nhìn bọn họ nhiều thêm một chút nên còn ngồi lại đến hiện tại, đồ vật trên bàn có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ. Khi nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, nhãn tình đều sáng lên, không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm bọn họ.
Hai người họ đại khái chính là loại người không cần lên sân khấu cũng có ánh sáng chiếu lên người, khiến người khác không quản được ánh mắt chính mình, chưa kịp phục hồi tinh thần, tầm mắt đã dính lên trên người bọn họ.
Mà càng khiến người bất đắc dĩ chính là những người như vậy thường đối với tầm mắt của người khác không hề phát hiện ra, không, phải nói là do đã tập mãi thành thói quen cho nên liền đem những ánh mắt đó trực tiếp xem nhẹ đi.
Dạ Vân Sâm còn đang tự hỏi trợ lý đã đi nơi nào thì ngay ở cửa ra vào liền nhìn thấy gã đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì. Khi trợ lý nhìn thấy bọn họ đi ra, liền bật người một cái phục hồi lại tinh thần, bước nhanh lên đón.
"Cố tổng, Tam thiếu."
Cước bộ của Cố Duệ không ngừng, đi thẳng ra ngoài. Trợ lý cước bộ hơi hơi cứng lại một chút, ánh mắt hiện lên một tia thấp thỏm, quay đầu ánh mắt bay nhanh về phía Ninh Thiên Trạch đang đứng cách đó không xa, lập tức bước nhanh theo.
Ninh Thiên Trạch đứng kế bên quầy pha chế vô ý thức mà bước về phía trước một bước, lại như nghĩ đến cái gì liền dừng bước lại, môi do mím quá chặt mà có chút trắng bệch, ánh sáng trong mắt bất định, có không cam, có ghen ghét, nhưng cuối cùng, cũng chỉ dư lại mất mát cùng bất lực.
Có vài người, có lẽ gã thật sự không có khả năng mơ tưởng đến, thiếu niên đứng bên cạnh hắn, không quản nhìn từ phương diện nào đều so với gã tốt hơn hẳn, khiến gã cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Nhưng bởi vì là mục tiêu cố gắng rất lâu lại không có được, thống khổ trong lòng thật sự không có biện pháp dễ dàng xóa bỏ nhanh chóng, gã thật sự là...không cam lòng.
Lúc ra khỏi cửa hàng cà phê, lái xe đã sớm chờ trước cửa, trợ lý mở cửa xe, trước chờ hai người lên xe, rồi chính mình cũng ngồi vào ghế phó lái, mang dây an toàn, mới nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Cố Duệ một cái, trong lòng phần lớn là thấp thỏm cùng bất an.
Cố Duệ nghiêng mặt nhìn cảnh sắc lao nhanh qua phía ngoài cửa sổ, tựa hồ đối tầm mắt của trợ lý không hề phát hiện. Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi lên mặt hắn, khiến hắn thường ngày vốn lãnh đạm cũng trở nên nhu hòa theo. Ánh sáng màu vàng ấm áp thậm chí đem lông mi thật dài của hắn chiếu đến rõ ràng.
Dạ Vân Sâm ngồi bên cạnh, nhịn không được lại muốn nhìn hắn nhiều thêm một chút. Sự vật tốt đẹp ai mà không thích, cậu cũng không ngoại lệ.
Từ ngoại hình, Cố Duệ tuyệt đối có thể kiêu ngạo, dù sao những minh tinh trên TV mà cậu thấy qua cơ hồ không có khả năng thắng được Cố Duệ. Vẻ ngoài có thể chỉnh sửa, quần áo, phẩm vị có thể bồi dưỡng từ từ nhưng loại quý khí toát ra một cách thản nhiên như vậy cũng không phải có thể diễn xuất ra được.
"Nhìn đủ chưa?" Thanh âm thản nhiên vang lên, Dạ Vân Sâm trong lòng cả kinh, lúc này mới phát hiện chính mình nhìn chằm chằm Cố Duệ đến thất thần cũng không hay biết, thật nhanh mà thu hồi tầm mắt, tuy thần sắc rất bình thường nhưng hai gò má đã từ từ bay lên hai đóa hồng nhạt thản nhiên.
Cố Duệ quay đầu nhìn về phía Dạ Vân Sâm, biểu tình lãnh đạm như thường, hướng tới ánh mắt không chút sợ hãi lại hiện lên một tia trêu tức nhợt nhạt, lại rất nhanh mà mất đi, không lưu lại chút dấu vết nào.
"Trên mặt anh có dính cái gì đó!" Dạ Vân Sâm nghiêm trang chững chạc nói, "Ở đây này!" Cậu bình tĩnh mà chỉ chỉ má trái chính mình.
Cố Duệ: "..."
Trợ lý ngồi phía trước khóe miệng co rút, loại lấy cớ vụng về này, thật sự là...khiến người ta không nhẫn tâm nhìn thẳng!
Xe dừng lại trước cổng trường, trợ lý thu thập biểu tình trên mặt xong, rất nhanh đi xuống giúp Dạ Vân Sâm mở cửa xe, nói: "Tam thiếu, đã đến!"
Dạ Vân Sâm ở lại kí túc xá là do cậu không thích sống trong Dạ gia. Không chỉ là vì trở nên trong suốt ngay trong nhà mình, mà còn do nếu ở Dạ gia sẽ thường xuyên gặp hai chị em Dạ Tư Viện; thứ hai, ở ký túc xá đến lớp học cũng tiện lợi chút, không cần sợ trễ giờ cho nên chỉ trong những tình huống đặc biệt cậu mới ngẫu nhiên trở lại Dạ gia.
"Cảm ơn!" Nói cảm ơn xong, Dạ Vân Sâm liền thu thập đồ đạc xuống xe, xoay người vừa định nói câu khách sáo với Cố Duệ, chợt nghe Cố Duệ thản nhiên nói: "Nhớ rõ, phải mở điện thoại hai mươi bốn giờ, vào đi thôi!"
Dạ Vân Sâm ngơ ngác mà "A" một tiếng, xoay người đi xa thật xa rồi mới kịp phản ứng lại, cậu vì cái gì phải nghe lời? Hắn muốn điện thoại câu hai mươi bốn giờ đều gọi được liền có thể gọi được sao? Cậu rõ ràng có thói quen tắt máy lúc ngủ!
Nhìn theo cho đến lúc không còn nhìn thấy thân ảnh Dạ Vân Sâm nữa, trợ lý mới quay đầu xin ý kiến: "Cố tổng, bây giờ về Cố trạch hay trở về nhà riêng?"
Kế hoạch ban đầu là về công ty trước, bất quá phải trì hoãn một đoạn thời gian trong cửa hàng cà phê nhỏ, giờ phút này trời đã sắp tối đen, không sai biệt lắm liền đến giờ cơm tối rồi. Nếu không có tình huống đặc biệt, Cố Duệ luôn sẽ trở về nhà dùng cơm, không quản là ăn ở Cố trạch hay quay về nhà riêng chính mình, không có ngoại lệ.
Nghe được câu hỏi của trợ lý, Cố Duệ liền nhìn thẳng gã, trong lòng trợ lý nháy mắt căng thẳng, luôn có một cảm giác việc mình làm Cố Duệ đều biết hết, thật giống như lập tức liền không có chỗ nào che giấu.
Cố Duệ phiêu tới một cái liếc mắt cũng không nghĩ sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi, "Tôi không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh lần thứ hai." Nói tới đây, hắn dừng một chút, tầm mắt dừng trên mặt trợ lý, rõ ràng vẫn là ánh mắt lãnh đạm như cũ lại khiến trợ lý ra một thân mồ hôi lạnh.
Trợ lý bật người lên, nói: "Cố tổng, tôi biết, tôi cam đoan với ngài, về sau chuyện như vậy sẽ không lại phát sinh thêm lần nào nữa."
Cố Duệ mặt không đổi sắc nhìn gã một cái, thản nhiên phân phó: "Quay lại nhà tổ."
Nghe vậy, cuối cùng trợ lý cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, trong lòng biết một cửa này rốt cục cũng qua.
Chủ cửa hàng cà phê nhỏ, Ninh Thiên Trạch chính là bạn tốt nhiều năm của gã. Thời điểm học đại học duyên phận đưa đẩy khiến gã gặp qua Cố Duệ một lần liền nhất kiến chung tình. Qua nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu buông tay, luôn tìm đủ cách để tiếp cận Cố Duệ. Lúc trước, lúc Cố Duệ tuyển trợ lý, Ninh Thiên Trạch cũng cùng gã đi phỏng vấn nhưng cuối cùng không được tuyển.
Mặc dù là vậy cũng không từ bỏ ý định. Đoạn thời gian trước nghe nói Cố Duệ cùng người khác có hôn ước vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn luôn không ngừng cầu xin gã giúp Ninh Thiên Trạch bắt một cái cầu. Chính mình cơ hồ thật sự là bị phiền đến không chịu nổi, hơn nữa có thể nhìn thấy tình cảm của Ninh Thiên Trạch đối Cố Duệ qua nhiều năm như vậy, nhất thời mềm lòng đáp ứng.
Cố Duệ chưa bao giờ dùng cơm bên ngoài bỗng nhiên đề xuất tìm một chỗ ăn cơm, gã lập tức nghĩ đây có lẽ là cơ hội ngàn năm có một, vì thế cứ như vậy dẫn bọn họ lại đây, lại không nghĩ rằng, vốn cho mình đã làm rất tốt lại bị Cố Duệ nhìn đến rõ ràng.
Ai, vốn gã cảm thấy người bạn tốt này tuyệt đối không có hy vọng, lúc này nhìn thấy phản ứng của Cố Duệ, lại càng khiến suy nghĩ này của gã thêm kiên định, lúc trước đúng là bị ma quỷ ám mới đáp ứng giật dây cho Ninh Thiên Trạch đi?
- ----.-----
"Anh hôm nay đi chọn nhẫn cưới à?"
Trở lại Cố trạch, vừa đi vào phòng khách, Cố Vân Hiên giống như tên lười biếng ngồi trên sa lông ngẩng đầu nhìn hắn, thuận miệng hỏi một câu.
Cố Duệ nhìn tư thế của Cố Vân Hiên, mày kiếm không dấu vết mà nhíu lại, "Hôm nay cậu lại không đến công ty!"
Cố Vân Hiên nhún nhún vai, vẫn là bộ dáng lười biếng, "Đến công ty cũng không có việc gì làm, còn không bằng thoải mái ngốc ở trong nhà."
"Ngày mai nếu không thấy cậu ở công ty, đóng băng toàn bộ thẻ tín dụng!" Thản nhiên mà bỏ xuống một câu như vậy, Cố Duệ xoay người lên lầu, lưu lại Cố Vân Hiên mãnh liệt ngồi thẳng dậy không ngừng kêu rên ở phía sau, "Anh, anh như vậy không phải là người! Anh?" Một bên hét một bên đuổi theo lên lầu.
Đóng cửa lại, nhốt tên ngốc đang gào khóc thảm thiết ở ngoài cửa. Lần đầu tiên trong đời, chuyện đầu tiên Cố Duệ trở lại phòng không đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ mà là đi đến giá sách, đem phần tư liệu về Dạ Vân Sâm mà lúc trước Cố phu nhân đưa cho ra xem. Nếu đã quyết định đem người này trở thành bạn đời tương lai, vậy thì liền cố gắng hết sức để trở thành một bạn đời đủ tư cách vậy.
Khi hắn nhận thức một người chính là muốn hiểu rõ hết về người đó, nhưng trong nháy mắt mở phần tư liệu này ra, hắn chần chờ một chút.
Một cái bạn đời tốt không nên âm thầm điều tra tư liệu của đối phương đúng không?
Vấn đề này còn chưa có đáp án, di động dành riêng cho người nhà bỗng dưng rung lên một cái, lấy ra vừa nhìn là một cái tin nhắn, người gửi hiện lên ba chữ "Dạ Vân Sâm".
"Anh hảo, xin hỏi đến nhà chưa?" Câu hỏi thực khách khí, trong nháy mắt nhìn đến đó, Cố Duệ thậm chí có thể liên tưởng đến hình ảnh thiếu niên hơi hơi mím môi, một bộ dáng quy củ, máy móc mà ấn chữ gửi tin nhắn đi.
"Ân." Sau khi mặt không đổi sắc đè xuống gửi đi dòng chữ, Cố Duệ mới kịp phản ứng, hắn sao lại làm ra cái chuyện ấu trĩ trả lời tin nhắn này chứ? Nhưng ngay lập tức liền kiếm ra một cái lý do đường hoàng để thuyết phục chính mình.
Một bạn đời tốt, hẳn là sẽ dung túng đối phương làm ra một số việc ấu trĩ, ngẫu nhiên cũng có thể bồi đối phương ấu trĩ một chút.
Sau khi nghĩ như vậy hắn mới yên tâm thoải mái để điện thoại xuống, cầm quần áo đi tắm rửa.
Dạ Vân Sâm bên kia sau khi gửi đi tin nhắn liền có chút cảm giác bất an, cậu nghĩ xuất phát từ lễ phép hẳn là nên hỏi thăm một tiếng, nhưng lại không muốn gọi một cú điện thoại cuối cùng suy nghĩ ra một biện pháp là gửi tin nhắn hỏi thăm. Lại không nghĩ tới chính là tin nhắn chưa gửi đi bao lâu thế nhưng thực nhanh đã nhận được tin hồi âm.
Trần Vũ mới trở về liền ngạc nhiên mà gọi một tiếng, "Vân Sâm, cậu vừa mới cười sao? Cậu đang nhìn cái gì vậy? Thế nhưng nhìn đến cười rộ lên?"
Dạ Vân Sâm thật nhanh mà thu hồi điện thoại, "Mắt cậu nhìn lầm rồi."
Trần Vũ: "..."