Một cậu bé đang tuyệt vọng chạy bên trên những viên đá cuội. Với chiếc bánh mì được giấu bên trong áo, cậu chỉ muốn có thể an toàn mang nó về. Cậu chỉ mong muốn có vậy trong tình trạng kiệt sức hiện tại.
Tuy nhiên, người chủ tiệm bánh cuồng nộ đang bám đuổi phía sau nay đã sắp bắt kịp cậu.
Mặc dù nếu để bị bắt thì chắc chắn cậu sẽ phải chịu đòn, cậu vẫn sẽ chịu được. Bởi vì việc cậu đi ăn cắp bánh mì chính là sai trái. Dẫu vậy, cậu quyết không để bị lấy lại chiếc bánh mà cậu mới ăn cắp được này.
(Nếu không có thứ này thì… em ấy chết mất!)
Vì cô em gái đang đợi cậu quay về, cậu chạy thục mạng.
Cậu cứ thế cắm đầu chạy trong cơn hoảng loạn, tuy nhiên vào lúc chạy ngoặt sang một góc khác, cậu đụng trúng vào lưng một người đàn ông. Cậu theo đà cứ thế đâm sầm xuống những viên đá cuội lát trên vỉa hè.
「Gì thế này?」
Người đàn ông bị cậu tông trúng quay lại. Ngước nhìn lên trong tư thế sõng soài dưới mặt đất, trước mắt cậu là một nam thanh niên đang mặc chiếc áo khoác dạ ôm vừa vặn lấy thân mình. Cậu chợt giật nảy mình. Thứ mà nam thanh niên đó đang mặc giá trị hơn tất thảy những gì cậu từng thấy, điều đó cũng giống như là một nỗi sợ khác dâng lên trong một đứa nhóc như cậu.
「Ranh con! Tao bắt được mày rồi!」
Chủ tiệm bánh cuối cùng cũng đuổi kịp khiến cho cậu bé tỏ ra kinh hãi.
(A~, kết thúc rồi. Hết thật rồi)
Với đôi mắt ngấn lệ, dẫu vậy nhưng cậu cũng chỉ có thể tuyệt vọng cắn răng chịu đựng. Cái cánh tay đang giận dữ vung lên đó có lẽ đang chuẩn bị vụt thẳng xuống cậu. Cậu chỉ biết nhắm tịt mắt lại chờ chấn động ập đến, tuy nhiên điều đó đã không hề xảy ra.
Cậu rụt rè mở mắt ra, cánh tay của chủ tiệm bánh giơ lên định vung xuống nay đã bị nam thanh niên kia nắm lấy chặn lại.
「――Hả~! Nghe tôi nói, thằng ranh con này ăn trộm, còn tôi là!」
「Tôi biết rồi. Tuy nhiên tiểu thư của chúng tôi đang trên đường mua sắm. Giờ mà để xảy ra hỗn loạn thì rắc rối lắm」
Nam thanh niên từ tốn đáp lại với giọng bình tĩnh.
「Ngay cả khi anh nói như vậy~」
Theo đà giận dữ không ghìm xuống được, chủ tiệm bánh vẫn nói với giọng gay gắt.
「Ara, đằng này có vẻ huyên náo quá nhỉ」
Giữa bầu không khí hung bạo đó, một giọng nói dễ thương vang lên theo cách thiếu phù hợp với không gian hiện tại.
「Bart, đang có chuyện gì sao?」
Một giọng nói không chút ồn ào, giọng nói mà chỉ nghe thôi cũng đã đủ khiến đôi tai cảm thấy dễ chịu.
Và ở trước mặt những nam giới tại đây chính là một quý tiểu thư đang mang trên mình bộ váy với những đường may và diềm xếp tinh xảo, chân đi đôi giày được buộc những dải ruy băng xinh xắn.
Một mỹ nhân với mái tóc đen mượt óng ả, đôi mắt đẹp tựa như những chiếc lá non rơi vào đúng độ xanh mướt, không chỉ cậu mà ngay cả chủ tiệm bánh lên cơn cuồng nộ nãy giờ cũng đều phải cảm thấy ná thở.
Cô gái ấy đưa chiếc ô xếp lại từng nếp tinh xảo đang cầm trên những ngón tay trắng nõn cho hầu gái đứng đợi bên cạnh, sau đó cô ấy lại nói 『Ara…』 thêm một lần nữa.
「Tôi rất xin lỗi, thưa Sophie-sama」
đứng trước mỹ nhân đó, nam thanh niên kia như chỉ đang lí nhí trong mồm. Và dường như đã nắm được câu chuyện, cô gái ấy đứng trước chủ tiệm bánh và tỏ vẻ mặt cảm thông.
「Xin cho phép tôi được giới thiệu muộn. Tôi là Sophie Linières, con gái của Edgar Linières. Bị đánh cắp đồ vật quan trọng như vậy, tôi thật sự rất lấy làm tiếc cho ông chủ đây」
「...Ế? V, vâ, vâng!」
Chủ tiệm bánh trở nên luống cuống. Nhắc đến nhà Linières cũng có nghĩa nhắc đến gia tộc Nam tước. Là về quý tộc. Không chỉ vậy, họ còn là thương gia giàu có, lúa mì mà ông ta mua về cũng chính là tới từ Thương đoàn Linières. Lúa mì có xuất xứ từ Thương đoàn Linières đều là lúa mì chất lượng cao. Mặc dù vậy, sản phẩm đã được trợ giá xuống đến mức tối thiểu, lợi ích mà ông ta nhận được từ việc kinh doanh cửa hàng tại Vương đô hoàn toàn đều là nhờ và sự thương xót từ nhà Linières.
Trong trường hợp chẳng may đắc tội với tiểu thư nhà Linières, điều đó cũng đồng nghĩa với việc công việc kinh doanh tại Vương đô sẽ sớm đi vào ngõ cụt.
「Tôi cảm thấy rất đồng cảm với cảm giác của ông đó. Một thứ mà bản thân mình đã dồn hết tâm huyết bằng cả trái tim vào, để bị đánh cắp mất chắc hẳn là rất đau đớn nhỉ」
「V, vâng~! Rất cảm ơn tiểu thư vì đã đồng cảm cho tôi ạ~!」
「Nhưng mà nhé, tôi không muốn phải thấy cảnh gây gổ, xô xát đâu. Liệu ông có thể thu lại cơn giận của mình trong tình huống này được không?」
Khẽ khép đôi mắt xanh mơn mởn lại, cô gái ấy đưa cho ông ta một đồng vàng.
「Đ, đồng vàng ! ? T-t-t-t-t-t, tôi không dám nhận đâu ạ!」
Một đồng vàng là thứ mà ông ta không thể nào dám nhận nổi. Chiếc bánh mì bị ăn cắp kia chỉ đáng một xu. Với mồ hôi lạnh đang ứa ra khắp người, chủ tiệm bánh cứ thế lắc đầu nguầy nguậy.
「Mong ông hãy chấp nhận tấm lòng này. Xin hãy cứ coi như là yêu cầu ích kỷ từ phía tôi thôi ạ」
Ánh mắt đó, giọng nói đó, ông ta không cảm nhận được bất kỳ vẻ ép buộc nào mà chỉ đơn giản là lòng tốt thuần khiết. Dẫu vậy, ông ta cảm thấy như mình không hề có bất kỳ sức mạnh nào để mà lên tiếng được. Và như một món đồ chơi bị hỏng, chủ tiệm bánh nhận lấy một đồng vàng trong cử động giật giật. Đưa lời cảm ơn tới cô gái kia xong, ông ta ngay lập tức rời khỏi đó như đang cố chạy trốn đi.
「――Nào, giờ còn cậu nhóc này thì sao, thưa tiểu thư」
「Phải ha~... Trước hết là cùng lên xe ngựa rồi chúng ta nói chuyện tiếp nhỉ. Ở đây hiện đang tập trung nhiều ánh nhìn quá」
Bỏ lại đằng sau những người đang đồn đại, bàn tán về tiểu thư nhà Nam tước Linières, cô gái ấy bước lên xe ngựa cùng những người khác.
Với suy nghĩ rằng cả đời cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được bước lên một cỗ xe ngựa đôi sang trọng, cậu lo lắng đến mức suýt thì đã nôn hết ra ngoài. Và có tổng cộng hai cỗ xe ngựa như vậy, trừ cô gái ấy, nam thanh niên kia và cậu ra, còn đâu mọi người đều lên cỗ xe ngựa còn lại.
Cậu ngẩng đầu và liếc nhìn lên phía trên, trước mặt cậu là một cô gái với làn da trắng ngần. Và cô gái ấy cũng đang nhìn cậu.
「T, tôi không khiến lũ quý tộc các người phải bố thí!」
Bị nỗi sợ thúc đẩy theo một chiều hướng kỳ lạ, cậu hét lên ngay khi vừa chạm mắt cô gái kia. Và không khác gì người chủ tiệm bánh ban nãy, mồ hôi cũng đang tua túa ra trên mặt cậu một cách kỳ lạ, chỉ khác là cậu đang cảm thấy tuyệt vọng.
Trước cô gái dễ thương đến tuyệt đẹp mà cậu chưa từng được thấy đó, cậu cảm thấy kinh sợ. Với mùi hương đẹp tựa những bông hoa, dù chỉ ngồi đó thôi, bầu không khí đó khiến cậu choáng ngợp đến mức không thể tin nổi họ cùng là con người, chỉ có can đảm lắm mới giúp cho cậu không ngất đi trong hoàn cảnh hiện tại.
Khi cậu tỏ ra vô lễ đến vậy, cậu đang mong chờ rằng cô ấy sẽ trở nên tức giận, thế nhưng chẳng hiểu vì sao mà cô gái đó là chỉ cười khúc khích với cậu.
「Ma~, trông cậu dễ thương làm sao. Bart à, cậu ấy cũng nói theo cách giống hệt với anh đấy. Chẳng lẽ đây là nghi thức mà mấy người cứ nhất định phải nói một lần mới chịu được sao?」
「Tôi đã có nhận thức rõ ràng rằng bản thân khi đó ngu ngốc đến nhường nào, xin tiểu thư đừng bắt nạt tôi quá nhiều nữa」
「Trước kia Creto cũng nói y hệt như vậy nữa」
「Xin tiểu thư vui lòng không coi tôi giống như tên ngốc đó」
Cô gái ấy vừa trò chuyện vừa khúc khích cười. Ngay cả khuôn mặt đang cười đó cũng toát lên vẻ tuyệt đẹp. Cô ấy trông không khác gì những con búp bê đắt tiền, thứ cậu chỉ có thể được nhìn qua ô cửa kính mà chẳng thể chạm tới nổi.
「Một cô gái xinh đẹp như cô không thể nào có chuyện lại tồn tại được! Đồ phù thủy!」
「Ara, vậy là cậu đang khen hay là đang khinh bỉ tôi nhỉ?」
「Thằng ranh con này…」
Chưa lúc nào mà vẻ tức giận của nam thanh niên kia lại thể hiện ra ngoài rõ ràng như bây giờ, anh ta trưng ra vẻ mặt cau có lườm cậu.
Cậu cứ ngỡ như nam thanh niên đó là một người tốt, rốt cuộc thì anh ta cũng chỉ tung cái giọng đầu đường xó chợ 『Ai cho ngươi nhìn tiểu thư bằng cái ánh mắt đê tiện đó』 ra và xổ thẳng vào mặt cậu.