Từ phía sau anh ôm lấy người phụ nữ kia , ôn nhu nói: " Em tìm anh sao , anh biết trong lòng em vẫn có anh , đi , chúng ta về nhà", nói xong anh mạnh mẽ ôm người phụ nữ đó ra ngoài cửa.
Cái đêm này , có người vui , có người buồn , một đêm tựa như trôi qua cũng rất nhanh , đảo mắt liền sang ngày hôm sau.
Tâm Kỳ thật sớm đi mua bữa sáng , hai người yên lặng ăn , ăn xong , An Vĩ Thần kiên trì đòi ra viện , nói cái gì mà ghét mùi khử trùng của bệnh viện , cô bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giúp anh xuất viện , ra bệnh viện , cô muốn về nhà một chút , lại bị một "kẻ vô lại" ương ngạnh phải cùng mang anh về , nói cái gì tất cả vì cô anh mới thay đổi như vậy .
Cô thật lười đôi co với anh nên đành mang theo cái đuôi này về.
Trở lại An Gia , vợ chồng An Gia đều ở đây.
Hai người không để ý đến An Vĩ Thần , dù sao anh thân thể cũng tốt có mắc bệnh gì , tiểu tử này chắc canh dùng mưu kế để trói chặt ai kia mà thôi , hai người thật muốn cháu nội mau về đây , vội vàng ra ngoài thu xếp .
Tâm Kỳ không biết tâm tư của họ , cô cũng chỉ cười cười , An Vĩ Thần trở về , nên Tâm Kỳ đỡ anh đi nghĩ ngơi , dù sao đêm qua ngủ cũng không ngon , bệnh viện không phải là nơi người thích ở , đỡ anh lên làu , anh thấy cô lúc này hai mắt thâm quần như gấu trúc , trong mắt hiện lên yêu thương: " Em cũng nghỉ ngơi một chút đi nha , trong phòng cũng giống trước đây , không thay đổi gì". Nói xong, anh ngại ngùng nhìn Tâm Kỳ một cái.
Anh ho khan một tiếng xoay người vào trong phòng , ngoài cửa Tâm Kỳ nhìn thoáng qua căn phòng lúc xưa , rồi cô cũng bước vào , nó thật không thay đổi gì so với trước , mở cửa ra tất cả đồ vật vẫn vậy , đồ đạt không chút hạt bụi nào , xem ra mỗi ngày đều có người đến đây dọn dẹp , vuốt ve đệm chăn mềm mại , cô nằm xuống đắp chăn , cười híp mắt rồi cũng rơi vào mộng đẹp.
Cửa , An Vĩ Thần dựa vào , ánh mắt ôn nhu nhìn người trên giường , hơn một ngàn ngày rồi , anh vẫn mơ ước sẽ có lúc được nhìn cô thế này , từng đêm , anh ở trên giường , chỉ cần mơ thấy cô cũng đủ làm anh thật hạnh phúc , ngày hôm nay , đã như ước nguyện , tim của anh rất thoả mãn , thầm nghĩ anh sẽ đánh đổi tất cả để dừng lại tại giây phút này.
Ngoài cửa ánh trăng chiếu rọi vào các gian phòng , giờ khắc này mọi thứ như cảnh trong truyện cổ ngày xưa , công chúa đang ngủ say , vương tử nhìn cô mê người lộ nụ cười hạnh phúc.
———————————————————————
Ở trong phòng khách sạn sang trọng , Hàn Minh Vũ thẫn thờ nằm trên giường , bên cạnh trống không nhưng có thể thấy một vệt máu đỏ trên ra giường chói mắt , anh không biết đã xảy ra chuyện gì , chỉ nhớ rõ hôm qua nhận được điện thoại của Tâm Kỳ , cô nói cô sẽ không về , anh đau lòng rồi lái xe chạy đến quán bar , uống nhiều rượu , sau đó sau đó anh loáng thoáng nhớ được mình đã ôm một người phụ nữ , cô ấy tựa giống Tâm Kỳ , thế nhưng bây giờ xem ra là không phải.
Một mảnh máu đỏ chói đã nói tất cả bởi vì Tâm Kỳ đã sinh Thiên Nhi , không có khả năng còn là xử nữ , vậy người đêm qua là ai?
Anh dùng ngón trỏ xoa xoa đầu ,chính là nghĩ không ra , lắc lắc đầu , không nghĩ nữa , điều này bây giờ không quan trọng , quan trọng là …… anh phải đối mặt với Tâm Kỳ thế nào?
Anh lái xe trở lại , nửa đường nhận được cuộc gọi của Thiên Nhi , anh liền lái xe đến Lương Gia thì thấy Thiên Nhi đứng ở cửa.
Thấy anh , tiểu tử kia vui vẻ nói: " Hàn Thúc Thúc , chúng ta hôm nay đi chơi , cháu còn chưa đi đâu xem cả , không biết ở đây có vui bằng nước ngoài không?"
Tiểu tử nhỏ ánh mắt mong đợi nhìn Hàn Minh Vũ , đảo mắt nhớ tới mẹ , liền nói: " Hàn Thúc Thúc , thúc mau gọi cho mẹ a , chúng ta cùng nhau đi chơi?"
Như vậy sẽ giống thời gian bọn họ ở nước ngoài , ba người cùng nhau đi chơi , trên mặt cũng lộ ra nụ cười ngây thơ .
Hàn Minh Vũ nhìn tiểu tử trước mặt , do dự nữa ngày nói: " Thiên Nhi , hôm nay chỉ có chúng ta đi chơi thôi , bữa khác sẽ đi cùng mẹ được chứ?"