Thừa ân hầu gì gì đó, Cung Khuynh đúng thật là không có để ở trong mắt.
Nếu như đây là một tước vị có đất phong, như vậy Cung Khuynh khẳng định đã không từ thủ đoạn mà đem tước vị này cướp đến tay cho ca ca của mình, căn bản sẽ không cho Kiền Khánh đế bất kỳ một cơ hội nào để đùa giỡn tiểu thông minh. Có một đất phong hoàn toàn thuộc về mình ý nghĩ như thế nào? Có nghĩa là Cung Khuynh có thể âm thầm mà nuôi dưỡng tư binh. Dù cho nuôi dưỡng tư binh là trái pháp luật, nhưng chỉ cần nàng là người chiến thắng sau cùng, ai lại dám đến định tội nàng?
Mà nếu như Thừa ân hầu không có đất phong, như vậy Cung Khuynh đối với nó thật sự là không có chút hứng thú nào, liếc mắt một cái đều ngại nhiều. Cung nhị là người có bản lĩnh, nàng cần gì cho hắn một cái tước vị hữu danh vô thực, không thể tăng thêm tiếng nói trên chính trường, ngược lại còn muốn đánh mất thanh danh trong sạch của hắn.
Nếu như ánh mắt của Kiền Khánh đế còn đang đặt ở những mối quan hệ rắc rối phức tạp của các thế gia kia, như vậy từ vừa mới bắt đầu cái Cung Khuynh coi trọng là hàn môn.
Cả Kiền Khánh đế và Cung Khuynh đều nhúng tay vào kỳ thi mùa xuân vừa mới qua đi không lâu, hơn nữa mục đích của bọn họ là giống nhau. Có thể lúc này Kiền Khánh đế coi trọng hàn môn bất quá là bởi vì quyền lợi trong tay hắn bị thế gia hạn chế rất nhiều, bởi vậy hắn nhất định phải nâng đỡ hàn môn chèn ép thế gia. Còn Cung Khuynh, tuy rằng nàng đối hàn môn cũng có lòng muốn lợi dụng, chỉ là nàng biết chắc một điểm, thế gia sẽ có một ngày bị loại bỏ, thế giới này cuối cùng là thuộc về nhân dân.
Ah, ở thời điểm này nói như vậy có vẻ sáo rỗng, tựa hồ giống như có một chút khôi hài.
Trước khi xuyên qua Cung Khuynh cũng không phải người làm chính trị chuyên nghiệp, chuyên môn thật sự của nàng là chém giết ở trên thương trường, đối với chính trị thì bảo trì thái độ hiểu rõ tình hình nhưng lại kính nhi viễn chi, cho nên rất nhiều ý nghĩ của nàng có lẽ sẽ không chính xác trăm phần trăm, chỉ là theo ý nàng, con đường dùng nông thôn vây quanh thành thị là có thể thực hiện, thế gia quý tộc dù cho sẽ luôn tồn tại, quyền lợi trong tay bọn họ cũng có một ngày bị phân chia mất.
(Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí - Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó)
Nói ngắn gọn, Cung Khuynh cũng không xem trọng thế gia, nhất là ở thời đại hàn môn đã lên tiếng quật khởi.
Kiền Khánh đế cùng với những thế gia kia đều quá mức trầm mê vào độ chính xác của con mắt chính trị của bọn họ, thế cho nên bỏ qua rất nhiều yêu cầu của tầng lớp dưới chót.
Nhưng trên thực tế, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.
Tóm lại, là một người muốn hợp lý lợi dụng thế lực hàn môn, cho dù Cung nhị xuất thân từ Cung gia nên đã mang danh thế gia, nhưng Cung Khuynh sẽ không đẩy Cung nhị vào phái thế gia. Cũng may Cung nhị không chịu thua kém, nếu như hắn có thanh danh trong sạch, có chút chuyện liền thuận tiện thao túng hơn nhiều.
Cho nên, tước vị Thừa ân hầu là tuyệt đối không thể nhận.
Mà ở chuyện của Cung nhị cùng Tô cửu nương lần này, Cung Khuynh kỳ thật rất hài lòng thủ pháp xử lý của Tô Vân Chỉ. Vô luận là từ góc độ liên hợp chính trị mà nói, hay là từ góc độ tình cảm mà nói, Cung Khuynh đều phi thường vui vẻ tiếp nhận hôn sự này. Lại nói, cân nhắc đến tâm tình của hai vị đương sự Cung nhị và Tô cửu nương, nếu như chính bọn họ đều rất hài lòng đối phương, người ngoài liền càng không thể nói cái gì. Cung Khuynh là ủng hộ tự do yêu đương.
Đương nhiên, bởi vì thế nhân đều cho rằng nàng bất mãn, vì vậy nàng liền biểu hiện ra sự bất mãn của mình.
Cung Khuynh thừa cơ khiến Kiền Khánh đế ban thưởng cho Cung nhị một Thám hoa phủ. Mục đích của nàng là muốn để cho từ nay về sau mọi người tách riêng giữa Cung nhị và Cung gia. Chỉ cần Cung nhị rời khỏi Cung gia tiến vào Thám hoa phủ, như vậy cho dù hắn không có chân chính thoát ly quan hệ với Cung gia, nhưng mà chỉ cần hảo hảo dẫn đường, thời gian dài mọi người tự nhiên sẽ coi bọn họ như là người hai nhà. Chỉ có như vậy, đợi đến sai này khi Cung Khuynh muốn làm chuyện gì, nàng mới có thể càng thuận lợi.
Sau chuyện này, Cung Khuynh xem như thiếu Tô Vân Chỉ một cái nhân tình a.
Thiếu nhân tình liền phải trả?
Hay là thôi đi, dù sao Cung Khuynh đã cho ăn lâu như vậy, Tô Vân Chỉ không có khả năng đem những viên kẹo mềm mà nàng đã ăn vào trong bụng kia nhổ ra.
Toàn bộ sự tình hết thảy đều kết thúc như vậy.
Tô cửu nương an tâm ở nhà chuẩn bị gả, Cung nhị hưng phấn mà trang hoàng Thám hoa phủ.
Tô nhị bị ép hóa thân thành chim Hỉ Thước, cực nhọc mà đưa thư cho tiểu muội nhà mình và Cung nhị.
Kỳ thật Tô nhị phải không nguyện ý đưa thư, hắn mới không nỡ gả muội muội cho Cung nhị, nhưng mà quả trứng thối Cung nhị này đã chiếm cứ các loại ưu thế, ngay cả hắn lấy cớ cũng đều tốt đến cực điểm: "Ta chỉ là muốn biết rõ muội muội của ngươi thích cái gì, cũng có thể thuận theo ý thích của nàng mà bố trí tân phủ đệ, chỉ có muội muội của ngươi thích, ngày sau nàng mới có thể sống thư thái, phải không? Tóm lại, ngươi giúp ta đưa thư cho muội muội của ngươi a."
Tuy rằng lời này nói không sai, chỉ là Tô nhị thật sự là rất sinh khí a, hắn thật muốn về nhà nhào vào trong lòng tức phụ cùng tức phụ mắng mỏ Cung nhị một trận a.
Lại nói tới chuyện Tô cửu nương rơi xuống nước, tuy rằng kết quả cuối cùng cũng không kém, coi như là Tô cửu nương trời xui đất khiến đã tìm được một chỗ quy túc tốt, Cung nhị tiếp nhận qua sự giáo dục của Cung Khuynh thậm chí còn đáp ứng Tô cửu nương, sau khi kết hôn sẽ mang theo nàng giả nam trang đi ra ngoài chơi. Nhưng mà, kết quả tốt cũng không có nghĩa là Tô Vân Chỉ sẽ nguyện ý buông tha cho những người giật dây kia. Tô cửu nương không việc gì, cũng không có nghĩa là bọn hắn vô tội.
Chẳng qua là, tuy rằng năng lực quản lý trong nội cung của Tô Vân Chỉ rất cường đại, nhưng đây là bởi vì bản thân nàng ở trong nội cung, nhiều năm nàng bố trí cũng là trong nội cung. Một khi liên quan đến chuyện ngoài cung, nếu như nàng chỉ là đơn thuần muốn bố trí một chút gì đó coi như tạm được, nhưng nếu như cần điều tra một điểm gì đó, nàng cũng có chút vô lực. Tóm lại, bận rộn vài ngày, Tô Vân Chỉ vẫn như cũ không biết là ai hãm hại Tô cửu nương rơi xuống nước. Nàng cũng không tìm được manh mối.
Người nhà họ Tô ở ngoài cung cũng luôn để ý đến chuyện này.
Bất quá, trong lòng Tô Vân Chỉ đã tồn tại nhất định ý tưởng. Tô cửu nương là ở trong phủ của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa gặp chuyện không may. Đổi lại góc độ suy nghĩ một chút, nếu như chuyện này không phải nhằm vào Tô cửu nương và Tô gia ở sau lưng Tô cửu nương, cũng không phải nhằm vào Tô Vân Chỉ, như vậy người giật dây có phải là đang nhằm vào Xương Hoa Đại trưởng Công chúa hay không? Mà trong kinh thành lại có ai có cừu oán với Xương Hoa Đại trưởng Công chúa? Đáp án rất rõ ràng, là Tạ gia.
Phò mã của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa là người nhà họ Tạ, mới đầu đã từng là phu thê ân ái, thậm chí Đại Công chúa còn vì thế mà từ bỏ phủ Công chúa của mình đi theo Phò mã tiến vào Tạ gia. Thẳng đến khi Phò mã mất sớm, Đại trưởng Công chúa mới chuyển về phủ Công chúa. Cái này tựa hồ cũng không có bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên lại có lời đồn đãi nói, Phò mã của Đại Công chúa không phải là bệnh chết, mà là bởi vì sau khi yêu đương vụng trộm bị Công chúa bắt được, Công chúa cho người đánh chết hắn.
Nếu lời đồn đãi này là sự thật, vậy cừu hận giữa Xương Hoa Đại trưởng Công chúa và Tạ gia đúng là không có cách nào cởi bỏ rồi. Phải biết, người lúc trước mà Xương Hoa Đại trưởng Công chúa gả cho không phải là loại tôm tép nhãi nhép, người nàng gả cho chính là trưởng tử của Tạ gia, người lúc đó là được bồi dưỡng để trở thành gia chủ tương lai!
Hôm nay Tạ gia có thể còn có một nữ nhân ở trong cung làm Thái hậu! Tuy rằng Phùng Thái hậu ngã xuống, nhưng Tạ Thái hậu vẫn còn đó, trong lòng nàng chẳng lẽ liền không có ý kiến gì? Coi như nàng bây giờ đã là người trung thực, tựa hồ cũng không có hành động gì, nhưng không chừng là đang nghĩ đến đại chiêu gì đây.
Chẳng lẽ muốn dìm chết Tạ Thái hậu sao? Trong lòng Tô Vân Chỉ toát ra một ý tưởng hung tàn.
Nhưng là, muốn dìm chết Tạ Thái hậu nhất định phải tìm được một cơ hội thích hợp, cố tình gần đây chỗ Tạ Thái hậu một mực bảo trì yên tĩnh, giống như là một con rùa đen đem đầu đuôi và tứ chi toàn bộ giấu vào trong vỏ cứng. Trong lúc nhất thời Tô Vân Chỉ đúng là không tìm thấy chỗ để có thể lợi dụng được.
Tô Vân Chỉ nằm úp sấp ở trên bàn, trên mặt bàn có một quyển tập tranh để mở, nàng thấy trong đó có tổng cộng mười bộ quần áo kiểu dáng mới nhất, trong đầu lại đem các loại thế lực có liên quan cẩn thận suy nghĩ một lần nữa. Trời dần dần đen xuống, dù là trong phòng có đốt ngọn nến, Tô Vân Chỉ vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ sáng. Nàng dứt khoát đóng tập tranh lại, giao cho Khả Nhạc nói: "Nói cho người của Tư y cục, mỗi một bức tranh may thành một bộ quần áo cho ta."
Một mùa làm mười bộ quần áo, này cũng không tính là xa xỉ. Là một người cuồng mua sắm, Tô Vân Chỉ nghĩ như vậy.
"Nương nương muốn nghỉ ngơi chưa?" Khả Nhạc cầm tập tranh để sang ở một bên, hỏi.
Tô Vân Chỉ duỗi lưng một cái. Khi mới nằm úp sấp ở trên bàn không cảm thấy, hiện tại đứng lên liền lập tức cảm thấy có chút buồn ngủ. Nàng mở to một đôi mắt bắt đầu phủ sương mù đi về phía cái giường, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà làm cho mặt của mình hướng xuống đập ở trên giường. Nghe trên hương vị của ánh nắng ở trên chăn, Tô Vân Chỉ biết rõ mền hôm nay này nhất định là đã được phơi nắng. Tô meo meo hài lòng dùng mặt cọ cọ vào mền, sau đó híp mắt lấy tay mò trên giường.
Sờ soạng cả buổi còn không có sờ đến vật mình muốn, Tô Vân Chỉ đột nhiên mở mắt ra.
Thục phi nương nương nhanh chóng ngồi dậy, dường như người ở một giây trước còn vô cùng thong dong kia cũng không phải là nàng. Nàng trợn tròn mắt tìm trên giường cả buổi, đem toàn bộ mền đẩy sang một bên, lại cố gắng lục lọi, vẫn không có tìm được vật mình muốn. Nàng lập tức xoay người leo ra mép giường, bảo trì một cái tư thế vặn vẹo cố gắng nhìn xuống gầm giường. Dưới gầm giường là một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không có nhìn thấy.
Khả Nhạc đang đốt đèn, quay qua nhìn nàng, thấy Tô Vân Chỉ mang một bộ dạng không có chút hình tượng nào, nàng lại càng hoảng sợ.
"Nương nương, làm sao vậy?" Khả Nhạc hỏi.
Tô Vân Chỉ từ bỏ việc tìm kiến dưới đáy giường, nàng một lần nữa ngồi xuống, cắn cắn bờ môi: "Cái kia...Cái gối ta hay ôm không thấy đâu. Đã tìm khắp trên giường, đều không có. Dưới giường hẳn là cũng không có. Vậy chỉ có một loại khả năng... Hoàng hậu sai người trộm lấy cái gối kia về?"
Vốn chính là thứ thuận tay lấy từ chỗ của Hoàng hậu, lúc ấy Hoàng hậu không để ý, chẳng lẽ bây giờ sẽ tận lực trộm nó trở về sao?
Còn có, chữ "Trộm" dùng ở trường hợp này sao lại vi diệu như vậy?
Khả Nhạc một lần nữa lại cảm thấy bản thân thiếu hụt ngôn ngữ rồi.
Tuyết Bích bưng một bồn nước ấm từ bên ngoài đi vào. Nàng vừa vặn nghe thấy nói lời của Tô Vân Chỉ, đứa nhỏ ngốc này thành thành thật thật nói: "Nương nương, gối đầu vẫn còn đang phơi! Nô tài thấy cái gối kia đã dùng một thời gian còn chưa có giặt, thừa dịp hai ngày này thời tiết tốt, liền tranh thủ đem giặt."
Tô Vân Chỉ:...
Khả Nhạc yên lặng cúi đầu. Rất tốt, hiện tại đã có thể phán định sơ bộ rồi, Tuyết Bích nhất định là cao thủ phá đám do Chiêu Dương điện phái tới.
Tác giả có lời muốn nói:
【về việc Hoàng hậu tự xưng là bổn cung ở trước mặt Hoàng đế, đó là cố ý xử lý như vậy, ngay từ đầu Hoàng hậu cũng tự xưng là thần thiếp, sau đó liền chuyển biến thành bổn cung, đây là điểm mấu chốt của nàng đối Hoàng thượng tiến thêm một bước thách thức (nói như vậy hình như không hợp lắm, chỉ là không sai biệt lắm chính là ý này, các ngươi ngầm hiểu). Nói như thế nào đây, nàng luôn tiến hành từng bước đi tới con đường của mình, dù sao nàng là đại nữ nhân mà ngày sau muốn tự xưng trẫm a! 】