Edit: Hoecutehepi
Tuyết vẫn không ngừng rơi, thậm chí bên ngoài khung cửa sổ kí túc xá còn kết thành những bông hoa tuyết trắng xóa.
Giang Uyển đứng trước cửa nhìn ngắm hồi lâu.
Kiểu thời tiết này, tuyết rơi dày thật dày, rất thích hợp để nặn người tuyết.
Chu Gia Mính mở cửa bước vào, hai tay lạnh run, trên tay còn đang cầm hai túi đồ ăn nhanh nói: "Lạnh chết tôi rồi"
Hai vai cô đầy hạt tuyết trắng, Giang Uyển bước tới giúp cô phủi sạch lớp tuyết lạnh, còn giúp cô sưởi ấm tay.
"Lần sau ra ngoài nhớ mang theo găng tay kẻo đông cứng cả bàn tay đấy."
Chu Gia Mính bước tới, để đồ ăn xuống bàn rồi kể: "Trời ơi, cậu không biết đâu, mấy đôi tình nhân ngoài kia điên rồi, trời lạnh như này họ còn đi hẹn hò, mình còn thấy cô gái đó mặc áo hai dây cơ."
Nguyễn Huân mang cả đôi giày trèo từ giường xuống: "Phần của mình không có hành đâu đấy."
Giang Uyển nhẹ nhàng bước tới cầm phần cơm không có hành cho Nguyễn Huân.
Nguyễn Huân hỏi Chu Gia Mính: "Cậu không ăn cơm à?"
Cô ấy lắc đầu đáp: " Mình chẳng muốn ăn uống gì cả."
Chu Gia Mính rất kén ăn, kén ăn tới mức đồ ăn đối với cô ấy chẳng có hứng thú gì cả.
Nguyễn Huân vừa ăn món mì ramen chẳng có chút mùi vị gì, vừa thở dài ngao ngán: "Còn chẳng bằng tài nghệ nấu ăn của Hà Khinh Chu nữa, mình thấy nhớ món đậu que của anh ấy quá."
Chu Gia Mính huých nhẹ cô, dùng ánh mắt ra hiệu, cô lập tức che miệng mình.
Cũng may, Giang Uyển không nói lời nào.
Hệ thống sưởi trong nhà được bật hoàn toàn. Giang Uyển chỉ mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc dài hơi xoăn đã được gội sạch.
Thân hình cô mảnh mai, tạo nên một vẻ đẹp rung động lòng người.
Thế mà cô đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù cô chưa bao giờ nói ra nhưng thực sự cuộc sống của cô chưa bao giờ thuận lợi, có vẻ như sâu trong đôi mắt ấy là nỗi buồn không nói thành lời. Vì thế, cô liều mạng học tập để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chu Gia Mính cảm thấy thật đáng tiếc, người duy nhất toàn tâm toàn ý dành trọn tình yêu cho cô ấy đến giờ cũng biến mất rồi.
Địch Tích Tuyết lại tiếp tục gọi điện cho Giang Uyển, bảo cô ấy những ngày này hãy về nhà sống, nhưng cô ấy im lặng lắng nghe, rồi lặng lẽ từ chối.
Đặt điện thoại sang một bên, vì đầu dây bên kia bắt đầu thốt ra những lời lăng mạ đau thấu tim can.
Cô đeo tai nghe vào để tiếp tục học.
Thời gian này cô vùi đầu học tập, đến cả thời gian rảnh rỗi cô cũng cầm mấy cuốn sách trên tay, trông thật bận rộn.
Đến khi kì thi kết thúc, tình trạng này mới tạm thời chấm dứt.
Để chúc mừng ngày quốc khánh cũng như sau kì ôn luyện vất cả, Chu Gia Mính đã đặt vé tham gia trò chơi Amway- một trò chơi như căn phòng ma đang rất nổi tiếng trên mạng dạo gần đây.
Nguyễn Huân vừa nghe có chút sợ hãi: " Mới nghe thôi đã sợ rồi"
Giang Uyển nghi ngờ rằng cô ấy đang làm xấu hổ sinh viên y khoa: "Chúng ta thường có rất nhiều lớp học giải phẫu, còn đi theo giảng viên cả ngày học được cơ mà. Lúc đó cậu còn không sợ, thế mà lại sợ những thứ giả tưởng đó? Những con ma đều là do con người tưởng tượng ra, không đáng sợ chút nào cả. "
Hứa Lai Lai nâng chiếc kính trên sống mũi, giơ tay ra hiệu rằng cô sẽ tham gia.
Vì vậy, chỉ còn lại một người không nói gì.
Cả ba người họ cùng nhìn về phía đó.
Giang Uyển nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười, có lẽ là không muốn làm mất hứng của mọi người: "Mình đi."
Ngôi nhà ma kia cách trường không xa, mấy người họ định bắt xe, khoảng chừng mất giờ đồng hồ.
Người chơi nhiều nhưng may mà họ đã đặt vé từ trước.
Họ đi theo nhóm nên cũng không phải chờ đợi lâu.
Nhân viên phục vụ bước lên trước, nói với họ về các biện pháp phòng hộ. Không được mang điện thoại di động vào và không thể đánh NPC (viết tắt: NPC hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.)
"Ngoài ra, căn phòng bí mật này của chúng ta gồm người đội, phía chúng tôi đã có người, nếu các bạn đồng ý có thể ghép đôi, nếu không đồng ý thì có thể tìm nhóm khác"
Chu Gia Mính lướt qua một lượt người còn lại, sau đó gật đầu đồng ý tham gia trò chơi.
Sau đó họ được đưa tới một căn phòng, Giang Uyển ngay lập tức nhìn thấy Hạ Khinh Chu đang ngồi cùng người còn lại. Trên tay anh đang cầm một cuốn sách, có vẻ như đang đọc một cuốn gì đó cũng không nhìn rõ. Tư thế ngồi rất thoải mái, tuy nhiên có vẻ anh không tập trung vào chuyện đọc sách cho lắm, trông dáng vẻ như đã chờ đợi từ khá lâu rồi.
Trông tóc anh có vẻ ngắn hơn trước đây, thân hình rắn rỏi hơn, sắc sảo hơn, đôi mắt cũng thâm sâu hơn rất nhiều.
Nhân viên phục vụ giải thích sơ qua về quy tắc trò chơi, hỏi những người chơi có đồng ý ghép đôi hay không, nếu không muốn có thể chờ đội chơi khác.
Hạ Khinh Chu bỏ quyển sách xuống đứng dậy, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, từ đầu tới cuối không hề nhìn Giang Uyển lấy một lần.
"Không vấn đề gì.", giọng anh ảm đạm cất lên.
Thân hình anh vốn đã cao, giờ lại đứng lên, mơ hồ tạo nên một áp lực nhẹ với người đối diện.
Tống Chiêu Chiêu nhìn thấy Giang Uyển thì ánh mắt lộ rõ vẻ thù hằn. Từ rất lâu rồi cô ta đã quen biết Hạ Khinh Chu, anh trai cô ta lại còn là bạn thân của anh. Từ bé, cô ta đã thích anh nhưng trong mắt anh không có ai khác ngoài Giang Uyển. Điều này làm Tống Chiêu Chiêu càng khó chịu. Thế nhưng tính tình Hạ Khinh Chu ai cũng biết, vì thế cô đành giữ kín tình cảm của mình trong lòng.
Hạ Khinh Chu mất trí nhớ cách đây mấy tháng, lúc đó cô ta nghĩ cơ hội của mình đến rồi, cứ vài ba tuần lại tới bệnh viện thăm anh, đôi khi anh cũng cười đáp lại cô. Đây chẳng qua chỉ là một món quà tinh thần mà chính cô ta tự huyễn hoặc mình, ngay cả buổi đi chơi hôm nay cũng là cô ta nài nỉ anh cùng tham gia.
Cô ta cũng rất sợ Hạ Khinh Chu sẽ lại một lần nữa thích Giang Uyển, cảm giác sẽ chẳng bao giờ lừa dối con người, trước đây Hạ Khinh Chu yêu Giang Uyển đến như vậy, gặp lại nhau không trước thì sau cũng sẽ yêu lại.
Tống Chiêu Chiêu bước lại gần Hạ Khinh Chu, lắc nhẹ người nũng nịu: "Anh Khinh Chu, em rất sợ trò này, chút nữa chơi trò này anh nhất định phải bảo vệ em đấy."
Hà Khinh Chu lạnh lùng gạt bàn tay đang khoác lên vai mình: "Chỉ là trò chơi giả lừa người, em sợ cái gì."
Trò chơi lần này có phần, có tên gọi là "Chiếc xe điện trong đêm", căn phòng được thiết kế theo hình một chiếc xe điện, người chơi phải thoát khỏi căn phòng này trong vòng giờ đồng hồ.
Tô Ngự từ khi bước vào đã ngơ ngác không hiểu gì, Triệu Gia Vĩ cũng bàng hoàng không kém: "Tình huống quái quỷ gì thế này."
Giang Uyển sao lại xuất hiện ở đây, Hạ Khinh Chu còn không thèm nhìn cô ấy một chút nào. Trước đây cũng có đôi lần Giang Uyển ngó lơ Hạ Khinh Chu, cùng lắm là mặc kệ cô ấy vài giờ, thỉnh thoảng còn bị cô ấy giận đến mức tự mình lén lút khóc.
Triệu Gia Vỹ học ở ngoại thành, đợt này nghỉ lễ mới quay về, cũng biết Hạ Khinh Chu bị tai nạn xe dẫn tới mất trí nhớ, nhưng thật không ngờ anh lại quên hết sạch mọi chuyện như vậy.
Tô Ngự nhún vai tỏ vẻ bất lực: "Còn tình huống gì nữa, cậu ấy quên hết tất cả rồi."
Tống Chiêu Chiêu có dẫn theo cả người bạn của mình, thế nhưng trong mắt cô ta chỉ có Hạ Khinh Chu, cũng chẳng có tâm trạng để ý tới người bạn kia.
Tống Chiêu Chiêu chỉ hận không thể mang theo Hạ Khinh Chu bên người, chỉ sợ nếu lơ là một chút thì Hạ Khinh Chu sẽ bị Giang Uyển mang đi mất.
Người bạn bị lãng quên kia nhanh chóng tới chỗ Chu Gia Mính gia nhập một đội, còn không quên giới thiệu "Tôi là Hứa Y Nhiên."
Hứa Lai Lai cười "Haha đều là một nhà cả, tôi cũng họ Hứa, Hứa Lai Lai."
Chu Gia Mính nhìn phía bên kia, cô gái nào đó chỉ hận không thể buộc Hà Khinh Chu theo bên mình, nếu không phải anh cố gắng giữ khoảng cách với Tống Chiêu Chiêu thì chắc anh đã sớm ngày bị cô ta buộc bên mình rồi.
Chu Gia Mính hỏi Hứa Y Nhiên: "Bạn của cô với Hà Khinh Chu là quan gì gì thế?"
Hứa Y Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Mọi người quen nhau à?"
Chu Gia Mính liếc nhìn Giang Uyển, thế nhưng cô đã sớm đi tìm manh mối trò chơi rồi.
Dù họ không nói gì nhưng Hứa Y Nhiên vẫn có thể đoán được phần nào từ biểu cảm trong mắt họ.
Đột nhiên cảm thấy bạn mình chẳng có chút hi vọng nào, tuy rằng bạn của cô rất xinh đẹp, nhưng quả thực kém xa cô gái trước mặt.
"Đây hình như là bạn của anh trai cô ấy, cũng chẳng có quan hệ gì đặc biệt. Lần này cô ấy nhất quyết mời họ tới."
Biết rằng họ sẽ chơi cả buổi tối, Tống Chiêu Chiêu bám theo Tô Ngự để cùng đi theo. Anh chưa kịp nói lời nào thì đã bị Tống Chiêu Chiêu thuyết phục, anh đành đồng ý.
Vẫn còn giờ, Tống Chiêu Chiêu đề nghị chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, rồi nhanh mắt liếc nhìn Hạ Khinh Chu, chỉ sợ anh sẽ biến mất như trước kia, không nói tiếng nào mà rời đi trước bỏ lại cô một mình.
Hà Khinh Chu cũng giống trước kia, tính nhẫn nại rất kém, thế nhưng lần này anh không nhất quyết từ chối, cũng không chấp nhận. Là kiểu tùy ý như vậy...
Tống Chiêu Chiêu như cảm thấy mục đích của mình đã gần đạt được rồi.
Giang Uyển một chút cũng không hề để tâm, dựa theo kí hiệu chữ cái, sắp xếp theo thứ tự, thử xếp lại một lần. Cửa mở rồi.
Có một tiếng bíp kỳ lạ từ xe điện.
【Chào mừng bạn đi xe điện số , vui lòng tìm xe tương ứng theo vé trên tay. 】
Trước khi bước vào trò chơi, nhân viên đã đưa cho mỗi người một tấm vé kí hiệu chữ số. Giang Uyển mở cửa phòng bên trái có ghi những con số trên tay cô, đi cùng còn có Hà Khinh Chu và Tống Chiêu Chiêu.
Giang Uyển tùy tiện chọn một chỗ ngồi chờ đợi gợi ý tiếp theo của trò chơi.
Lúc đầu còn xuất hiện một chút ánh sáng, lúc sau cả ánh sáng cũng mất dần, xung quanh là một màu đen kịt. Giang Uyển bất ngờ cũng cảm thấy sợ hãi.
Hai tay cô bấu chặt lấy quần, cô có nỗi sợ không nói thành lời với bóng tối, nhất là trong hoàn cảnh như thế này.
Trong đêm đen, tiếng cười trầm ấm của một người đàn ông truyền đến, khi anh ta cất tiếng nói, có một giọng nói nhẹ: "Sợ gì, anh ở đây."
Giọng nói quen thuộc dường như trùng lặp với giọng nói trong trí nhớ của cô.
"Anh tự tới đây đấy."
"Không sao, đường núi dễ đi."
"Giang Uyển em đừng sợ, anh vẫn ở đây mà."
Chợt nghe được một âm thanh nhẹ nhàng yểu điệu từ phía bên kia: "Anh Khinh Chu, khi nào đèn mới sáng lên vậy, em sợ quá, có khi nào đột nhiên xuất hiện một con ma dọa chúng ta không."
Anh cười thầm: "Làm gì có ma quỷ ở đây, đều là con người đóng giả thôi."
Sau thời gian thích ứng với bóng tối, Giang Uyển cũng dần dần quen với hoàn cảnh hiện tại, cô bước tới cái đèn phía trước, bên trên có mảnh giấy màu đỏ. Bên trong mảnh giấy là mấy chữ cái không khớp nhau. Cô ấn công tắc đèn, ánh sáng chập chờn hiện lên, nhưng càng về sau ánh sáng lại mất dần, chữ hiện trên đấy cũng càng ngày càng ít lại.
Bên kia vẫn còn hai cái đèn, cô nói với bọn họ cầm lấy mỗi người môt chiếc.
Hà Khinh Chu bước lại tiện tay cầm một cây đèn, Tống Chiêu Chiêu liền nói: "Tôi không cần dùng tới đèn đâu, tôi đi cùng với anh Khinh Chu là được rồi."
Giang Uyển nhẹ gật đầu, cô không nói gì.
Giang Uyển tiếp tục tự mình đi tìm manh mối, những con số này có một chút rắc rối nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Trong phòng lại đen dần, kết hợp với âm thanh quả thực làm con người ta thấy sợ nổi da gà.
Ngoài chuyện này ra thì mọi thứ đang khá ổn.
Sau khi tìm tầm phút, cuối cùng cô đem tất cả manh mối đã thu thập được kết hợp lại. Phạm vi câu hỏi thực sự khá rộng, không chỉ là các con số, thậm chí còn có cả thuyết ngũ hành. Chẳng trách nhiều người cho rằng trò chơi này rất khó, hiếm có người có thể vượt qua được.
Đối với người nhỏ tuổi, hay thậm chí là các bé học sinh chưa được học toán cao cấp thì dãy số này có độ khó khá cao.
Giang Uyển không hiểu lắm về thuyết ngũ hành, cô tính toán dựa theo những con số đã tìm ra ở trên, cuối cùng tìm ra chữ.
Cô không chắc chắn, đưa ánh mắt nhìn về Hạ Khinh Chu, người đằng sau tỏ vẻ thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm, đứng khoanh tay dựa vào tường.
Rốt cuộc là đúng hay sai?
Giang Uyển thu hồi ánh mắt, nhập vào những số liệu mà cô đã tính toán.
Sau đó, cánh cửa trước mặt không mở, mà cánh cửa bí mật bên cạnh đã mở ra, Giang Uyển còn chưa kịp nhìn thì thấy một bóng người trắng bệch bước ra.
Cô thậm chí còn không có thời gian để sợ hãi, bởi vì ngay giây tiếp theo, cô đã được ôm trong tay.
Mắt cũng bị che đi.
Động tác của anh quá nhanh, nhanh đến mức Giang Uyển không kịp nhìn thấy bóng ma trông như thế nào.
Vẫn như mọi khi, vòng tay ấm áp và quen thuộc, cô còn có thể ngửi thấy một chút hương thơm của cây cỏ.
Âm nhạc kỳ lạ và tiếng la hét của các NPC kích thích màng nhĩ của mọi người.
Nhưng lúc này, nỗi sợ hãi dường như bị cô lập bởi vòng tay của anh.
Anh ôm chặt cô đến nỗi Giang Uyển có cảm giác như sắp cắm sâu vào cơ thể anh vậy.
Cô còn nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của một cô gái nữa.
Sau đó Hạ Khinh Chu bình tĩnh lại, từ từ bỏ tay ra, anh bàng hoàng không hiểu vì sao mình lại có hành động như vậy.
Tại sao lại chạy tới ôm cô ấy chứ?
Đó là phản xạ có điều kiện, hay trí nhớ của cơ thể anh?
Hạ Khinh Chu sắc mặc thật sự khó coi, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi này. Anh nhìn dòng chữ manh mối, ấn vài kí tự, cửa tự động mở ra.
Bọn họ cuối cùng cùng thành công ra ngoài được.
Cấp độ cuối cùng là kể chuyện và trò giải mã rất phổ biến.
Hạ Khinh Chu không tham gia vào toàn bộ quá trình, đội mũ lên và ngủ ngay bên cạnh.
Anh rất cao, bờ vai rộng và đôi chân dài, cho dù nằm trên sô pha không nói lời nào, người ta vẫn khó có thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Vành mũ kéo xuống chắn ngang mặt anh.
Người ta cũng chỉ có thể nhìn thấy cái cổ gầy gò, trắng nõn lộ ra.
Tô Ngự cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhìn thấy sắc mặt Tống Chiêu Chiêu không tốt, bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, em làm sao thế kia?"
"Anh còn hỏi nữa à?" Tống Chiêu Chiêu sắc mặt hậm hực trả lời. Có vẻ như cô gái này đang hờn dỗi, nếu Hạ Khinh Chu không xin lỗi thì cô nhất định không bỏ qua.
Sau đó cô kể tất cả chuyện xảy ra trong căn phòng cho Tô Ngự nghe, Tô Ngự không nói gì, lặng lẽ liếc nhìn nhân vật chính phía bên kia.
Trên khuôn mặt của hai người họ không có quá nhiều cảm xúc. Giữa họ có một khoảng cách rất xa, họ giống như những người xa lạ vậy. Giang Uyển biết dù Hạ Khinh Chu đã quên cô, nhưng bản thân vẫn kháng cự không muốn chấp nhận.
Trong thời gian anh bị tai nạn ô tô bất tỉnh, Giang Uyển lúc nào cũng ở bên anh, anh cũng đã tỉnh lại một lần.
Khi nhìn thấy Giang Uyển, anh đã đuổi cô ấy đi, giọng điệu của anh lúc đấy thực sự không tốt lắm.
Lúc đó, anh sớm đã không còn nhớ cô là ai rồi.
Sau đó, anh hôn mê trong vài ngày và quên mất những gì đã xảy ra trước đó. Bác sĩ cho biết tâm trí và trí nhớ của anh đang ở trạng thái vô cùng bất ổn, có lẽ sự uất ức và buồn bã trong tiềm thức quá mạnh, anh theo bản năng tự bảo vệ mình nên có cảm giác phản kháng lại tất cả.
Sau khi tỉnh lại, anh hoàn toàn quên mất Giang Uyển là ai.
Anh đã từng nói với cô, khi uất ức và buồn bã đến tột cùng, anh sẽ đau thấu xương.
Thế nhưng trên thế giới này chỉ có một người duy nhất làm anh đau lòng tới vậy, anh còn nhớ không?
Cô đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn anh, ánh mắt đau lòng tới vây, anh cũng không hề biết.
Đầu anh được bó bằng thạch cao, xung quanh giường toàn là các dụng cụ y tế, cô đứng đấy nhìn, khuôn mặt nhòe đi.
Cô mơ hồ đưa tay lên, cúi đầu xuống nhìn, là nước mắt...