Edit: Cẩm.
Khương Mịch vừa mới đi vào thang máy đã nghe được tiếng bước chân vội vã truyền đến, nhanh chóng mở cửa.
Thấy người đến là Yến Ninh cùng một người phụ nữ có đôi môi đỏ rực, Khương Mịch không khỏi sửng sốt. Yến Ninh nhìn thấy cô thì cũng cảm thấy ngượng ngùng, có hơi xấu hổ.
"Cảm ơn." Vẫn là người đại diện phản ứng mau lẹ, cười tủm tỉm nói cảm ơn với Khương Mịch, lại kéo vali hành lý của Yến Ninh đi vào trong thang máy.
"Hai người chuyển nhà sao?" Khương Mịch hỏi.
"Ừ, buổi diễn tiếp theo của cậu ấy không ở Thanh Châu." Người đại diện nói: "Cần phải chuẩn bị sớm một chút."
Khương Mịch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Như thế cũng vất vả quá nhỉ?"
Người đại diện khoa trương gật đầu: "Nuôi con đúng là quá khổ mà."
Yến Ninh: "..."
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, không kìm được mới hỏi: "Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?"
Người đại diện liếc trộm Yến Ninh một phen.
Khương Mịch không phát hiện ra động tác nhỏ của bọn họ, nói đúng sự thật: "Tôi tên là Khương Mịch."
"Khương tiểu thư." Yến Ninh gật gì: "Cô có biết La Duệ không?"
Khương Mịch không hiểu chuyện gì: "Ai vậy? Tôi không biết."
"Không có gì." Người đại diện vội vàng nói: "Trước kia cũng ở cách vách thôi."
"À..." Khương Mịch cũng không nghĩ nhiều: "Hôm qua tôi mới chuyển đến, là người khác cho tôi ở nhờ."
"Thảo nảo trước kia chưa thấy Khương tiểu thư." Người đại diện cười ha hả nói, sau đó không cho Yến Ninh cơ hội mở miệng mà đã khen Khương Mịch một hồi, khiến cô gái nhỏ không nhịn được đỏ mặt.
Yến Ninh nhìn các cô ấy, tâm tình có hơi phức tạp.
Vốn hắn còn nghĩ, liệu Khương Mịch có phải con gái của La Duệ hay người nhà gì đó nên mới có thể khiến La Duệ làm trái đi qui tắc hay không. Bây giờ xem ra, căn bản họn họ chẳng hề quen biết.
Hắn nghĩ đến câu trả lời ngày hôm qua của Khương Mịch khi hắn muốn giúp cô xách đồ, cô nói cái gì mà muốn độc lập tự cố gắng, kiểu trả lời này vừa nghe đã biết là tiểu thư con nhà giàu vừa mới gia nhập xã hội.
Yến Ninh không biết là nên cảm thán La Duệ hoá ra cũng chỉ thế, hay là nên cảm thán bối cảnh của cô gái thật lợi hại.
Khương Mịch thì cái gì cũng không biết, vừa ra khỏi cửa đã đến hiệu sách lớn nhất nội thành.
Khoảng thời gian tiếp theo, cô liên tục tìm kiếm sách và tư liệu các kiểu nhưng tiếc là hiệu quả thu được cực thấp.
Nghiên cứu quá mức uyên thâm thì cô xem không hiểu, nhưng trong lúc vô tình phát hiện một cuốn tự truyện đã cho Khương Mịch nảy sinh một ý. Tác giả cuốn sách viết rằng thời điểm xảy ra nhật thực, một người quen của anh ta đã biến mất một cách kỳ lạ và từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Tác giả cho rằng có nhiều không gian và thời gian cùng tồn tại với nhau, ban đầu các thời gian và không gian này không liên quan đến nhau, nhưng khi có năng lượng cực mạnh hoặc từ trường biến đổi thì có khả năng chúng sẽ giao nhau. Vì vậy, chuyện xuyên qua là có khả năng.
Khương Mịch nghiêm túc nhớ lại, ngày đó cô xuyên qua, thời sự có nói buổi tối sẽ có mưa sao băng. Vì vậy đây chính là lí do mà cô có thể xuyên qua hay sao?
Nhưng mà cô tìm kiếm tin tức của thế giới này, ngày mùng tháng căn bản không có điều gì khác thường xảy ra.
Buổi tối khi gọi video với Cố Ngôn Phong, Khương Mịch đã thảo luận với anh về việc này.
"Tôi cũng nghĩ tới khả năng này." Cố Ngôn Phong mất mười tám năm cũng không phải là nghiên cứu bình thường: "Tôi điều tra từ năm tôi mười tuổi đến năm mười ba tuổi, trong ba năm, dù là báo chí hay truyền thông cũng không nói đến việc từ trường bị biến động."
Có thể đoán sai rồi, cũng có thể là chỉ cần một bên không gian xảy ra biến động là có thể dẫn tới giệc xuyên qua. Hiện tại không thể tiếp tục thảo luận về vấn đề này, Khương Mịch chỉ có thể tiếp tục điều tra lấy thêm chứng cứ.
Vì thế cô đến một hiệu sách lâu đời để làm công việc lưu trữ sách bán thời gian.
Khi bận rộn thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, đảo mắt đã đến tháng chín.
Khai giảng.
Ngày hôm nay báo danh, sáng sớm Cố An đã đến nhà tìm Khương Mịch.
"Tự em đi cũng được mà." Khương Mịch cười nói.
Trong khoảng thời gian này Cố An chuẩn bị đi làm nên hai người không gặp nhau, nhưng hầu như ngày nào cũng nói chuyện phiếm với nhau.
Khi Khương Mịch nhận được thư thông báo trúng tuyển, Cố An đã nói sẽ cùng cô đi báo dánh, nhưng Khương Mịch đã từ chối.
Cũng chỉ là báo danh thôi mà, cô cảm thấy tự mình đi cũng không sao, không ngờ vậy mà Cố An vẫn tới.
"Chị phải đặc biệt cảm ơn em." Tâm trạng Cố An rất tốt: "Nếu không phải nhờ em thì anh ba sẽ không để ý đến chị. Bây giờ anh ấy còn chủ động nhắn tin cho chị, em biết chuyện này rất hiếm xảy ra không? Cho nên chị nhất định phải đưa em đi báo danh. Yên tâm, chị không làm gì cả, chỉ làm vệ sĩ cho em thôi."
Việc đã đến nước này, Khương Mịch cũng không thể đuổi Cố An đi được, đương nhiên là vui vẻ chấp nhận. Hai người ăn qua bữa sáng đơn giản sau đó cùng nhau rời đi.
Cố An tự mình lái xe chạy một vòng lớn ở trường học mới tìm được chỗ để xe.
"Sao lại nhiều người thế này?" Khương Mịch vừa lầm bầm vừa đưa tay tháo dây an toàn ra.
"Hơn nửa đều là phụ huynh, còn học sinh... Em làm sao vậy?" Cố An chú ý tới động tác của Khương Mịch đã dừng lại, theo ánh mắt của cô mà nhìn ra bên ngoài: "Ơ? Đó không phải là Bách Mặc sao? Dáng vẻ này, thật tuyệt."
Hôm nay Bách Mặc cũng tới báo danh, hắn ta bị vây quanh bởi một đám người, phía sau còn có báo chí truyền thông chụp ảnh. Vừa mới nhìn qua còn tưởng rằng là lãnh đạo tới thị sát.
Khương Mịch hít vào một hơi.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện nên sự chú ý của cô đều đã dồn về Cố Ngôn Phong cùng Phí Nhất Nhược, cơ hồ đã quên mất Bách Mặc cùng Ngu Bạch.
Bây giờ thấy phía sau Bách Mặc có một đoàn người, đột nhiên Khương Mịch nghĩ đến bọn họ vẫn đang ở trong thế giới truyện. Nếu đã được sắp sẵn là vai phản diện thì tự nhiên sẽ có trạng thái đối nghịch với nam nữ chính.
Hơn nữa, Bách Mặc và Ngu Bạch đều thi đỗ Thanh Điện, muốn tránh đi cũng rất khó khăn.
"Chúng ta đợi một lát đi." Khương Mịch đè tay Cố An lại.
"Tại sao chứ?" Cố An khó hiểu.
"Quá nhiều người, chờ bọn họ đi rồi chúng ta xuống." Khương Mịch nói: "Còn có truyền thông đi theo, em không muốn lọt vào ống kính."
Tất nhiên Cố An sẽ nghe theo cô nhưng vẫn cười nói: "Sau này em còn làm đại minh tinh, thế mà lại sợ ống kính sao?"
Khương Mịch: "... Từ từ cũng được mà!"
Sau khi đoàn người của Bách Mặc đã đi xa thì Khương Mịch mới xuống xe.
Tuy rằng cùng trường với nam nữ chính có chút phiền nhưng cũng may là không cùng lớp.
Trong sách, bởi vì nguyên chủ không thể học cùng lớp với Bách Mặc nên đã đến gây phiền phức cho Ngu Bạch, kết quả còn bị làm cho mất mặt nữa.
Bây giờ Khương Mịch đã xác định cô và hai vị kia không cùng lớp với nhau, liền nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá lớp học của Khương Mịch cũng có một người quen, đó là Đỗ Tích Vân.
Lần đó ở đoàn phim bởi vì cô đang bận nên không quan tâm quá nhiều đến cô gái kia. Sau mới nhớ tới, cô gái này cũng đã từng xuất hiện trong sách.
Đỗ Tích Vân và Bách Mặc cùng xuất đạo với vai trò là ngôi sao nhí, khi còn nhỏ đã từng hợp tác với nhau, sau này lại cùng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh nữa. Đỗ Tích Vân vốn định lăng xê thành "CP Thanh mai trúc mã" nhưng lại bị Bách Mặc mạnh mẽ vả mặt.
Xem như chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Khương Mịch hiện tại sẽ không vì một nhân vật ở trong sách mà đi phán đoán cô ấy tốt hay xấu, cô càng tin tưởng đôi mắt của chính mình hơn.
Ngay đó ở đoàn phim, Đỗ Tích Vân cho rằng cô kiêu ngạo, bây giờ thành tích thật ở ngay trước mắt, nếu Đỗ Tích Vân không để ý đến hiềm khích trước đây thì tự nhiên Khương Mịch sẽ đem cô ấy trở thành bạn học bình thường mà đối đãi.
Nhưng thật đáng tiếc, Đỗ Tích Vân cảm thấy mình không sai, sau khi biết thành tích thật của Khương Mịch thì càng thêm chán ghét cô hơn.
Khi làm bài tập đầu tiên của khoa biểu diễn, Đỗ Tích Vân đã không chút nào che đậy sự ác ý của mình.
Lớp học tổng cộng có người, giáo viên yêu cầu chia làm tổ, mỗi tổ ba người, tự chọn kịch bản để biểu diễn.
Thật bất hạnh, Khương Mịch cùng Đỗ Tích Vân và một nam sinh tên Trì Phi Vũ là một nhóm.
Thực lực của lớp bọn họ đều xêm xêm nhau, Đỗ Tích Vân là người được chú ý nhất, khi rút thăm phân nhóm đã có nhiều người hâm mộ đến điên cuồng.
"Tích Vân, chúng ta diễn cái gì đây?" Rõ ràng Trì Phi Vũ không để Khương Mịch vào mắt, lấy lòng hỏi Đỗ Tích Vân.
"Tôi cảm thấy thiên phú của cậu rất khá, chúng ta khiêu chiến một thứ gì đó khó khăn hơn đi." Đỗ Tích Vân cầm một đống bản thảo phẩy phẩy: "Người yêu cãi nhau, thế nào?"
Trì Phi Vũ được cô ta khen ngợi như vậy, còn nói muốn diễn người yêu của nhau nữa chứ, mặt hắn đỏ ửng, lắp bắp nói: "Được, được, tôi không có ý kiến."
"Vậy cậu xem qua kịch bản rồi nhớ lời kịch đi." Đỗ Tích Vân đưa cho hắn một xấp giấy.
Toàn bộ quá trình hai người đề giống như đã quên Khương Mịch cũng có ở đây.
Khương Mịch không muốn gây thù chuốc oán, ngay từ đầu còn nghĩ lần hợp tác này có thể chữa lành quan hệ của cô với Đỗ Tích Vân hay không.
Còn bây giờ sao, Khương Mịch khoanh tay đứng dựa vào cạnh bàn, chờ Đỗ Tích Vân diễn. Cô tin rằng, Đỗ Tích Vân sẽ không diễn được.
Quả nhiên, sau khi Trì Phi Vũ xem xong kịch bản thì cảm thấy không hợp: "Tích Vân, cái này chỉ có lời thoại của hai người thôi."
"Người yêu cãi nhau không có hai người, thế chẳng lẽ còn có vài người?" Đỗ Tích Vân cười nhạo nói.
Trì Phi Vĩ nhìn sang Khương Mịch bên cạnh, ấp úng nói: "Vậy... Khương Mịch thì sao?"
"Có lời thoại của hai người chứ đâu phải chỉ có hai nhân vật thôi đâu." Đỗ Tích Vân đánh nhẹ hắn: "Sao cậu không xem kĩ vậy?"
Trì Phi Vũ gãi gãi đầu, lại nhìn thêm một lần: "Không có nhân vật thứ ba mà?"
"Cậu nhìn chỗ này này." Ngón tay Đỗ Tích Vân chỉ chỉ vào bản thảo: "Nữ chính không phải dắt một con chó nhỏ sao? Cậu xem, khi nam chính to tiếng, con chó còn ư ử hai tiếng. Ờ, như vậy cũng không phải hoàn toàn là không có lời kịch."
Trì Phi Vũ trực tiếp choáng váng.
Rất nhiều bạn học đều ở trong phòng học thảo luận vốn dĩ đã chú ý đến tổ bên này, lúc này nghe thấy thì tất cả đều quay lại đây.
Trong phòng học yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Khương Mịch, cậu diễn con chó kia chắc là không có ý kiến gì chứ?" Đỗ Tích Vân lúc này mới quay đầu lại, hướng về Khương Mịch cười nói: "Cậu đừng coi thường nó, giáo viên đứng đầu khoa nói muốn giải phóng thiên phú thì đã có rất nhiều người đóng giả chó rồi, đúng không?"
Đúng là khoá trước đã có người đóng giả chó để giải phóng thiên phú, nhưng hai cái này giống nhau sao?
Bất quá, nơi này cũng không thiếu liếm cẩu, Đỗ Tích Vân vừa hỏi thì lập tức đã có người phụ hoạ, nhưng đa phần mọi người vẫn giữ thái độ bàng quang.
(Liếm cẩu: Ý chỉ những người xum xue, thích nịnh nọt, a dua theo người khác.)
Thấy Khương Mịch không hé răng, Đỗ Tích Vân không khỏi đắc ý: "Các cậu còn chưa đóng phim bao giờ nên không biết khổ cực là như thế nào đâu. Chó hay mèo gì đó đều là thú cưng cả, diễn thôi thì có cái gì? Tới đoàn phim rồi, đạo diễn bảo cậu diễn một tên béo thì cậu cũng không thể nói được một câu. Khương Mịch, tôi có kinh nghiệm hơn cậu, sẽ không hại cậu. Vai diễn con chó này tuy ít đất diễn nhưng là một nhân vật rất có tính khiêu chiến, so với diễn vai người thì khó hơn nhiều. Nếu cậu diễn tốt thì sẽ lấy được điểm cao, hiểu không?"
"Hiểu rồi, cảm ơn Đỗ tiền bối." Khương Mịch hơi mỉm cười. "Chẳng qua theo như lời cậu nói, tôi chưa từng diễn bao giờ nên vừa mới bắt đầu đã khiêu chiến với nhân vật có độ cao như vậy, trong lòng không tự tin. Tôi sợ mình diễn dở thì sẽ liên luỵ đến các cậu cũng bị điểm thấp. Nếu không thì thế này đi, Đỗ tiền bối, cậu diễn mẫu cho tôi xem được không?"
Đỗ Tích Vân không tự chủ được trừng lớn hai mắt: "Cậu..."
"Tiền bối, làm sao vậy?" Khương Mịch cười tủm tỉm hỏi.
Đỗ Tích Vân nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống: "Tôi giúp cậu vẽ bản nháp, cậu nhìn tôi mà diễn, tôi sẽ không trợ giúp cậu cái gì cả. Cậu phải tự mình nghiền ngẫm thì mới có ý nghĩa, hiểu chưa? Không phải sợ diễn hỏng, có tôi ở đây, tôi sẽ chỉ cho cậu."
Khương Mịch lắc đầu: "Tôi bẩm sinh ngu dốt, thật sự không làm được. Đỗ tiền bối có kinh nghiệm như vậy thì sao không chỉ giáo một chút đi, thật ra tôi nghĩ các bạn học ở đây cũng rất muốn nhìn đấy, đúng không nhỉ?"
Một lớp không có chuyện tất cả mọi người đều là loại người nâng cao đạp thấp. Huống chi tất cả mọi người đều mới bước vào năm nhất, hầu hết mọi người sẽ không nhanh chóng đi xum xoe như vậy.
Vừa rồi cách làm của Đỗ Tích Vân đã làm mất đi hảo cảm của mọi người, lúc này lập tức có người kêu "Đúng vậy." Còn có người ồn ào, nói cô ta "Làm mẫu đi."
Đỗ Tích Vân vốn muốn làm nhục Khương Mịch nên mới đưa ra một đề như vậy, cô ta đương nhiên không có khả năng diễn nên ngay lập tức tức giận: "Ngay cả chó cũng không diễn được thì cậu học biểu diễn làm cái gì! Bình thường chưa thấy chó bao giờ sao?"
"Thật xin lỗi, tôi không thích chó, gặp người nào cũng cắn loạn được. Vì vậy nên tôi rất ít khi đi nhìn thấy chó." Khương Mịch điềm nhiên nói lý, sau đó thầm xin lỗi trong lòng, chó ơi đừng nóng giận, thật ra chúng mày đáng yêu lắm.
Có người cười trộm.
Đỗ Tích Vân bực bội vứt bản thảo: "Khương Mịch! Đây là thái độ hợp tác của cậu sao? Không phối hợp cũng được thôi, cậu đi mà nói với giáo viên lấy lại công bằng."
"Không sao, toàn bộ quá trình tôi đều ghi âm lại rồi." Khương Mịch mỉm cười nói: "Là ai không phối hợp, tôi tin thầy cô sẽ xác định được."
Thật ra căn bản cô không ghi âm, nhưng việc này diễn ra đã khiến cô cảnh giác, lần sau gặp lại Đỗ Tích Vân sợ là phải trực tiếp quay cameras rồi.
"Thật ấy, chính mình nói diễn chó là để khiêu chiến, như thế là ý gì?"
"Muốn bắt nạt người khác mà không đủ năng lực, đúng là buồn cười."
"Tưởng mình ghê gớm lắm sao? Còn không phải dựa vào mặt mũi của ông nội à? Ông nội là ông nội, mình là mình, có cái gì hay đâu mà khoe ra."
"Sao tâm tự của Đỗ Tích Vân lại ác độc như vậy nhỉ? Nghĩ mọi người đều là đồ ngốc hết sao?"
.....
Tiếng các bạn học nghị luận không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể truyền tới tai Đỗ Tích Vân. Cô ta tức giận đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt, hung hăng đá cái ghế bên cạnh rồi mạnh mẽ đẩy cửa rời đi.