「Tôi có cái thứ được gọi là phẩm giá hay không ấy hả, cùng đàm đạo đôi chút là hiểu ra ngay thôi mà phải không…… Al?」
Khi cô ngoảnh sáng bên, anh chàng hộ tống dẻo miệng lưỡi hiện đang chăm chú nhìn vào sản phẩm thu hoạch được đang đặt ở dưới đất. Những thứ mà được Bart đào lên này là toàn bộ lương thực của ngày hôm nay cho mọi người.
「Trông tệ quá」
Al chỉ ra hạn chế cả về sản lượng lẫn chất lượng của sản phẩm thu hoạch. Trông thấy Al trưởng thành và còn ăn mặc giống như một người hộ tống, Bart gạt bỏ thái độ vô lễ ban nãy đi và đáp lại.
「À, nó đã như vậy suốt vài năm nay rồi. Trước đây chúng cho ra sản phẩm to tron hơn nhiều」
「Bao năm rồi? Chỗ này lúc nào cũng chỉ trồng một thứ thôi hay sao?」
Nghe thấy Sophie hỏi, Bart gật đầu.
「Thế có nghĩa là nó bị suy nhược do độc canh rồi」
「Độc… canh?」
「Có nghĩa là nếu cứ trồng đi trồng lại một loại cây trên một vùng đất canh tác, đất cũng ngày càng mất đi sức sống dẫn tới thu hoạch giảm sút. Có phải là cả lá cũng bị héo rũ xuống không?」
「Ừ, đều bị héo hết」
Chỗ mà Bart chỉ vào là những chiếc lá tuy vẫn giữ được màu xanh nhưng đều bị héo rũ hết.
「Đừng trồng mãi một loại ở một chỗ duy nhất nữa, mà tôi nghĩ rằng cải thiện dinh dưỡng trong đất đất thì sẽ tốt hơn đấy」
「Cơ mà cả khu này chỉ có duy nhất chỗ này là canh tác được và chỉ trồng được mỗi Gururu thôi. Mà dinh dưỡng là cái gì?」
「Ái chà chà…」
Kỳ thực là trại trẻ mồ côi có khu đất rất hạn chế. Nói là khu đất canh tác nhưng chỉ đáng bằng cái vườn rau gia đình ở nông thôn, ngoài Gururu là một loại rau củ tương tự khoai tây ra thì chẳng thể trồng bất cứ thứ gì khác.
Ngoài chuyện không thể do hạn chế khí hậu ra, chi phí cho cây giống hay phân bón để cải thiện dinh dưỡng trong đất cũng là cả vấn đề.
「Để tôi thử hỏi otou-sama xem liệu có thể thuê được đất canh tác ở đâu không. Sau cùng thì cũng có một số loại cây mà tôi đang muốn trồng. Chuyện phân bón cũng cần phải lưu tâm tới nữa」
Đặt ngón tay lên môi và nói ra suy nghĩ bản thân, cô cảm thấy như có một ánh nhìn gắt đang hướng về phía mình, ngẩng mặt lên mới thấy người đang nhìn chằm chằm vào cô chính là Al.
「Al?」
「Tiểu thư thực sự là một người rất am hiểu đó. Mong rằng Rio-sama cũng có thể học hỏi được nhiều điều từ cô」
「Oi~, nhà ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à」
Mạch hội thoại lại quay về màn đối đáp thường thấy của hai người họ, Al không còn giữ ánh mắt cứ như đang nhìn chằm chằm vào cô nữa. Mặc dù vẫn còn cảm thấy đôi chút khó hiểu, Sophie quay sang Bart.
「Khi nào có thêm đất canh tác, anh cũng sẽ cùng giúp nhé Bart」
「Được, chỉ là đừng có nói mấy thứ khó hiểu như kiểu “độc canh” nữa. Đối với tôi thì có thể bê vác nặng thoải mái, còn để hiểu những lời mà Sophie nói thì chịu. Mấy chuyện như vậy có vẻ như Eric khá hào hứng đấy, mấy thứ khó hiểu thì đi mà kể cho cậu ấy đi」
「Đúng nhỉ. Vậy thì cùng nói chuyện với Eric thôi」
Eric là một cậu bé kém Bart 2 tuổi. Cậu ấy luôn im lặng và không phải là kiểu người mà sẽ mở lời trước, và tuy không thể viết nhưng cậu ấy luôn rất chăm chú lắng nghe. Cậu ấy có tài năng ghi nhớ chính xác tới từng chữ Sophie nói mà không để quên mất.
「Thêm nữa, đưa hộ tôi cái này cho Sunny nhé」
Cô đưa cho cậu một túi vải. Bên trong đó là một cuốn sách tranh dành cho trẻ em chưa biết đọc và viết.
Sunny là em gái của Bart và lớn hơn Sophie 1 tuổi, thế nhưng cô bé cũng chẳ hề biết đọc hay viết giống như Eric. Nghe bảo là cô ấy muốn tập đọc và viết nên Sophie mang cuốn sách tranh cho trẻ em mà mình hay sử dụng tới.
「Nó hiện tại chắc đang đi chơi cùng viện trưởng rồi, chắc khoảng một lát nữa là hai người họ về thôi」
「Hôm nay tôi chỉ đến đây để đưa cái này thôi, ngày mai tôi sẽ quay lại vậy」
Họ chào tạm biệt và đang chuẩn bị quay về xe ngựa thì Bart gọi Sophie dừng lại.
「Sao vậy?」
「Không ngờ rằng cô lại đến hôm nay, và vì quay đây chỉ có mỗi một cành hoa nở nên tôi chỉ có thể tặng cho cô nó mà thôi. Chúc mừng cô」
Bart nói vậy và tặng lấy cành hoa xinh xắn đó cho Sophie. Dù cách nói chuyện thì vô cùng cộc lốc nhưng cậu ấy vẫn tỏ ra được lòng thành của mình, Sophie nhận lấy và mỉm cười đáp lại.
「Mà, cảm ơn cậu nhé! Tôi sẽ đặt nó ở trong phòng mình. Sau đó tôi sẽ ép khô và biến nó thành dấu sách nữa ha」
Trước những lời nói hết sức rõ ràng đó, Bart tỏ ra xấu hổ với cảm giác dường như đã an tâm trong lòng.
Trong thâm tâm, cô nghĩ rằng 『A, ước gì bản thân tôi trong kiếp trước như là Tasuku có thể ngại ngùng mà tặng một cành hoa như vậy, và rồi sau đó tôi sẽ có một cô bạn gái dễ thương nữa……』 khiến cô ghen tị với Bart hiện tại.
Trong lúc Sophie vẫn đang nâng niu cành hoa đó bằng cả hai tay, Rio hỏi cô trên đường quay về xe ngựa.
「Cành hoa đó là sao?」
Gương mặt câu trông chẳng vui vẻ mấy.
「Là quà sinh nhật của tôi đó」
「Hả?」
「Thì có nghĩa là Bart đã tặng tôi cành hoa đó giống như một một món quà sinh nhật đó」
「Quà…. sinh nhật?」
Sophie cứ thế bước lên xe ngựa, để mắc Rio đằng sau vẫn đang đứng chết lặng. Và rồi Rio liền huỳnh huỵch lao lên xe ngựa.
「Hôm nay, là sinh nhật của cậu sao ! ?」
「À không. Hôm qua đã là sinh nhật của tôi rồi」
「Tại sao lại không nói cho tôi sớm!」
「Lâu lắm mới được gặp lại cậu thì nào có dịp để tôi kể cho cậu đâu cơ chứ?」
「Cái đó… cơ mà, không phải là cậu nói cho tôi luôn ngay từ lúc mới đến thì sẽ tốt hơn sao!」
「Tôi không có vã đến cái mức vừa mới gặp mặt người ta là đã bắt họ phải chúc mừng sinh nhật đâu」
Sophie vẫn tiếp tục nói với cái thô lỗ đó, khiến cho Rio tái mét mặt hét lên.
「Có cái gì, có thể làm quà được không…!」
Trong khi cậu đang cố để bảo người lái xe đi đến cửa hàng trang phục, mũ hay giày, Sophie ngăn cậu lại. Dù là quần áo, mũ hay giày thì cô đều đã được cha mình cho đủ rồi. Cô không cần phải có thêm bất cứ thứ gì nữa.
「Rio, tôi không cần bất cứ cái gì đâu. Thay vào đó thì cùng tham dự tiệc với tôi năm sau là được rồi」
Cô ấy tiếp tục nói rằng, cần được cậu chúc mừng sinh nhật như vậy thôi là được rồi, Rio nhìn Sophie cùng gương mặt hoàn hồn trở lại.
Sau đó, cậu từ tốn lựa từng từ từng chữ để chúc mừng cô. Và dù rằng Al cũng trầm ngâm hơn hẳn mọi khi do có cả những người khác ở đây, anh ấy cũng mỉm cười để chúc mừng cô.
Bên trong cỗ xe ngựa không còn người ngoài để ý nữa, cái miệng Al bắt đầu liến thoắng trở lại, anh trách mắng rằng Rio vẫn còn đang tỏ ra rất vui, rằng cậu thiếu đi những kỹ năng của một quý ông để làm hài lòng phụ nữ.
Cô tỏ ra đôi chút thương cảm khi thấy vì bản thân cô mà Rio bị Al trách mắng như vậy. Nhưng khi cô hiểu rằng đây là chuyện cần thiết vì tương lai, cô để cho con tim mình hóa đá và hoàn toàn im lặng.