Cuối kỳ, thư viện gần như bị sinh viên học viện Y thống trị, đông đúc nhưng lại rất yên tĩnh. Mỗi một cái bàn đều có bốn người ngồi ngay ngắn, trước mặt mỗi người bày một chồng sách, bìa sách màu xanh đồng nhất tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ. Tuy là kín chỗ nhưng không khí cả tòa nhà lại rất yên tĩnh, những bóng người vùi đầu học tập đan xen với hơi thở nóng rực của mùa hè, thỉnh thoảng có người đè thấp giọng nói chuyện, nhưng nội dung cũng chỉ là về lời giải cho một câu hỏi nào đó.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Chu Thiến day day cái trán, nghiêng đầu nhìn người ngồi bên cạnh mình, cô gái mặc một chiếc áo cánh dơi màu vàng nhạt, đang cầm một cuốn tạp chí xem rất say mê, cô đè thấp giọng hỏi: “Tiểu Cẩm, cậu ôn tập thế nào rồi?”
Vương Hi ở đối diện nghe vậy cũng ngước mắt nhìn sang.
Tô Cẩm ngẩng đầu lên khỏi tạp chí, tay phải chống cằm, nói nhỏ: “Ừm…… Cũng tạm, hẳn là có thể đạt tiêu chuẩn.”
Tính tình của Tô Cẩm trước giờ luôn là đạt tiêu chuẩn vạn tuế.
“Vậy cậu còn đi theo bọn tớ đến thư viện làm gì?” Chu Thiến bĩu môi.
“Tớ đến để trải nghiệm bầu không khí cuối kỳ.” Tô Cẩm đặt tay xuống, nghiêm trang nói.
Đáp án không đứng đắn như vậy, Chu Thiến và Vương Hi đồng thời khẽ “xùy” một tiếng, ánh mắt quay lại sách vở của mình.
Tô Cẩm bị ghét bỏ bất đắc dĩ nhún vai, cô nói thật mà.
Xoay xoay cái cổ có phần mỏi nhừ, cô ngẩng đầu nhìn đám người ngồi học ở xung quanh, có chút ngẩn ngơ, kiếp trước, ngày thường cô học tập vô cùng nghiêm túc, nhất là mỗi khi đến cuối kỳ, thư viện gần như trở thành nhà cô. Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà chuyên ngành của Tô Cẩm giống cô, nếu không thì không biết phải vượt qua kỳ thi cuối kỳ như thế nào, cô khẽ lắc đầu rồi đứng dậy.
Thời điểm cuối kỳ, cho dù là hoa khôi học viện cũng không thể nào hấp dẫn bằng sách vở, cho nên Tô Cẩm đứng dậy cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Cô nói với hai người bạn cùng phòng một tiếng rồi ôm chồng sách dày trên bàn ra khỏi thư viện.
Buổi chiều thứ ba, vừa vặn là thời gian đi học, trong khuôn viên trường cũng không có nhiều người. Cô ôm chồng sách đi bộ trong sân trường dưới bóng cây rậm rạp, từng tia nắng rọi xuống qua kẽ lá, tạo thành những vết chấm sáng nhỏ hình thoi, hình bầu dục nổi bật trên mặt đất bị bóng cây che phủ, càng trở nên đẹp đẽ chói mắt.
Không hiểu vì sao, Tô Cẩm đột nhiên nhớ đến cặp mắt đào hoa luôn mang ý cười nhàn nhạt kia.
Cô lắc đầu thật mạnh, xua đuổi người vừa xuất hiện trong đầu ra ngoài, đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhói, chồng sách trên tay lập tức rơi xuống đất.
Đụng phải ai rồi sao?
Tô Cẩm sửng sốt ngẩng đầu lên.
“Đàn em?”
Tô Cẩm còn chưa kịp phản ứng thì người bị cô đụng phải đã kinh ngạc mở miệng.
Người đứng trước mặt cao hơn cô đang đi giày đế bằng khoảng hơn một cái đầu, mặc áo thun ngắn tay sọc xanh trắng, mày kiếm đen đậm, gương mặt anh tuấn mang theo ý cười, chiếc kính gọng vàng càng tôn lên khí chất nho nhã của hắn.
“Anh Ngôn Châu?” Tô Cẩm cũng hơi kinh ngạc, người bị cô đụng phải tên là Phó Ngôn Châu, hơn cô một khóa, là chủ tịch hội sinh viên của trường khóa trước. Hồi năm nhất cô tham gia hội sinh viên, lúc đó Phó Ngôn Châu vẫn là trưởng ban sinh hoạt, hắn dạy cô rất nhiều thứ, sau đó lên năm hai thì cô từ bỏ việc bổ nhiệm trưởng ban và rút khỏi hội, còn Phó Ngôn Châu lại tiến thêm một bước, không có hội nhóm làm trung gian, hai người cũng liên lạc ít đi.
Chỉ là…… Tô Cẩm hơi nhíu mày, “Không phải anh Ngôn Châu đã đi thực tập rồi sao? Sao bây giờ lại ở trường?”
“Không phải sắp tổ chức lễ tốt nghiệp sao, bọn Tử Hân gọi anh về làm cố vấn.” Phó Ngôn Châu có chút bất đắc dĩ nhún vai, “Em đang nghĩ gì vậy? Đi đường cũng không chú ý gì cả.” Nói xong thì khom lưng nhặt sách vở trên mặt đất lên.
Tô Cẩm giơ tay nhận sách, có chút ngượng ngùng thè lưỡi, thấp giọng nói: “Em hơi mất tập trung, xin lỗi anh.”
“Không sao.” Phó Ngôn Châu cong môi cười, rất tự nhiên vươn tay xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cười trêu nói: “Lần sau đi đường chú ý một chút, hấp tấp như thế nhỡ đụng vào cây thì sao?”
“Sao có thể chứ!” Tô Cẩm lắc đầu nguây nguẩy, thấp giọng nói: “Đàn anh, em đi trước đây, các bạn cùng phòng còn đang chờ em ăn cơm.” Nói xong không đợi Phó Ngôn Châu trả lời đã ôm sách đi vòng qua người hắn.
Phó Ngôn Châu xoay người nhìn bóng dáng nhỏ xinh dần đi xa, ánh mắt trở nên sâu xa. Tô Cẩm xuất thân cao quý, tuy người ngoài nhìn vào có thể thấy cô căng ngạo mạn, nhưng khi thật sự tiếp xúc với cô rồi sẽ phát hiện đây là một cô gái rất đơn thuần, dù được chiều chuộng nên hơi có chút trẻ con, nhưng cũng không hề khó ở chung.
Cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, Tô Cẩm lắc đầu, bước chân nhanh hơn.
Nguyên chủ bị hi sinh rất sớm nên trong sách cũng không nói nhiều về cô, may là cô thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, nếu không thì bị lộ lúc nào cũng không biết. Mà Phó Ngôn Châu là người duy nhất có mối quan hệ với Tô Cẩm ngoại trừ Hàn Tuyết Lam.
Phó Ngôn Châu thích Tô Cẩm.
Đáng tiếc nguyên chủ chỉ một lòng theo đuổi nam chính, làm ngơ tấm chân tình của hắn.
Lục Hi……
Sao lại là người này nữa? Tô Cẩm nhíu mày, đi về phía ký túc xá.
“Giáo sư Lục, có vấn đề gì sao?” Trong văn phòng chủ nhiệm ở tầng bốn toà nhà hành chính, người đàn ông lớn tuổi cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.
“Không có gì.” Người đàn ông trẻ tuổi như định thần lại, cười nói: “Mời chủ nhiệm Lữ nói tiếp.”
Người được gọi là chủ nhiệm Lữ liếc nhìn cửa sổ đang hé mở, thu hồi ánh mắt, tiếp tục giới thiệu tình hình của trường.
Ăn cơm tối xong, Tô Cẩm và Vương Hi cùng nhau lên lớp.
Đây là tiết cuối cùng môn tự chọn kỳ này của hai người, số tín chỉ môn tự chọn của Chu Thiến đã sớm đủ từ kỳ trước, nên kỳ này chỉ có Tô Cẩm và Vương Hi cùng nhau chọn môn này.
“Đây là tiết cuối của chúng ta rồi nhỉ?” Hàng thứ hai dãy giữa, Tô Cẩm nằm bò ra bàn, ôm điện thoại gõ chữ một lúc, đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Vương Hi ngồi bên cạnh gật gật đầu, đẩy mắt kính nói: “Chắc sắp tới là thi rồi.”
“Thi?” Tô Cẩm ngồi thẳng dậy nhìn Vương Hi: “Được mở sách chứ?”
Vương Hi không nói gì cả gật đầu, Tô Cẩm yên lòng, lại nằm bò ra bàn, áo cánh dơi hơi kéo lên, lộ ra một phần eo trắng nõn.
Người đàn ông đi vào phòng học trong tiếng chuông vào lớp bắt gặp cảnh này, ánh mắt tối sầm lại, sau đó đi lên bục giảng, gõ nhẹ lên bàn.
Khớp ngón tay gõ vào bàn sắt, tiếng động thanh thúy khiến mọi người đang ở các tư thế khác nhau trong phòng học giật mình.
Những người ngồi thẳng ngẩng đầu dậy đều sững sờ, trong phòng học nhỏ không ngừng vang lên tiếng hút khí xen lẫn vài tiếng xì xào “Đẹp trai quá”.
Tô Cẩm đang rì rì bò dậy hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Cô ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đứng trên bục giảng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay áo dài được xắn gọn gàng đến khuỷu tay, hai chiếc cúc pha lê đen trên cổ không cài, hơi lộ ra đoạn dây màu đỏ và tia sáng màu ngọc bích. Hắn chống hai tay ở trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi chân dài thẳng tắp bị giấu sau mặt bàn, chỉ lộ ra một nửa chiếc thắt lưng da màu nâu sẫm.
Lại nhìn lên phía trên.
Một đôi mắt đào hoa đầy ý cười đang nhìn cô.
Tô Cẩm hơi hơi mở miệng, ngây ngẩn cả người.
Nhìn cô gái ngồi thẳng dậy ngây người nhìn hắn, người đàn ông đắc ý cong môi, đứng thẳng người, mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là Lục……”
“Đạo diễn Lục Hi!” Còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Lục Hi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói. Tuy hắn nổi tiếng, nhưng đạo diễn khác với diễn viên, hơn nữa hắn vẫn luôn kín tiếng, tuy địa vị trong giới rất cao, nhưng ngày thường tỉ lệ lộ diện lại rất thấp. Huống chi mấy năm nay hắn hầu như đều đi theo thầy giáo ở nước ngoài, không ngờ lại có người nhận ra hắn ở trong một ngôi trường không chuyên về điện ảnh thế này.
Người lên tiếng là một cô gái đeo kính gọng đen to, nhìn thấy ánh mắt của các bạn cùng lớp theo ánh mắt Lục Hi nhìn qua, mặt cô nàng bỗng nhiên đỏ bừng.
Lục Hi cười nhẹ gật đầu với cô nàng.
Sau khi hết kinh ngạc Tô Cẩm liền thấy được một màn này, âm thầm hừ một tiếng, nhìn sự thanh quý xa cách dưới đôi mắt đào hoa kia, trong lòng thầm khinh bỉ người này trong ngoài không đồng nhất.
“Tôi là Lục Hi.” Lục Hi thu lại ánh mắt, tiếp tục nói: “Công việc chính của tôi là đạo diễn, hiện tại tôi là giáo sư thỉnh giảng bán thời gian của Trường Đại học Thâm Hải. Giáo sư Chu của các bạn có việc phải làm, cho nên tiết 《 Lịch sử điện ảnh Châu Âu 》hôm nay tôi sẽ dạy thay.”
“Ngoài ra,” ánh mắt hắn lướt qua phòng học một vòng, rồi quay lại cô gái đang ngồi đối diện hắn, “Học kỳ tới, tôi sẽ mở một khóa 《 Giám định và thưởng thức điện ảnh 》, ước chừng sẽ có chỗ cho bốn mươi người, nếu mọi người hứng thú thì có thể chọn nó là môn tự chọn.”
Dạy học?
Trong phòng học vang lên tiếng cảm thán trầm thấp, Tô Cẩm thậm chí còn nghe thấy tiếng phấn khích của mấy cô gái gần đó.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt……”
“Cậu nói gì cơ?” Vương Hi nghe thấy cô lẩm bẩm thì quay qua hỏi.
“Không có gì.” Tô Cẩm nghiêm trang lắc đầu.
“Kỳ sau chúng ta đăng ký đi!” Vương Hi cũng không để ý cô có nói gì hay không mà chỉ hưng phấn lắc lắc cánh tay cô nói.
“Đăng ký?” Tô Cẩm khó hiểu nhướng mày, “Không phải cậu có bạn trai rồi à, sao còn hưng phấn như vậy?”
“Dù sao cũng phải đi học, đối mặt với thầy giáo đẹp trai, giọng lại còn hay, dù sao cũng hơn đối mặt với một ông già mà.” Vương Hi đẩy cánh tay cô, “Đi chứ?”
“Không đi không đi.” Tô Cẩm buồn bực bĩu môi, ngước mắt nhìn đôi mắt đào hoa quyến rũ kia, oán hận cắn chặt răng.