Một vài tháng sau, trại trẻ mồ côi nhận được một gói hàng.
「Đây là?」
Với Sophie luôn ghé qua đây vào những ngày không có tiết học, chiếc hộp gỗ được bày ra ngay trước mặt cô.
Người mang tới chính là một nhân viên mới trực thuộc thương hội Linières, anh ta được cử tới đây theo như yêu cầu từ cha cô. Thân là lính mới mà bị điều đi tín tận một khu nghỉ dưỡng xa xôi, đã thế lại còn phải làm người hỗ trợ cho một cô gái ích kỷ, bất ngờ là anh ta lại vô cùng thoải mái tận hưởng từng ngày tại khu nghỉ dưỡng trị liệu này.
「Tôi được yêu cầu đưa thứ này cho Sophie-sama trong khi tiểu thư tới đây vào sáng nay, vậy nên tôi mang đến cho tiểu thư ngay」
Tại sao lại họ lại không giao trực tiếp cho chính cô, mà lại đưa cho anh nhân viên đang hướng đến trại trẻ mồ côi này.
Điều đó chứng tỏ rằng anh ta có quen với người giao hàng và cũng là nhân viên thuộc thương hội Linières.
Trong khi tự hỏi, cô hướng mắt về phía bên trong chiếc hộp, và trong đó là đủ thứ hạt giống, với một thứ mặc dù trông có vẻ hơi thuôn và khô, nhưng nó giống hệt như củ cải.
「Cái này…」
Cô liền nhấc thứ đó lên rồi quan sát xung quanh. Trông nó hoàn toàn sạch đẹp mà không dính bùn bên ngoài, Sophie cắt thử một miếng rồi bỏ vào miệng. Vị ngọt liền tỏa vào miệng cô.
「Là củ cải đường!」
Mặc dù thứ này trông thuôn hơn so với hiểu biết của Sophie, tuy nhiên chắc chắn nó là thứ gì đó tương tự củ cải đường.
「Ai là người gửi cái này tới ! ?」
「Tôi vẫn còn giữ tấm thiệp đây ạ」
「Đưa cho tôi xem nào!」
Viết trên tấm thiệp trắng tinh là một vài dòng chữ rất đẹp được viết bằng tay.
Thân gửi My Lady
Có thể thứ này sẽ gần giống với thứ mà cô đang tìm đấy. Cái thứ có tên “Amane” này được trồng tại Vương quốc Lusha và là một loại củ có lá ăn được. Cầu chúa rằng thứ này có thể giúp sức được cho cô.
Phần tên người gửi không có. Dẫu vậy, cô vẫn có thể đoán ra ngay người gửi là ai
Sophie cố gắng kiềm lại cái cảm giác ngứa ngáy đang lan khắp khoang miệng. Thế nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể nín cười lại được.
「Có phải cái người đã gửi thứ này trông lúc nào cũng tươi cười phải không?」
「À, vâng! Mặc dù cậu ấy ăn vận rất thanh lịch nhưng lại mỉm cười đáp lại với cả một người như tôi đây」
「Vậy sao…」
Nâng niu tấm thiệp trước ngực, Sophie bày tỏ lòng biết ơn của bản thân.
Còn bên cạnh cô, Eric đang thích thú quan sát những cây giống trước mắt.
「Eric, cái thứ “Amane” đó vẫn còn phải cải tạo giống nhiều đấy」
「Cải tạo giống?」
「Tức là khiến nó trở nên to hơn và ngọt hơn đó. Theo như những gì được viết, ở Vương quốc Lusha người ta chỉ coi phần lá là ăn được thôi, tuy nhiên giá trị thật lại nằm ở phần rễ cơ」
Chỉ có cải thiện giống thì mới cho nhiều đường nhất có thể. Sau đó thì mới tiến hành chiết xuất để cho ra thành phẩm là đường. Nói tóm lại là cũng đơn giản. Tuy nhiên, quá trình đó rất có thể vẫn sẽ phải mất nhiều năm trời.
Cứ những lúc như vậy, cô lại nhớ về những lời mà Suzuka nói.
『Tasuku. Đường, và cả nước tương nữa, hai thứ đó không phải vốn dĩ mà nó đã là như vậy đâu. Người ta phải mất nhiều năm mày mò tinh luyện thì mới thành hình được như bây giờ đó. Chúng ta chỉ đơn giản là được hưởng thành quả từ họ thôi. Vậy nên không nên coi điều đó như là lẽ thường đâu』
(Vâng, Suzuka nee-san. Giờ thì em đã hiểu ra những câu từ đó mang sức nặng tới nhường nào rồi)
『Dù chỉ là đường thôi, nhưng chúng ta như bây giờ cũng khó để làm ra lắm đấy. Nếu sử dụng mía thì phải chặt thành từng khúc nhỏ rồi ép lấy nước, sau đó sẽ đem đi đun nhỏ lửa để bay hơi hết phần nước. còn đối với củ cải đường, chúng ta phải ngâm những miếng đã cắt thành lát để đường bên trong thôi ra, tiếp theo là mang đi đun sôi và lọc cặn…』
『Chỉ đơn giản là làm bánh thôi mà, có nhất thiết là chị cần phải chỉ dẫn cả những cái đó không?』
『Này, em mất trật tự quá đấy, Tenma. Cái bánh sinh nhật này là làm cho em chứ ai, xách mông vào đây mà giúp chị đây này!』
『Dẹp, tại sao em lại phải tự làm bánh sinh nhật cho chính mình kia chứ』
『Đến Tasuku còn giúp chị đây này!』
Hai chị em nhà này, không lúc nào là không lời qua tiếng lại.
Người chị thì luôn đề cập tới việc nhìn nhận mọi thứ từ nhiều khía cạnh ra sao, trong khi cậu em trai thì luôn cảm thấy phiền phức vì cái đống lý luận đó. Nếu không phải vì thân thiết lắm thì họ đã chẳng thể trò chuyện với nhau được như vậy.
Điều đó luôn khiến cô cảm thấy ngưỡng mộ……
「Sophie-sama?」
Eric nhìn vào gương mặt Sophie đang lặng thinh. Cả Bart và Sunny dường như cũng đang tỏ ra lo lắng.
Bản thân cô giờ đây, đang trưng thứ biểu cảm gì ra ngoài?
(Không nên để bị cuốn theo cảm xúc của Tasuku như vậy. Giờ mình đã là Sophie rồi mà……)
Sophie sốc lại tinh thần.
Không còn thời gian nào để phung phí nữa. Rồi sẽ có lúc cô phải quay trở về Vương đô, cô buộc phải gây dựng chỗ đứng cho riêng mình trước khi thời điểm đó tới.
(Ổn thôi mà, mình sẽ làm được thôi. Mình nào có đơn độc đâu)
Giúp, và được giúp.
Bên cạnh Sophie giờ đây là những con người đó đang tụ hội lại.
Với một nụ cười không chút giả dối, Sophie hạ quyết tâm.
――――Nào, Sophie Linières. Lối đã mở rồi. Cô chỉ cần tiến bước thẳng về phía trước nữa mà thôi!