Khi thời gian Hoàng thượng hôn mê càng ngày càng dài, Tô Vân Chỉ nhất định phải cân nhắc nhiều thứ hơn. Đầu tiên, nàng cần lấy được một phần thánh chỉ.
Thánh chỉ này cần phải có một phần có thể xác định người được lựa chọn làm tân quân. Trước mắt Kiền Khánh đế có tổng cộng sáu nhi tử, trong đó Đại hoàng tử được Tô Vân Chỉ nuôi dưỡng, mẫu thân của Tứ hoàng tử Uông quý nhân đã từng là thị nữ của Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ cũng đối với hai vị Hoàng tử này quen thuộc một chút. Nếu như Kiền Khánh đế còn có thể sống thêm mười năm tám năm, ngôi vị Hoàng đế sẽ không phải là chuyện của những vị Hoàng tử này, bởi vì Cung Khuynh đã muốn chú ý đến ngôi vị Hoàng đế này.
Chỉ là hiện tại, thời gian của Cung Khuynh còn chưa tới.
Cung Khuynh hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt. Cho nên, nếu như Kiền Khánh đế liền chết như vậy, người đăng cơ nhất định là một trong sáu người nhi tử của hắn.
Đại hoàng tử đã bị Tô Vân Chỉ loại ra khỏi phạm vi cân nhắc làm tân quân, như vậy trong tay Tô Vân Chỉ còn có năm lựa chọn. Kiền Khánh đế không thích phi tử có địa vị cao—— Tô Vân Chỉ là một ngoại lệ, chỉ là ở trước mặt hắn Tô Vân Chỉ chưa bao giờ biểu hiện ra chính mình cao cao tại thượng —— hắn thích loại nữ tử có thể thể hiện tư thái thật thấp ở trước mặt hắn, cho nên trong hậu cung nữ nhân hạ sinh hài tử cho hắn phần lớn đều có xuất thân không tốt. Trong năm vị Hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử là một đôi song sinh, thân mẫu của bọn họ là nữ nhi của một vị tiểu quan, thân mẫu của ba vị Hoàng tử còn lại đều là xuất thân cung nữ.
Sinh con đối với nữ nhân thời đại này mà nói chính là con đường gập nghềnh nhất. Điều kiện chữa bệnh không tốt, tuổi sản phụ lại thường thường không lớn, bởi vậy các nàng thật sự là dùng tính mạng mà sinh con. Thân mẫu của Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng là bởi vì khó sinh mà qua đời, lại bởi vì bọn họ là một đôi song sinh có tướng mạo tương tự nhau, nên tất nhiên đã mất đi quyền kế thừa, vì vậy Kiền Khánh đế "Hảo tâm" mà để cho Đức phi, Hiền phi mỗi người nuôi một vị Hoàng tử song sinh đó.
Kiền Khánh đế không thích gia nương của hai vị Thái hậu đã rất lâu rồi, nhưng hắn không dám công khai đắc tội bọn họ; Kiền Khánh đế cũng không thích Đức phi và Hiền phi, nhưng hắn ngại gia thế của các nàng nên không thể trực tiếp làm nhục các nàng. Theo ý hắn, để cho các nàng nuôi một đứa bé chính là trấn an các nàng.
Lúc đó Kiền Khánh đế nhất định không có tính đến ngày hôm nay, quyết định khi đó của hắn như chôn xuống một tai hoạ ngầm thật lớn vào lúc này.
Sau lưng Đức phi có Phùng gia, có Phùng lão tướng quân.
Sau lưng Hiền phi có Tạ gia, đó là đệ nhất thế gia.
Cho nên, Tô Vân Chỉ không dám đánh cược.
Nếu như tin tức Hoàng đế trọng thương khó qua khỏi bị truyền đến trong kinh thành, vạn nhất Phùng gia, Tạ gia đã có hành động gì trước một bước, song sinh cũng không phải là không có khả năng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Nói thí dụ như, giết chết người kia là được, hoặc là khắc sẹo trên mặt của một người, vậy bọn họ liền độc nhất vô nhị a.
Bất quá, nàng cũng đã tranh thủ cho Cung Khuynh năm ngày, Cung Khuynh bên kia hẳn là mọi sự thuận lợi?
Ngoại trừ Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử không đề cập tới, Tô Vân Chỉ chỉ có thể lựa chọn một trong ba ứng viên Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử làm tân quân. Theo Tô Vân Chỉ, tùy tiện lựa chọn người nào trong số bọn họ đều không sao cả. Bởi vì gia nương của mẫu thân bọn họ đều không có thế lực hùng hậu, căn bản cũng không thật sự gây uy hiếp. Hơn nữa tuổi của ba vị Hoàng tử cũng không lớn, tất cả đều là đứa con nít mà thôi, tạm thời cũng nhìn không ra ai có tâm tư sâu lắng, ai có tính tình ngay thẳng.
Lại nói, tân quân nhất định là con rối cùa Tô Vân Chỉ và Cung Khuynh. Đối với một con rối, Tô Vân Chỉ không muốn chú ý quá nhiều.
Chú ý có nghĩa là phải hao tâm tổn trí, hao tâm tổn trí có nghĩa là phải sinh ra cảm tình. Tô Vân Chỉ hiểu được nhược điểm trong tính cách của mình. Nếu như Kiền Khánh đế thật sự chết rồi, chờ sau khi tân quân được xác lập, Tô Vân Chỉ thậm chí không muốn lại nhúng tay vào bất kỳ việc gì có liên quan đến tân quân nữa. Nàng thừa nhận chính mình ở phương diện này là mềm yếu.
Bất quá, cũng không thể chuyện gì cũng để cho Cung Khuynh gánh lấy.
Tô Vân Chỉ thở dài một hơi, thì thào nói: "Những chuyện này đều có thể từ từ sẽ đến, việc cấp bách là ta làm như thế nào để lấy được phần thánh chỉ này?"
Vì có thể triệt để nắm giữ quyền chủ động, vì có thể khống chế tình thế trong một phạm vi nhất định, Tô Vân Chỉ nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được thánh chỉ.
Nếu như Cung Khuynh cũng ở đây, như vậy các nàng hoàn toàn có thể cùng nhau giả tạo thánh chỉ. Bên cạnh Cung Khuynh có người am hiểu bắt chước bút tích. Tô Vân Chỉ có thể thuận lợi lấy được long ấn. Hơn nữa, nếu như Cung Khuynh cũng ở đây, nhân thủ Tô Vân Chỉ có thể điều hành trong tay thì càng đông, làm việc sẽ thuận tiện rất nhiều.
Nhưng bây giờ, Tô Vân Chỉ nhìn qua tưởng như lợi hại, đem những đại thần kia nói giam liền giam, nói giết liền giết, kỳ thật bất quá là bởi vì lúc này Chu Sâm và Thường Hữu Phúc đều đứng ở phía bên nàng mà thôi. Mà muốn vẫn luôn có được sự ủng hộ của bọn họ, Tô Vân Chỉ liền không thể làm ra bất luận chuyện gì bất lợi đối với Kiền Khánh đế.
"Cung Khuynh bên kia đã bố trí như thế nào rồi?" Trong lòng Tô Vân Chỉ tự hỏi.
Cung Khuynh sẽ phái Cấm vệ quân đến bãi săn, Cung Khuynh sẽ dùng thủ vệ khống chế toàn bộ kinh thành, Cung Khuynh sẽ truyền lệnh cho đại doanh vùng ngoại thành... Không đúng! Tô Vân Chỉ đột nhiên đứng lên, vào lúc này Cung Khuynh sẽ không truyền lệnh cho đại doanh vùng ngoại thành, vậy quá mạo hiểm rồi, dù cho bên trong có người của nàng.
Tô Vân Chỉ nhịn không được bật cười. Nàng nghĩ ra biện pháp.
Ngày thứ sáu sau khi Kiền Khánh đế hôn mê, Tô Vân Chỉ dùng đôi mắt đỏ bừng của mình nhìn Thường Hữu Phúc, nói: "Lời này vốn là không nên được nói ra từ trong miệng bổn cung, chẳng qua là Hoàng thượng một mực không tỉnh, trong lòng bổn cung cũng không có tin tức manh mối...Đức phi, Hiền phi mỗi người có một Hoàng tử a."
Lúc đầu khi Thường Hữu Phúc nghe lời này, trong lòng lập tức dâng lên bất mãn thật lớn đối với Tô Vân Chỉ. Lời này của Thục phi là có ý gì?! Nàng đã liệu định Hoàng thượng chắc chắn phải chết sao? Nàng đang mặc sức tưởng tượng sau khi chính mình lên làm Thái phi sẽ sống như thế nào sao? Cho nên, nàng sợ Đức phi, Hiền phi muốn đối phó với nàng.
Nhưng mà, dù sao Thường Hữu Phúc cũng là Thường Hữu Phúc, hắn là đại thái giám đắc dụng nhất bên cạnh Kiền Khánh đế. Hắn rất nhanh khôi phục lại lý trí.
"Ý của nương nương là..." Thường Hữu Phúc đã nhận ra thâm ý trong lời nói của Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Hạ lệnh cho đại doanh vùng ngoại thành, để cho bọn họ chạy đến hộ giá a. Bổn cung đã không tin những người khác rồi."
Thường Hữu Phúc là nhìn Kiền Khánh đế lớn lên, nếu như Tô Vân Chỉ có bảy phần không tín nhiệm Phùng, Tạ hai vị Thái hậu, như vậy Thường Hữu Phúc ít nhất cũng nên có mười bốn phần không tín nhiệm bọn họ. Theo Thường Hữu Phúc, tất cả những đau khổ trước kia Kiền Khánh đế phải chịu đựng nguyên lai là do Phùng Thái hậu và Tạ Thái hậu. Hắn và Kiền Khánh đế giống nhau, ở trong lòng đều đem hai vị Thái hậu xem như yêu ma. Bởi vậy chỉ cần Tô Vân Chỉ thoáng châm ngòi, hắn ngay lập tức sẽ cảm thấy thảo mộc giai binh.
Tô Vân Chỉ nhất giỏi là mê hoặc nhân tâm, dăm ba câu của nàng đã khiến cho Thường Hữu Phúc bị dọa sợ.
Thường Hữu Phúc hận không thể ngay lập tức gọi tất cả thị vệ đến đây, toàn bộ vây quanh bên người Kiền Khánh đế, sợ có người sẽ làm hại hắn.
"Lại nói, lần này Hoàng thượng gặp chuyện ngoài ý muốn liền thật sự là ngoài ý muốn sao? Quân tử bất lập nguy tường, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không hiểu được đạo lý này? Ai biết được những thị vệ bên cạnh hắn lúc ấy đã xúi giục những gì?!" Tô Vân Chỉ lau nước mắt, trong giọng nói lại lộ ra phẫn nộ.
(Lời của Khổng Tử, nói tới thái đỗ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng họa khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải rời khỏi đúng lúc)
Trong lòng Thường Hữu Phúc lại là nhảy dựng, đối với chuyện này hắn cũng đã sớm có hoài nghi. Lời nói của Tô Vân Chỉ bất quá là thừa nhận hoài nghi của hắn.
"Chẳng qua là..." Lông mày Thường Hữu Phúc hung hăng mà nhăn lại.
Ở thời khắc đặc thù này, Thường Hữu Phúc xác thực cũng muốn điều khiển một ít nhân thủ từ trong đại doanh tới đây, nhưng mà hắn không có quyền hạn này. Từ trước đến nay hai đại doanh ở vùng ngoại thành chỉ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng thượng, nếu bất kỳ người nào khác muốn động thủ đối với đại doanh, liền là cực kỳ khó khăn. Không, phải nói đó là bất khả thi, đó là uy hiếp đối với hoàng quyền, là phải trưu di cửu tộc! Dù là ở những tình huống khác nhau thì phải xử trí khác nhau, Thường Hữu Phúc vẫn như cũ không đảm đương nổi trách nhiệm này.
"Bổn cung sẽ hạ mệnh lệnh này." Tô Vân Chỉ hiên ngang lẫm liệt nói, "Đợi khi Hoàng thượng thanh tỉnh, bổn cung liền tự quỳ gối ở Thái Miếu chịu phạt."
"Nương nương..."
"Ngươi không cần khuyên nhiều. Thời gian của chúng ta đã càng ngày càng ít, ta... Bổn cung thật sự rất sợ..." Tô Vân Chỉ lại nhịn không được bật khóc, khi nàng khóc giống như là một vị tiểu nữ nhân bất lực, nhưng mà ánh mắt của nàng lại thủy chung đang nói cho Thường Hữu Phúc, nàng nhất định phải bảo vệ Hoàng thượng!
Hạ lệnh cho đại doanh vùng ngoại thành, chỉ truyền lời khẳng định là không được, nhất định phải truyền ấn ngọc tỷ cùng mật tín có tư ấn của Hoàng thượng, còn phải có Hổ phù.
Thường Hữu Phúc biết rõ Kiền Khánh đế để ngọc tỷ, tư ấn và Hổ phù ở đâu.
Mật tín là chính Tô Vân Chỉ viết. Lúc nàng viết thư, để Thường Hữu Phúc đứng ở cửa canh chừng giúp nàng.
Trong nội tâm Thường Hữu Phúc lo lắng cho thân thể Kiền Khánh đế, lại lo lắng cho tình cảnh của hắn. Hắn nhìn không đến biểu lộ trên mặt của Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ sờ lên ngọc tỷ, trong nội tâm khẽ mỉm cười, lấy tới tay.
————————
Cung Khuynh dạo bước trong Chiêu Dương điện. Tính toán thời gian, Đài Nguyên Gia cùng người của hắn hẳn là đã đi đến bãi săn rồi. Hắn là một người kiên định bảo vệ Hoàng phái, hắn sẽ coi việc bảo vệ Hoàng thượng là việc quan trọng nhất cần giải quyết. Bởi vậy chỉ cần Tô Vân Chỉ thành thành thật thật ở bên cạnh Kiền Khánh đế, sự an toàn của nàng cũng được bảo đảm.
Nhưng mà, Cung Khuynh không thể đem tất cả hy vọng đều đặt ở trên người Đài Nguyên Gia. Cho nên, người của nàng trộn lẫn vào người ở trong tay Đài Nguyên Gia.
Từ "Lẫn vào" này dùng ở đây cũng không phải rất chính xác, người gọi là Lạc Chính Kỳ kia ngay từ đầu chính là nghe theo lệnh của Cung Khuynh. Bước cờ này Cung Khuynh đã chôn xuống từ sáu năm trước, khi đó nàng còn chưa vào cung. Lạc Chính Kỳ dùng một "Thân thanh bạch" thông qua tuyển chọn mà gia nhập Cấm vệ quân. Bởi vì hắn làm người trầm ổn đáng tin, Cung Khuynh lại để cho hắn án binh bất động, để chầm chậm lấy được tín nhiệm của Đài Nguyên Gia, hôm nay đã là một trong những phó thủ của Đài Nguyên Gia.
Trước đây Cung Khuynh một mực chưa từng động tới quân cờ Lạc Chính Kỳ này, nàng giữ hắn lại là muốn dùng để xoay chuyển tình thế vào thời điểm mấu chốt, thí dụ như lúc bức vua thoái vị.
Nhưng mà, bây giờ đã đợi không được đến lúc đó, lần này Cung Khuynh liền hạ cho Lạc Chính Kỳ một đạo mệnh lệnh, chuyến này hết thảy đều phải lấy Thục phi làm trọng, dù cho hắn bị bại lộ (ý vị này là dã tâm của Hoàng hậu cũng bị bại lộ), cũng phải đem Thục phi bình an trở về.
"Nếu như Kiền Khánh đế không chết, Lạc Chính Kỳ lại bại lộ, như vậy ta chỉ có thể mang theo ngươi vong mệnh thiên nhai, Vân Chỉ." Trong lòng Cung Khuynh nói.
Người làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết.
Nhưng mà, đối với Cung Khuynh mà nói, Tô Vân Chỉ không phải "Tiểu tiết", Tô Vân Chỉ mới là "Việc lớn".