「E~to, giờ thì tính tới phương pháp để đạt được mục tiêu này thôi. Vì mình là con một nên trước hết gia tộc Linières cần phải có người thừa kế đã…… Ngoài cách hỏi trực tiếp cha mẹ ra thì chắc không còn cách nào khác rồi」
Thật lòng thì việc này gần như là không tưởng nếu là trước khi Sophie lấy lại được ký ức tiền kiếp.
Nguyên do là bởi mẹ của Sophie là Ena có sức khỏe rất yếu. Riêng việc bà hạ sinh thành công Sophie cũng đã được coi là một kỳ tích. Việc sinh thêm bất kỳ đứa con nào nữa cũng chẳng khác gì tự sát cả.
Tuy nhiên Sophie lại sở hữu những kiến thức từ tiền kiếp, và từ góc nhìn của cô thì mẹ cô đơn giản chỉ là do sở hữu thể trạng kém.
Mẹ cô đã luôn ốm yếu suốt từ khi còn nhỏ rồi, có vẻ như cả cuộc đời bà gắn liền với chiếc giường nhiều hơn cả. Do vấn đề sức khỏe nên bà cũng ít tham gia các mối liên kết xã hội. Tình cờ là bà đã
gặp cha Sophie là Edgar vào đúng lần duy nhất mà bà tham dự một bữa tiệc, sau đó cả hai tiến tới hôn nhân.
Và dù cho đã kết hôn thì cuộc sống của bà vẫn chẳng hề thay đổi gì so với thời điểm trước đó. Thể dục thì không, tắm nắng cũng không, chế độ ăn uống lại càng không đủ chất. Cứ duy trì lối sống như vậy thì dù có khỏe mạnh mấy rồi cũng sẽ có lúc đổ bệnh. Do vấn đề sức khỏe của bà không hề được cải thiện nên việc bà có thể hạ sinh thành công chắc chắn đã là một kỳ tích rồi.
Và dường như cha cô nghĩ rằng kỳ tích xảy ra một lần đã là quá đủ, ông dần trở nên bao bọc mẹ cô một cách thái quá.
Còn về ngôi biệt thự mà Sophie đang sống hiện tại là một căn nhà nghỉ dưỡng mà cha đã xây cho mẹ cô và đặt trong một khu nghỉ dưỡng trị liệu.
Cha cô là Edgar hiện tại đang giữ tước vị Nam tước, ông vốn là con trai thứ 3 của nhà Gentry vốn không hề có tước vị Nam tước.
Dẫu chẳng thể so bì với quý tộc, nhưng so với những người nông dân lăn lộn bươn chải kiếm từng đồng từng cắc thì cuộc sống của ông vẫn sung túc hơn rất nhiều.
Ngược dòng thời gian, có những thời mà thậm chí quý tộc còn chẳng phải làm việc, đối với họ lúc đó công việc trông như thể một thứ gì đó ô nhục lắm, nhưng quan niệm đó cũng đã dần biến mất kể từ cái thời cha cô còn trẻ rồi.
Vì thân là con trai thứ trong gia đình, cha cô không được thừa kế gia sản nên ông đã sử dụng một khoản vay từ gia đình và quyết định chuyển hướng sang khởi nghiệp đầu tư kinh doanh, doanh nghiệp do ông lập nên đã thành công trong việc kinh doanh với các quốc gia khác.
Cơ mà đặc biệt ở chỗ, ông lại chẳng có khát vọng muốn thăng quan tiến chức thêm.
Tuy nhiên, ông đã bị dính phải tình yêu sét đánh với người con gái của gia tộc Tử tước, vì muốn cưới nàng về dinh mà ông đã dùng tiền để có được tước vị Nam tước như bây giờ, quá khứ của ông đã diễn ra như vậy.
Hay nói cách khác là cha cô đã gặp phải tình yêu sét đánh và rồi cười một người mang địa vị cao hơn bản thân nhiều, để rồi ông nuông chiều bà tới cực độ.
Tất nhiên yêu thương nhau thì tốt đấy, nhưng đối với Sophie thì việc bao bọc quá mức chỉ tổ gây hại thôi. Thế giới cũ của cô có một câu nói là 『Ân cần thái quá』. Câu nói đó ám chỉ những người cứ nhân danh tình yêu mà cứ luôn can thiệp vào đời sống người khác và bao bọc họ quá mức cần thiết. Dù sao thì không phải bất cứ hành động nào cũng đều là tốt.
「Trước hết là mình cần quản lý giờ giấc ngủ của mẹ đã, sau đó là cho bà đi dạo để tập thể dục mỗi sáng, tắm nắng và có thể sẽ là cùng nhau tập cả các bài tập thể dục trên radio nữa. Tiếp theo là tăng cường xoa bóp những điểm lưu thông máu kém. Rồi sau đó là――――」
Cô cũng không thể bỏ qua chế độ ăn uống được.
Thức ăn trên thế giới này đều rất thiếu gia vị, phương thức nấu ăn cũng chỉ xoay quanh mỗi nướng và luộc.
Quả thực quê hương của Sophie đúng là Vương quốc Orlando. Thế nhưng miễn là cô vẫn có ký ức tiền kiếp, kiểu gì thì kiểu cô vẫn mang tiêu chuẩn ẩm thực của một
『Người Nhật』.
So với một gia đình có đầy đủ cả cha lẫn mẹ, Tasuku lớn lên trong trại trẻ mồ côi chắc chắn sẽ không được ăn uống đầy đủ như vậy.
Tuy vậy nhưng Tasuku lại có Tenma làm bạn.
Mặc dù Tenma không được thừa kế gia sản [note42855], cha mẹ anh vẫn là bác sĩ, còn cơ gia nhà anh cũng vô cùng hoành tráng, đích thị anh chính là một công tử nhà giàu. Tiếp theo là cả Tenma lẫn gia đình bao gồm cả cha mẹ và chị gái anh đều là những người sành sỏi trong ẩm thực.
Kể từ khi cô của kiếp trước vẫn còn nhỏ, họ đã luôn chia phần thức ăn cho cô mà còn chẳng cần quan tâm giá trị của chúng.
Kết quả là cảm thụ ẩm thực của Tasuku cũng ngày càng được nâng tầm lên. Tới lúc trưởng thành rồi và tự bỏ tiền ra mua những món ăn đó thì cô mới hiểu rằng chúng vốn đã có giá trị tới nhường nào, chỉ là tới lúc cô nhận ra thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Thế là trừ chi phí sinh hoạt và tiền tiết kiệm ra, Tasuku kiếm được bao nhiêu đều đổ vào ăn uống bằng hết.
Cô luôn cảm thấy hứng thú khi nấu ăn với những nguyên liệu và gia vị chưa từng chạm tới, và khi mà Tasuku không bao giờ có khái niệm bỏ mứa với những thứ đã mua, bộ sưu tập công thức nấu ăn của cô cũng ngày càng trở nên dày hơn trước.
Dù bản thân cô còn chẳng nhớ nổi là từ khi nào nhưng nấu nướng đã trở thành một phần trong đam mê của Tasuku.
Vấn đề ở đây là người chị tên Suzuka lớn hơn 2 tuổi của Tenma đã luôn dành phần lớn thời gian để dạy cô cách nấu ăn và làm bánh kẹo mỗi khi cô qua nhà Tenma chơi. Con trai cũng nấu ăn được chứ sao! Chị ấy đã dõng dạc tuyên bố như vậy, được chị ấy chỉ dạy cũng khiến cô cảm thấy vui.
Trên hết thì Suzuka cũng là một cô gái xinh đẹp tựa như Tenma vậy, và làm gì có chuyện cô lại đi bỏ lỡ cơ hội được một cô gái xinh đẹp như vậy chỉ dạy cơ chứ, kết quả là Tasuku đã cắm đầu vào điên cuồng ghi nhớ và rồi tay nghề cứ tăng lên vun vút.
Những món ngon có ở Nhật Bản là vô số. Bản thân người Nhật cũng cực kỳ trân quý ẩm thực, dù rằng nó có kỳ công đến mấy thì họ cũng cố gắng làm cho bằng được. Phần kí ức đó của một người Nhật đang ánh lên rất mạnh mẽ trong Sophie.
「Không thể coi thường ăn uống được」
Dù cho cô có là tiểu thư đi chăng nữa thì cũng không thể tách rời cô khỏi ẩm thực được. Đối với cô, ẩm thực chính là lẽ sống.
「Được rồi, việc đầu tiên mà mình cần phải làm là tìm kiếm gia vị đã nhỉ?」
Trong những trường hợp như này, cô rất biết ơn vì đã có cha cô làm thương gia.
Cha cô hiện không sống tại khu nghỉ dưỡng trị liệu, vì công việc mà ông phải sống xa gia đình tại Thủ đô hoàng gia. Nếu là những sản vật hiếm tới từ các quốc gia khác thì cha cô hoàn toàn có thể có được.
Trên thực tế là ông đã tới đây từ Thủ đô hoàng gia vì lo lắng cho Sophie đã suýt bị chết đuối và bất tỉnh suốt mấy ngày trời, ông chỉ quay về sau khi đã cảm thấy yên tâm mọi chuyện. Lúc quay về ông còn hỏi cô xem tôi có muốn thứ gì không nữa, đó chính là lúc thích hợp nhất để cô ngỏ lời xin.
「Thế giới này chỉ có mỗi muốn và hạt tiêu là phổ biến thôi sao?」
Việc đầu tiên là cô cần phải nấu một món ngon cho mẹ đã. Sau đó mới tính tiếp đến chuyện cô muốn gia vị gì sau.
Dù rằng mỗi người có một quan niệm khác nhau, nhưng đối với Tasuku thì nước tương, miso và giấm chính là 3 loại gia vị chủ đạo.
Vì có rượu nên chắc hẳn sẽ phải có giấm. Còn nếu không thì cô cứ việc tự làm là được.
Còn về nước tương và miso thì thế giới này có tồn tại hạt đậu nành, chỉ cần cô muốn là sẽ có thể làm ra được. Dù rằng làm mọi thứ đi lên từ đâu sẽ rất khó khăn, nhưng rồi cô cũng sẽ có thể làm được. À không, chắc chắn là cô sẽ làm được!
「Nhưng mình không biết rằng liệu miso có trở thành gia vị của Vương quốc Orlando không nhỉ?」
Dù cho cô có muốn làm gì, mọi chuyện vẫn phải bắt đầu từ con số 0.
Nếu chỉ là để thỏa mãn đam mê bản thân thì dù cô có bao nhiêu tiền cũng vẫn là không đủ. Vậy nên cô phải đặt trọng tâm vào việc kinh doanh buôn bán thay vì chỉ hướng tới gia đình cô.
Cha cô cũng sẽ rót tiền vào nếu như cảm thấy mọi chuyện có đủ tiềm năng.
Bản thân miso cũng tốt cho sức khỏe. Ngay cả khi nó không hợp khẩu vị chung, việc bán miso dưới dạng súp thuốc cũng là một cách khả thi.
「Mình cũng muốn cá cá ngừ khô nữa à」
Cô chưa từng nghe nói tới trong Vương quốc Orlando có loài cá nào tên là cá ngừ đại dương cả, cơ mà dù có bất cứ loài nào tương tự để làm đồ khô cũng được.
(Ưm, cứ nỗ lực hết mình là mình nghĩ kiểu gì cũng sẽ làm được thôi)
Tự nhiên cô cảm thấy hăng hái hẳn lên. Cô đứng dậy tạo tư thế oai vệ và cười kiểu táo bạo, cùng lúc đó cô nghe thấy được có tiếng động vào cửa sổ từ ngoài ban công. Cô lại gần trong ngạc nhiên và nhìn thấy một cậu bé đang đứng ở ngoài đó.