Vi Hoàng

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thục phi nương nương cũng không trở về Hoa Dương cung, nàng một lần nữa quay về Cần Chính điện.

Trước khi địa vị của Hoàng hậu nương nương chân chính vững chắc, Thục phi nương nương vẫn phải tiếp tục diễn thôi.

Chỗ quàn đại hành Hoàng đế của Vân triều không có ở Cần Chính điện. Cho nên, giờ phút này Cần Chính điện phi thường yên tĩnh. Tô Vân Chỉ chậm rãi đi vào trong, cung nhân qua đường nhìn thấy nàng, lại kinh ngạc vì sao nàng còn quay lại đây, bất quá phần lớn đám người cung nhân sẽ nhanh chóng cúi đầu hành lễ vấn an.

Ở trong cung này, một vị cung nhân nếu muốn sống lâu dài hết mức có thể, liền nhất định không thể nhìn nhiều, hỏi nhiều, làm nhiều, suy nghĩ nhiều.

Tô Vân Chỉ đi tới trước giường lớn mà Kiền Khánh đế nằm lần cuối. Giờ phút này, trên giường đã không có người. Tô Vân Chỉ không có ngồi ở trên giường, mà lựa chọn dựa vào mép giường trượt ngồi trên mặt đất. Nàng chậm rãi cong đầu gối lên, sau đó co mình thành một đoàn, lộ ra vài phần đáng thương như vậy.

Kiền Khánh đế băng hà, phần lớn mọi người đều quan tâm vấn đề chọn lựa tân hoàng nhất, ngay cả cái chết của Kiền Khánh đế cũng vô pháp ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tình của mọi người, huống chi là một Thục phi nương nương xui xẻo đã mất đi chỗ dựa? Không có người quan tâm đến nàng, không có ai cả.

Tô Vân Chỉ nhỏ giọng mà khóc lên. Mặt của nàng chôn ở giữa đầu gối. Vì vậy mọi người nhìn không thấy nét mặt của nàng, chỉ có thể nghe được tiếng khóc của nàng.

"Thục phi nương nương, nơi này sắp phải phong điện, người xem?" Một thanh âm lanh lảnh vang lên bên người Tô Vân Chỉ. Người nói chuyện là một tên tiểu thái giám. Hắn hẳn là loại tam đẳng thái giám có địa vị không cao không thấp. Tô Vân Chỉ ngẩng đầu, dùng con mắt đỏ bừng nhìn tiểu thái giám này một cái.

Tiểu thái giám kiên nhẫn chờ đợi Thục phi nương nương đứng dậy rời đi. Nhưng mà Tô Vân Chỉ bất chợt giống như là tan vỡ bắt đầu mắng ầm lên.

"Phong điện? Bổn cung cho phép ngươi làm như vậy sao?! Hài cốt Hoàng thượng chưa lạnh, cả đám các ngươi liền muốn làm loạn, còn có... để bổn cung ở trong mắt hay không?" Trong mắt Tô Vân Chỉ tóe ra quang mang làm cho người ta sợ hãi, "Tốt, các ngươi đều định đến trước mặt nàng vuốt mông ngựa, phải hay không?"

Từ trước đến nay Thục phi nương nương cử chỉ ưu nhã chưa từng có lúc điên cuồng như vậy? Nàng quả nhiên là nhận lấy đả kích rất lớn a. Chính là khi Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, nàng đều chưa từng giận chó đánh mèo với cung nhân hầu hạ, nhưng mà bây giờ nàng đang làm khó dễ một tiểu thái giám không có một lời nói hay việc làm nào sai sót.

Nàng đang sợ.

Cho nên, nàng đang phô trương thanh thế.

"A, các ngươi đi đi a! Đi đến trước mặt nàng mà lấy lòng a! Chẳng qua là, bổn cung cảnh cáo trước, nếu các ngươi cho rằng giẫm lên thể diện của bổn cung có thể lấy lòng Hoàng hậu, vậy các ngươi liền quá ngây thơ rồi! Dù thế nào bổn cung cũng là Thục phi nương nương do Hoàng thượng thân phong, làm sao một lũ tiểu nhân các ngươi có thể xem thường?!" Tô Vân Chỉ chậm rãi đứng lên, "Hôm nay bổn cung liền một mực ở đây, xem các ngươi ai dám phong cái điện này!"

Chu Sâm phụng lệnh của Đài Nguyên Gia đến đây chiếu cố Thục phi nương nương đứng ở cửa đại điện không có tiến vào. Thục phi nương nương như vậy để hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Nhưng mà, hắn lại là có thể lý giải được Thục phi, dù sao Hoàng thượng mà nàng yêu đã chết rồi, hơn nữa trước khi chết Hoàng thượng còn phản bội tình yêu của nàng.

Nếu như trong lòng Hoàng thượng thật sự có một chút vị trí của Thục phi, hắn cũng nên an bài tốt cho Thục phi một con đường lùi a!

Tiểu thái giám bị sợ đến kinh hoảng biến sắc, lão thiên gia biết rõ hắn thật sự là oan uổng! Kỳ thật hắn căn bản là không nghĩ làm khó Thục phi nương nương, chỉ là nếu như Thục phi nương nương nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể quỳ trên mặt đất, liều mạng mà khấu đầu nhận sai. Hắn đắc tội không nổi Thục phi, dù cho nàng đã muốn thất thế.

Chu Sâm ra hiệu bằng mắt cho tiểu thái giám, tiểu thái giám dùng tư thế đang quỳ từ từ lui ra khỏi cung điện. Bất quá, Chu Sâm cũng không đi đến trong điện. Dù cho bây giờ là thời kì đặc thù, hắn cũng không thể ở cùng một phòng với một vị cung phi. Bởi vậy, Chu Sâm đứng ở cửa đại điện mà trông coi.

Trong điện không có người ngoài, răng nanh sắc nhọn vừa rồi của Thục phi nương nương liền lại biến mất rồi. Nàng ghé vào bên giường, nhỏ giọng mà khóc nức nở.

Chu Sâm trầm mặc đứng đấy.

Qua rất lâu, Thường Hữu Phúc bị hai tiểu đồ đệ của hắn đỡ vào, cũng thất tha thất thểu mà đi đến. Lúc Hoàng thượng băng hà, Thường Hữu Phúc trực tiếp hỏng mất, khóc khóc liền hôn mê bất tỉnh. Mà bây giờ, hắn tỉnh lại, cũng giãy giụa muốn trở lại Cần Chính điện. Hắn và Tô Vân Chỉ mỗi người chiếm cứ một bên giường, nơi Kiền Khánh đế nằm lần cuối cùng, tựa hồ cũng đắm chìm trong đau thương. Trong linh đường quá nhiều người, nơi này ngược lại thích hợp thương tiếc hơn.

Tô Vân Chỉ nhỏ giọng mà khóc. Thường Hữu Phúc yên tĩnh chảy nước mắt.

Qua rất lâu, Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, nói: "Bổn cung muốn tự mình đến Hoàng lăng túc trực bên linh cữu của Hoàng thượng."

"Nương nương! Này tuyệt đối không được a!" Thường Hữu Phúc sửng sốt một chút, lau nước mắt một cái, vội vàng khuyên nhủ. Điều kiện sinh hoạt trong Hoàng lăng rất tệ, cho dù hắn cảm động sự chân tình của Thục phi đối với Hoàng thượng, nhưng lấy sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Thục phi, hắn khẳng định không nỡ đề cho Thục phi nương nương đi chịu khổ như vậy.

Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, nói: "Còn chưa nói với ngươi, lúc trước khi Hoàng thượng vừa tỉnh không bao lâu, bổn cung liền dựa theo khẩu dụ của hắn mà viết xuống một đạo thánh chỉ, đem nhi tử của Hoàng hậu phong làm Thái tử. Hôm nay Hoàng thượng không có ở đây... Bổn cung ở lại trong cung cũng không có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng đi đến Hoàng lăng cùng với Hoàng thượng, thanh thanh bạch bạch im lặng mà qua kiếp sau. Lại nói, cho dù hắn đành lòng bỏ lại bổn cung, bổn cung lại thật sự là không đành lòng rời đi hắn."

Thường Hữu Phúc triệt để ngây ngẩn cả người. Những chuyện này đúng là hắn còn chưa biết.

Bất quá, Thường Hữu Phúc cũng không có hoài nghi thánh chỉ thật giả. Bình thường trong rất nhiều sự tình Kiền Khánh đế liều thể hiện ra sự nể trọng đối với Hoàng hậu, mà thân phận của thân mẫu các Hoàng tử cung không cao, nếu như không cho Hoàng hậu đầy đủ quyền lực, nếu thân mẫu của Thái tử ỷ vào liên hệ máu mủ đối với Thái tử mà khoa tay múa chân, chỉ sợ ngày sau sẽ lại sinh ra tai họa. Dù cho bình thường Kiền Khánh đế một mực đề phòng Cung gia sau lưng Hoàng hậu, chỉ là nếu như hắn biết mình đã sống không lâu, như vậy sự tồn tại của Cung gia ngược lại là một ưu thế của Cung Hoàng hậu. Mẫu tộc thế lớn, địa vị của tiểu Thái tử (là Hoàng thượng tương lai) mới có thể vững chắc.

Đây là sắp xếp tốt nhất của Kiền Khánh đế trong lúc vội vàng đó.

Nhưng mà, trong sự sắp xếp này cũng là tồn lấy tai hoạ ngầm. Bây giờ Cung Hoàng hậu xem ra giống như vô cùng tốt, thanh danh của nàng cũng tốt hơn rất nhiều so với hai vị Phùng Tạ Thái hậu lúc còn trẻ, cho dù là Ngự sử nghiêm khắc nhất thủ quy củ nhất, bọn hắn cũng tìm không ra sai lầm của Hoàng hậu. Nhưng mà, ai có thể cam đoan Hoàng hậu sẽ luôn là như vậy? Nếu như nàng hoặc là Cung gia phía sau nàng sinh ra dã tâm, như vậy ai mà biết được tân hoàng có trở thành một Kiền Khánh đế thứ hai hay không?

Thường Hữu Phúc là người cùng Kiền Khánh đế trải qua giai đoạn khó khăn kia, hắn rất khó để cho mình không suy nghĩ nhiều.

Tô Vân Chỉ vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện. Tâm tình của nàng có vẻ rất hỗn loạn, bởi vậy nói lời của nàng cũng là lộn xộn. Dù là Thường Hữu Phúc không có trả lời nàng, nàng cũng có thể tiếp tục nói. Nàng liên tục lập lại nói muốn đi túc trực bên linh cữu của Hoàng thượng, từng chữ từng chữ dường như đã nhiễm vào máu và nước mắt của nàng.

Thường Hữu Phúc liền lấy tư thế quỳ gối bên giường lết tới trước một bước, lời nói thấm thía nói: "Nương nương! Tuyệt đối không thể a! Tâm ý của Hoàng thượng đối với ngài, nô tài tận mắt nhìn thấy, lại ghi ở trong lòng, Hoàng thượng mặc dù nể trọng Hoàng hậu, nhưng người hắn quan tâm nhất chính là ngươi a! Nương nương, hôm nay Hoàng thượng không có ở đây, đem Thái tử cùng giang sơn gửi gắm cho Hoàng hậu, chẳng lẽ ngài không muốn giúp hắn chú ý đến sao? Nếu như Hoàng hậu liền lập tức không chấp nhận ngài, vậy..."

Nếu như tân hoàng vừa mới đăng cơ, Cung Khuynh lập tức làm khó dễ Tô Vân Chỉ, vậy chứng minh sự hiền lương thục đức của Cung Khuynh lúc trước đều là giả vờ, như vậy đám người bảo vệ Hoàng phái nhất định phải nghĩ biện pháp hạn chế quyền lực trong tay Cung Khuynh. Chỉ là nếu như Cung Khuynh có thể đối xử tử tế với Tô Vân Chỉ, vậy đám người bảo vệ Hoàng phái có thể tạm thời tín nhiệm Hoàng hậu, cũng tạm thời kết làm đồng minh cùng nàng. Với thế cục bây giờ mà nói, tất nhiên vẫn là đám người bảo vệ Hoàng phái kết làm đồng minh cùng Cung Hoàng hậu thì tốt hơn.

Sự tồn tại của Tô Vân Chỉ, chính là một khối đá thử vàng, một khối đá thử vàng có thể chứng minh Kiền Khánh đế không có chọn lầm người.

Cho nên, Thục phi nương nương tuyệt đối không thể đến Hoàng lăng túc trực bên linh cữu cho Hoàng thượng. Nàng phải tiếp tục sống trong hậu cung. Chỉ có nàng tiếp tục đối chọi gay gắt với Hoàng hậu, từ một góc độ nào đó mà nói, tân hoàng mới có thể càng thêm an toàn. Hoàng hậu có di chỉ, tất nhiên có địa vị ưu thế, chỉ là sau lưng Thục phi có thể có một phần nhưng người bảo vệ Hoàng phái. Thục phi là quân cờ rất hữu dụng, bởi vì nếu như quân cờ này hết tác dụng, đám người bảo vệ Hoàng phái có thể không chút do dự mà vứt bỏ nàng.

Nói một cách đơn giản, bảo vệ Hoàng phái có thể nâng đỡ Thục phi đến hạn chế Hoàng hậu, giống như lúc trước Cao Tông lựa chọn dùng Tạ Thái hậu đến ngăn chặn Phùng Thái hậu. Nhưng khác biệt chính là, Tạ Thái hậu nắm trong tay quyền lực tương xứng với thân phận của nàng, vì vậy quân cờ như nàng đã chầm chậm mà thoát ly khống chế. Nhưng Thục phi lại không có gì cả, cùng lúc khi nàng trở thành một Phùng Thái hậu để hạn chế Cung Hoàng hậu, bản thân nàng cũng tuyệt đối không thể trở thành Tạ Thái hậu.

Đây là chuyện Thường Hữu Phúc có thể nghĩ đến, cũng là đám người kiên định bảo vệ Hoàng phái Đài Nguyên Gia có khả năng nghĩ đến.

Thường Hữu Phúc khóc nói: "Nương nương! Ngài yên tâm đi, bên người Hoàng thượng đã có lão nô. Lão nô đã bên cạnh Hoàng thượng hai mươi năm, đã đến tuổi tác tóc mai điểm bạc này, nói không chừng lúc nào đó liền đi theo Hoàng thượng... Nương nương, ngài vạn sự nghĩ thoáng một chút, để cho lão nô đi túc trực bên linh cữu a!"

Thường Hữu Phúc muốn Tô Vân Chỉ ở lại trong cung, về phần bản nhân hắn, hắn là cam tâm tình nguyện muốn đi túc trực bên linh cữu. Đúng như Thục phi nói, không thể để cho bên cạnh Hoàng thượng không có ai tri tâm đi cùng. Thường Hữu Phúc chiếu cố Kiền Khánh đế cả đời, hắn làm sao đành lòng để cho Kiền Khánh đế cô đơn một mình chứ.

Đến lúc này, mục đích của Tô Vân Chỉ cũng đã đạt thành. Nàng cho Thường Hữu Phúc lui xuống.

Thường Hữu Phúc quá mức trung thành, vì Kiền Khánh đế, chuyện gì hắn đều có thể làm; Tô Vân Chỉ không muốn Thường Hữu Phúc chết, nhưng nếu như hắn lưu lại trong cung, vậy một ngày nào đó sẽ ý thức được có chút chuyện không thích hợp. Bây giờ, Thường Hữu Phúc tự mình đến Hoàng lăng, đây là giải pháp tốt nhất.

Tô Vân Chỉ đã làm tất cả mọi chuyện nàng có thể làm, tiếp theo phải xem Cung Khuynh rồi.

Truyện Chữ Hay