Bên trong cỗ xe ngựa, Al nói chuyện với Rio trong nụ cười thường thấy.
「Ây dà~, ngài bị từ chối một cách huy hoàng quá nhỉ~. Tuy nhiên trông thấy ngài hưng phấn như vậy, khiến cho Al đây đúng là chẳng biết phải nói điều gì nữa」
「Cẩn thận cái miệng nhà ngươi!」
Ít nhất thì ngươi cũng phải biết nghĩ cho người vừa chịu sang chấn mạnh đi chứ~, tuy nhiên Al chỉ mỉm cười.
「Mà, mặc dù vậy nhưng cũng mừng là ngài bị từ chối đó! Bởi vì ngài đã có hôn thê từ trước đó rồi mà. Câu chuyện này không phải là thứ mà có thể để những cảm xúc cá nhân nhỏ bé xen vào được đâu」
「Cái cách mà nhà người biết nói lý lẽ chỉ tổ khiến ta bực mình thôi!」
Dù đang bị lườm, Al cũng chỉ coi đó như là gió thổi thoáng qua.
Dẫu vậy, chỉ với một nụ cười, anh liền xóa sạch biểu cảm và nói một cách lãnh đạm với Rio.
「Hôn ước này đóng vai trò quan trọng để củng cố vị trí của ngài đấy. Kết hôn với một người phụ nữ được mọi người công nhận, đó mới chính là vai trò của ngài. Hôn nhân mà không môn đăng hộ đối thì sẽ chỉ khiến cả hai cảm thấy đau khổ thôi」
Cái gã mà lúc nào cũng tỏ ra lông bông, nay lại nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Đây là phần mà anh không để lộ cho Sophie thấy.
Rio hiểu rằng, vị trí hộ tống cho mình đều là những người có tài năng xuất chúng và thực sự rất giỏi. Vì lẽ đó, cậu cũng không tài nào phản bác lại được.
「Ta hiểu chứ…」
Cậu hiểu rất rõ.
Mặc dù Rio đã biết trước là Sophie sẽ từ chối, cậu vẫn thổ lộ tình cảm với cô ấy và mong muốn Sophie theo mình.
Điều đó hèn nhát đến mức cậu cảm thấy căm ghét chính mình. Cậu quyết tâm thổ lộ, chỉ vì đã biết trước được kết quả này……
Ngay cả khi Sophie có nắm lấy tay cậu, Rio sợ rằng mình chẳng đủ sức kéo tay cô ấy đi. Dẫu vậy nhưng cậu vẫn muốn cô đến bên mình……
(Thứ hèn nhát~!)
Sự hèn nhát bản thân trông ngu xuẩn đến mức khiến cậu cảm thấy buồn nôn.
Dẫu cho cậu không có sức mạnh trong tay, mặc dù cậu chẳng thể bảo vệ bất cứ điều gì, cậu vẫn quyết định dang tay ra. Rio tự cho mình là một kẻ đê hèn.
「~...!」
Mặc cho hai hàm răng đang nghiến thật chặt, điều đó là vẫn không đủ đến ngăn tiếng khóc của cậu đang trực trào ra.
Còn anh chàng hộ tống lúc nào cũng lắm mồm kia, chỉ riêng lần này là không hề buông lời châm chọc, anh chỉ hướng ánh mắt xa xăm ra phía bên ngoài cửa sổ.
「Trời hôm nay đẹp quá nhỉ~」
Anh thì thầm, trong lúc vờ như không thấy những giọt nước mắt đang rơi xuống chân anh.
◆◇◆◇◆
Sophie tiễn cỗ xe ngựa rời khỏi biệt thự cho tới khi nó đã hoàn toàn khuất dạng.
「Không thể gặp nhau nữa… à…」
Chứng kiến cảnh người bạn rời đi, cô khẽ nhói đau bởi thứ cảm giác cô đơn trong lồng ngực.
(Tôi sẽ đưa cậu đi cùng nếu cậu chịu làm vợ tôi~, ấy hả. Cái kiểu gì vậy)
Cách nói thường thấy của trẻ con khi chúng không muốn phải nói lời từ biệt, một lời tuyên bố dễ thương.
Cảm thấy hạnh phúc trước cảm xúc không muốn chia xa của Rio, Sophie khẽ cười.
「Dù không thể làm vợ cậu, rồi sẽ có lúc chúng ta gặp lại mà, Rio」
Sẽ còn gặp lại. Miễn là còn sống thì sẽ có lúc gặp lại. Những lời khẳng định đó chủ yếu cũng chỉ dựa trên niềm tin.
Đồng thời, cô cũng nghĩ về người bạn tri kỷ mà mình chẳng thể gặp lại.
「Muốn gặp một người mà mình chẳng thể gặp lại, liệu mình phải làm sao đây…」
Lẩm bẩm, Sophie sau đó lắc đầu để rũ đi dòng suy nghĩ.
Những lời lẩm bẩm đó mang theo cảm xúc của chính Tasuku.
「Được rồi! Đã mất công khoe với Rio tới vậy rồi, phải thật nỗ lực cho lời hứa đó thôi nào!」
Dứt khoát quay gót về sau, Sophie chạy thẳng về căn biệt thự.
Để có thể khiến cho Rio cũng phải kinh ngạc, cô thề rằng sẽ khiến cho cái tên Sophie Linières này trở nên vang danh khắp chốn.
Dẫu vậy, Sophie giờ đây không hề hay biết rằng, tình bạn đẹp nhưng phải xa cách này, chỉ vài năm sau sẽ sớm trở thành kẻ thù không đội trời chung――――