Mệnh phụ tiến cung, tất nhiên phải đi bái kiến Hoàng hậu trước. Nếu như là người nhà của Đức phi, Hiền phi, có lẽ Cung Khuynh để các nàng khấu đầu ở ngoài Chiêu Dương điện thì tốt rồi, không cần ra oai phủ đầu, cũng sẽ không thân mật với các nàng. Nhưng nếu là người nhà của Thục phi, Cung Khuynh sẽ cố ý tranh thủ gặp Tô mẫu một chút.
Tô mẫu không phảo là lần đầu tiên được Hoàng hậu tiếp kiến. Nhưng mà, trước đây, Tô mẫu một mực cảm thấy nữ nhi của mình quá kiêu ngạo rồi —— mẹ ruột đều tỏ vẻ thì thật sự là nhìn không được rồi —— chỉ sợ Hoàng hậu sẽ nhìn nữ nhi của mình không vừa mắt, bởi vậy Tô mẫu ở trước mặt Hoàng hậu luôn cẩn thận từng li từng tí, e sợ bị Hoàng hậu bắt được nhược điểm, gây phiền toái cho nữ nhi của mình. Dù cho thái độ của Hoàng hậu không tệ, Tô mẫu vẫn lo lắng Hoàng hậu có thể hạ rắp tâm hại người.
Bất quá, Tô mẫu vừa mới biết được Hoàng hậu cùng nữ nhi nhà mình hư hư thực thực ở chung cũng không tệ, dù là nàng không tin chút nào phán đoán của những nam nhân trong nhà kia, nhưng khi đối mặt với Cung Khuynh, Tô mẫu có thể trở nên thản nhiên một chút. Vì vậy, nàng thăm dò nói: "Trà ở chỗ của Nương nương thật không sai."
Đây là một câu tán dương tuyệt đối sẽ không sai được, cũng là một câu lấy lòng vừa đúng.
Trên mặt Cung Khuynh không có biểu lộ gì, chỉ là trong lời nói vẫn hiện ra vài phần vui vẻ, nói: "Đây là trà xuân năm nay, vừa mới dâng lên, không phải vật hiếm lạ gì, thứ đặc biệt chính là hương vị mới lại. Bổn cung thích mùi hương thoang thoảng của nó. Phu nhân nếu là thích, không bằng lấy về một ít đi."
Tô mẫu nghe vậy, một lòng liền quyết định. Nàng nâng chung trà lên lại uống một ngụm, nói: "Ý tốt của nương nương, nếu thần phụ từ chối thì liền bất kính rồi."
Hai người bỗng nhiên rất ăn ý mà nhìn nhau cười cười.
Tô mẫu cứ như vậy bắt đầu mở máy hát. Là một chủ mẫu ở tiểu thế gia, nàng mặc dù không thể nói là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chỉ là xác thực rất biết nói chuyện phiếm, một việc vô cùng đơn giản qua miệng của nàng lập tức trở nên ý vị tuyệt vời. Sau khi Tô mẫu đem Cung Khuynh chọc cười hai lần, rút cuộc nói đến Tô Vân Chỉ.
"Nói ra không sợ nương nương chê cười, tính tình của Thục phi a... Thật sự là bị thần phụ làm hư rồi. Nàng tuy là không có ý xấu gì, chỉ là có một chút không quá giống người thường." Tô mẫu rất cố gắng tăng độ yêu thích cho nữ nhi nhà mình ở trước mặt Hoàng hậu, "Nương nương có lẽ không biết rõ, Thục phi nàng càng là thích một vật, trên mặt lại càng là khó chịu. Nếu như nàng tức giận phiền muộn nói ghét thứ nào đó nhất, kia tám phần chính là coi trọng."
Một khi Tô Vân Chỉ vào cung, Tô mẫu làm thân nương, lúc nói đến nữ nhi của chính mình cũng phải dùng từ "Thục phi" đến chỉ thay.
"Là như vậy sao?" Cung Khuynh tựa hồ đối với đề tài này cảm thấy rất hứng thú.
Tô mẫu cười nói: "Không phải thần phụ làm mẫu thân mà nói càn, tính tình Thục phi quả thật có chút đơn thuần. Năm đó lúc nàng vào cung, thần phụ một mực lo lắng... Cũng may hôm nay có nương nương chiếu cố, nghĩ đến nàng ở trong cung là không cần phải lo." Khuê nữ nhà mình có lẽ sẽ không tìm đường chết mà nhăn mặt với Hoàng đế, chỉ cần không có đắc tội với Hoàng đế, trong cung lại được Hoàng hậu nương nương chiếu cố, như vậy cuộc sống của khuê nữ nhà mình nhất định sẽ trôi qua phi thường mãn nguyện.
Nếu như Huệ Phổ đã biết ý nghĩ trong lòng Tô mẫu, nhất định sẽ hung tợn mà trợn mắt.
Đúng vậy a, Thục phi nương nương chưa bao giờ nhăn mặt đối với Hoàng đế, bởi vì mặt thối của nàng đều bỏ đến nơi này của Hoàng hậu nương nương rồi!
Tô mẫu lại tiến thêm một bước phân tích sự trầm tĩnh của Tô Vân Chỉ cho Cung Khuynh.
Đừng trách Tô mẫu nhiệt tâm với Hoàng hậu như thế, phần lớn các nam nhân sẽ không thật sự hiểu tâm tư của nữ nhân, có chút dung túng thê thiếp ở nội trạch sẽ càng đấu túi bụi, chỉ là cũng có một ít thê thiếp ở nội trạch sẽ có quan hệ phi thường thân mật. Càng đấu túi bụi, nói trắng ra là vì các nữ nhân đối nam nhân vẫn tồn tại cảm tình, đương nhiên cũng có liên quan tới lợi ích; những thê thiếp liên thủ, là bởi vì các nàng đã đem lợi ích phân phối xong rồi, nam nhân đối với các nàng mà nói bất quá là dùng để làm bình phong, các nàng đều đối với nam nhân không có tình cảm gì, chỉ chú ý đến làm cho cuộc sống của mình an ổn là được rồi.
Nói thô lỗ một chút, dùng một sự ví von không thích hợp, nếu như đem nội trạch so sánh với kỹ viện, nữ nhân nhìn như thân bất do kỷ, nam nhân nhìn như là nhất gia chi chủ cũng nắm giữ quyền chủ động, vậy hắn chính là khách làng chơi sao? Không, đến cùng ai là khách làng chơi, đến cùng ai là kỹ nữ, thật sự còn chưa chắc đây!
Thời đại nào đều có cái loại nữ nhân không có tình yêu liền sống không nổi; thời đại nào cũng đều có loại nữ nhân xinh đẹp chỉ cần có sự nghiệp là có thể sống rất tốt. Trên thực tế, nữ nhân loại sau là chiếm tuyệt đại đa số. Chỉ có điều, ở triều đại này, nam nhân không để cho nữ tử lộ diện, bởi vậy các nàng không thể không khốn thủ ở trong hậu viện. Nhưng mà, muốn để các nàng cả đời vây quanh một người nam nhân sau đó chết đi, lo lắng hết lòng? Làm sao có thể! Các nàng chẳng qua là bị tam tòng tứ đức, xã hội nam quyền hạn chế lại, bị hạn chế chính là thân thể, những thứ không thể hạn chế là tư tưởng, là niềm tin, là linh hồn.
Nếu như các nàng sống ở hiện đại, các nàng hoàn toàn có thể đạt được một số phận khác.
Khi những người thê thiếp ở nội trạch đó hòa thuận, cũng không phải nói quan hệ giưa thê tử và tiểu thiếp sẽ không đơn thuần, bởi vì điều thê tử muốn vẻn vẹn chẳng qua là địa vị chính thê, mà thứ tiểu thiếp muốn có lẽ chỉ là một chỗ dung thân. Nói trắng ra là, các nàng bất quá coi nam nhân như là một loại công cụ.
Hành động của nữ nhân ở thời đại này rất bất đắc dĩ.
Bình tĩnh mà xem xét, các nàng cũng không phải mù quáng mà thù hận nam nhân, mà là nam nhân thời đại này đang vật hóa nữ nhân. Nếu như các nam nhân không nguyện ý tôn trọng các nàng, cũng không muốn nghe yêu cầu của các nàng, vì vậy các nàng cuối cùng nghĩ ra loại phương thức để có lợi cho cuộc sống của mình.
Nói trắng ra là, các nàng đang phản kháng.
Cho nên, tương đối mà nói các nàng sống rất tốt.
Nhưng mà, loại phản kháng này đối với toàn xã hội mà nói là vô lực. Chân chính phản kháng cần phải trả giá bằng máu.
Trong nội tâm Tô mẫu đã có nảy sinh tư tưởng bình quyền, cho nên, tuy rằng nàng có thể hiểu được chuyện thê thiếp tranh chấp, chỉ là trong lòng lại mơ hồ đáng tiếc cho những nữ nhân này. Hôm nay chứng kiến nữ nhi nhà mình cùng Hoàng hậu hữu hảo ở chung, Tô mẫu ngược lại có một loại cảm giác "Nên như thế". Các nàng đều là người thông minh, thứ các nàng muốn khẳng định không phải sự nuông chiều ban ân của nam nhân, tất cả các nàng đều có mưu đồ, chỉ cần phân phối xong lợi ích, tự nhiên có thể hài hòa cùng tồn tại.
"Cũng giống như một trái quýt cùng một quả hạch đào ở nơi này của thần phụ, Thục phi một mực khen trái quýt khéo léo đẹp đẽ, hết sức đáng yêu, còn nói màu sắc trái quýt sáng rõ, hương thơm xông vào mũi, khi nàng nói đến quả hạch đào, lại ghét quả hạch đào có vỏ cứng, khi ăn thì phi thường tốn sức. Nhưng thần phụ biết rõ, trong lòng nàng nhất định là muốn ăn quả hạch đào." Tô mẫu tiếu ngữ doanh doanh nói, "Nếu không tại sao nàng lại quan tâm đến chuyện ăn quả hạch đào phải tốn sức chứ? Nàng sao lại ba hoa chích choè mà khen ngợi trái quýt, cũng chẳng qua là nói màu sắc trái quýt, hình dạng cùng mùi hương, nhưng lại chưa bao giờ đề cập tới hương vị của trái quýt, có thể thấy được nàng không thích ăn."
Tô mẫu dò xét sắc mặt của Cung Khuynh, hỏi: "Hoàng hậu nương nương ngài là người thông minh, ngài nói ý này có đúng hay không?"
Cung Khuynh vốn đã hiểu rõ Tô Vân Chỉ, hôm nay được Tô mẫu khơi gợi lên câu chuyện, nhịn không được nói: "Nàng bình thường ở trước mặt ai đều là bộ dáng tươi cười, chỉ riêng ở trước mặt bản cung là thích đùa giỡn tiểu tính, hôm nay xem ra, chẳng lẽ nàng chỉ riêng đem bổn cung làm người thân cận?" Trong lời nói của nàng dường như mang theo một chút khoe khoang.
"Đúng là như thế a, nương nương!" Tô mẫu yên lòng nở nụ cười.
Trên mặt Cung Khuynh thủy chung chỉ có nụ cười thản nhiên, muốn biết nụ cười này là theo lễ phép, hay là xuất phát từ thiệt tình, vậy nhất định phải nhìn ánh mắt của nàng.
Lúc này, nụ cười của nàng chạy thẳng đến đáy mắt.
Cung Khuynh nhịn không được nghĩ, nếu như nàng ghi lại toàn bộ những lời này của mẫu thân đời này của Tô Vân Chỉ để ngày sau phát ra, Tô Vân Chỉ chắc sẽ giơ chân a?
Thời gian không sai biệt lắm, Tô mẫu nên đi gặp Tô Vân Chỉ rồi. Cung Khuynh cố ý để Bình Quả đưa nàng một đoạn.
Tô Vân Chỉ nghĩ mẫu thân sắp đến rồi, liền để cho các vị trong Thiên Hương hội giải tán.
Hai mẹ con gặp mặt, Tô mẫu nhìn thấy bên người Tô Vân Chỉ không còn ai, nắm chặt hết thảy cơ hội giáo dục nữ nhi của mình, nói: "Nương vừa rồi đi đến chỗ Hoàng hậu khấu đầu, ta thấy Hoàng hậu quả thật là một người có lương tâm. Nàng còn khen ngươi không dứt miệng, có thể thấy được ngày thường quan hệ của các ngươi cũng không tệ."
"Nàng khen ta không dứt miệng?" Đuôi mèo của Tô Vân Chỉ nhịn không được dựng lên rồi.
Tô mẫu hiểu rõ tính tình của nữ nhi nhà mình nhất, đương nhiên biết rõ nên làm sao thuận mao, gật đầu nói: "Nương còn có thể lừa ngươi sao? Tuy ta chỉ bái kiến Hoàng hậu vài lần, nhưng cũng biết nàng là mặt lãnh tâm nhiệt, trong miệng sẽ không nói những lời khoa trương hoa mỹ, chuyện gì đều là trực tiếp hành động. Người như nàng kỳ thật dễ thiệt thòi nhất. Tóm lại, khi ngươi cùng Hoàng hậu ở chung, không được nghe nàng nói cái gì, mà là phải nhìn nàng làm cái gì."
Khóe miệng Tô Vân Chỉ vểnh lên, nhưng miệng vẫn nói qua lời oán giận: "Nàng luôn chọc ta tức giận..."
"Nên! Liền tính khí này của ngươi, chính là cần phải có người hảo hảo trông coi ngươi." Tô mẫu hoàn toàn không có đứng về phía nữ nhi của mình, "Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận ngươi, đơn giản là ngươi lại làm chuyện gì không nên thân, Hoàng hậu chỉ có thể không để cho ngươi tiếp tục không nên thân."
"Ta nào có..." Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân quá oan uổng.
Tô mẫu cắt đứt oán giận của Tô Vân Chỉ—— kỳ thật nàng đều đem sự oán giận của Tô Vân Chỉ cho là làm nũng —— ngược lại nói đến mục đích chính mình tiến cung, nói: "Nói chính sự thôi, tính tính toán toán tuổi tác muội muội của ngươi cũng nên... Nương tuy rằng lại không nỡ, chỉ là gần đậy đã có không ít người ngoài sáng trong tối mà hỏi thăm tới ta rồi, để cho ta phiền muộn không thôi. Ngươi từ nhỏ đã có đại chủ ý, nương nghĩ hỏi ngươi một chút, muội muội của ngươi bên này... Ngươi có ý kiến gì không?"
Tô Vân Chỉ lắc đầu, nói: "Ta làm sao có thể quen biết thanh niên tài tuấn gì... Bất quá, nhà có thê thiếp thì không cần, không có tiền đồ không cần, ngu trung ngu hiếu không cần, gia cảnh quá phức tạp cũng không cần... Muội muội còn nhỏ, dù là lại lựa chọn hai năm, cũng không ảnh hưởng chuyện gì."
Tô mẫu có chút đau đầu nói: "Lần trước ở tiệc rượu Lưu phu nhân gặp được muội muội của ngươi, còn nói với muội muội của ngươi vừa gặp đã thân. Ta nghĩ trưởng tử nhà nàng tuy rằng giữ mình trong sạch, nhưng thân thể quá yếu ớt, không giống như là một người trường thọ, liền vội vàng nói sang chủ đề khác hồ lộng cho qua."
"Muội muội cùng ai đều có thể vừa gặp đã thân, cũng không riêng gì một mình Lưu phu nhân." Tô Vân Chỉ nói. Tô tiểu muội nhưng thật ra là nhân tài ngoại giao tuyệt hảo, có kỹ năng để cho mặc kệ ai nhìn thấy cũng sẽ làm người đó cảm thấy vừa gặp đã thân. Nếu như sinh ra ở hiện đại, nàng làm kinh tế có thể bán hàng, theo chính trị có thể làm ngoại giao, chỉ là ở thời đại này, kỹ năng này của nàng tựa hồ chỉ là để cho các vị mệnh phụ ưa thích, sau đó nguyên một đám tranh cướp muốn đem nàng gả cho nhi tử của mình.
Tô mẫu tâm tắc nói: "Chính là quá nhiều...Hôm nay những ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta lại nhiều, nếu như chúng ta lại cự tuyệt mấy lần, không chừng sẽ truyền ra lời đồn linh tinh! Êm tai một chút thì nói đơn giản là ta và cha của ngươi lại không nỡ xa nữ nhi, khó nghe thì nhất định sẽ nói là ánh mắt chúng ta quá cao."
Nhìn qua, một nhà có nữ nhi được bách gia cầu thị là chuyện tốt, chỉ là nếu như số lần phía nữ cự tuyệt quá nhiều, này liền lại thành phía nữ không đúng.
Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Để phụ thân liệt kê danh sách ra, xem bọn họ đánh giá cao người trẻ tuổi nào, chỉ cần viết ra hết. Sau đó, ta để Hoàng hậu đem chủ mẫu của các gia đình trong danh mục này gọi tiến cung, âm thầm cẩn thận khảo sát một chút. Nương, ngài cảm thấy thế nào?"
Tuy nói Tô phụ ở trước mặt Tô mẫu thỉnh thoảng cũng không quá đồng điệu, chỉ là đại đa số thời gian đều rất đáng tin cậy. Tô Vân Chỉ muốn hắn liệt kê danh sách, hắn nhất định sẽ đem những người trẻ tuổi tốt nhất liệt kê ra hết. Đến lúc đó nếu như Tô Vân Chỉ cảm thấy nội trạch nhà kia cũng an ổn, hai nhà có thể thử bàn luận chuyện thành hôn.
"Chẳng phải là quá làm phiền Hoàng hậu rồi sao?" Tô mẫu nói.
"Phiền phức cái gì! Lúc trước ta vừa mới giúp nàng một cái đại ân, nàng cũng nên trả lại ta một lần." Tô Vân Chỉ hừ hừ hai tiếng.
Tô mẫu nhịn không được nói: "Có qua có lại, giao tình của hai người mới có thể dài lâu. Ngươi a, cũng đối với Hoàng hậu nương nương tận tâm một chút."