Tô Trình Hải đưa hai cô con gái lên sân khấu giới thiệu xong liền tuyên bố bắt đầu bữa tiệc. Những bữa tiệc thế này đa số đều là tiệc buffet, lần này Tô gia cũng không ngoại lệ. Bánh ngọt, đồ uống,… đã sớm được bày biện ngăn nắp lên các bàn xung quanh, về phần đồ ăn chín, đầu bếp và nhân viên phục vụ khách sạn dưới trướng Hàn gia cũng từ từ mang lên.
Hơn nữa, trong những dịp như thế này, nào có ai thực sự đến đây vì thức ăn?
Gọi là tiệc tối, nhưng thực ra chỉ là dịp để Tô gia tuyên bố chút chuyện, sau đó là tạo cơ hội cho mọi người gặp gỡ xã giao với nhau thôi.
So với đồ ăn, bây giờ mọi người quan tâm đến một chuyện khác hơn.
Khiêu vũ mở màn.
Nếu đã là tiệc sinh nhật, thế thì phần khiêu vũ mở màn đương nhiên là do hai nhân vật chính phụ trách.
Đại tiểu thư Tô gia Tô Cẩm mọi người đã biết từ lâu, mặc dù cách đây không lâu bất ngờ bùng lên tin tức không phải con ruột, nhưng xem phản ứng của người nhà họ Tô, tình yêu dành cho cô con gái này chỉ có tăng mà không có giảm, hơn nữa người ta đã có vị hôn phu danh chính ngôn thuận, đương nhiên không nằm trong phạm vi quan sát của mọi người.
Còn nhị tiểu thư Tô gia Lâm Khê Duyệt…… Mọi người đều biết đây là con gái ruột vừa mới nhận về của nhà họ Tô, nhưng từ một người bình dân mới vào hào môn, không biết cô thích nghi như thế nào?
Tô Cẩm và Lâm Khê Duyệt vừa bước xuống sân khấu cũng đang lặng lẽ nói chuyện.
“Chị, lát nữa chị chọn ai làm bạn nhảy thế?” Lâm Khê Duyệt khẽ hỏi.
Tô Cẩm bất đắc dĩ cong môi, thời gian đó Tô gia xảy ra quá nhiều chuyện, khi mọi chuyện lắng xuống thì hôn ước do hai ông cụ định ra đã truyền khắp giới, bây giờ những người có mặt ở đây đều biết về hôn ước giữa Lục gia và Tô gia, bạn nhảy của cô ngoại trừ tên nhãi kia thì còn có thể chọn ai nữa?
Có điều, cô nghiêng đầu nhìn cô gái khuôn mặt thanh lệ bên cạnh, dù là trong sách hay trong thực tế cũng luôn tỏ ra thiện ý với cô, chớp chớp mắt, nhíu mày nói: “Bạn nhảy à, hay là chị chọn anh trai nhé?”
Lâm Khê Duyệt sửng sốt, tiện đà mở to hai mắt.
Nhìn dáng vẻ đứng hình không nói nên lời của cô, Tô Cẩm không phúc hậu cong môi, sau đó giơ tay chỉnh lại vương miện cho cô, cười nói: “Được rồi, không trêu em nữa, nhường anh trai cho em đấy.”
Sự thân mật và đùa giỡn bất ngờ của Tô Cẩm khiến Lâm Khê Duyệt ngẩn ra một chút, đến khi phản ứng lại thì cô nàng hơi đỏ mặt, thè lưỡi nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cũng không phải cô cố ý tranh giành anh trai với Tô Cẩm, chỉ là màn khiêu vũ mở đầu của tiệc sinh nhật quá quan trọng, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ anh trai, cho dù chọn người đàn ông nào đều có khả năng bị ràng buộc với nhau. Đương nhiên, đối tượng mà cô có thể chọn còn có Hàn Minh Hiên, chỉ là quan hệ giữa hắn và anh em nhà họ Tô trước giờ luôn nhạt nhẽo, tự nhiên cũng không có giao tình gì với cô.
Tô Cẩm đương nhiên cũng hiểu, thấp giọng nói: “Khê Duyệt, lát nữa nếu có người mời em khiêu vũ, em không muốn thì cứ từ chối, dù sao ở thành phố Thâm Hải ngoài Minh gia và Hàn gia ra thì không có ai dám đắc tội Tô gia cả.”
Những lời này nghe rất khí phách, Lâm Khê Duyệt không khỏi cười cười, gật đầu với Tô Cẩm.
Nhìn hai cô con gái nhà họ Tô ở chung thân mật, vài người nghĩ chị em họ bất hòa, muốn xem chuyện cười không khỏi thất vọng. Hàn Tuyết Lam đứng trong đám đông khẽ hừ một tiếng, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được hai người họ lúc không ở trước mặt người khác là như thế nào?
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, Tô Trình Hải nhìn hai cô con gái gật đầu.
Lục Hi nhìn cô gái đi thẳng về phía hắn, nén lại ngọn lửa nóng bỏng xuống đáy mắt, cười tiến lên vài bước nghênh đón. Tô Cẩm cong môi, khoác một tay lên cánh tay hắn.
Bên kia, Lâm Khê Duyệt chọn Tô Việt, dù những công tử trẻ tuổi trong đám đông có chút thất vọng vì không lọt vào được mắt xanh của mỹ nhân, nhưng cũng nằm trong dự đoán, lần lượt lui về phía sau, nhường chỗ cho khoảng trống ở trung tâm.
Bốn người đi vào khoảng trống ở trung tâm, bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.
“Vũ đạo của Khê Duyệt không tồi.” Tô Việt ôm eo em gái nhà mình, cong môi cười cười.
Người đàn ông thường ngày nghiêm nghị lạnh lùng nhưng lại luôn dịu dàng ấm áp trước mặt hai cô em gái.
Nghe được lời khen của anh trai, Lâm Khê Duyệt cũng cười cười đáp: “Đương nhiên rồi, em cũng đâu thể khiến Tô gia mất mặt trong tiệc sinh nhật.”
Tiệc sinh nhật…… Lâm Khê Duyệt nhìn xung quanh một vòng, hơi cúi đầu, che giấu sự mất mát trong mắt.
“Sao vậy?” Nhận ra sự khác thường của em gái, Tô Việt nhíu mày hỏi, “Không thoải mái sao?”
“Không có.” Lâm Khê Duyệt khẽ lắc đầu, “Chỉ là nhớ tới ba mẹ.”
Ba mẹ…… Tô Việt hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra ba mẹ mà Khê Duyệt nói hẳn là ba mẹ nuôi của cô.
“Đừng buồn, mọi chuyện đã qua rồi.” Hắn thấp giọng an ủi nói: “Em còn có ba mẹ và anh trai.”
“Vâng.” Lâm Khê Duyệt hít một hơi thật sâu, cong môi gật đầu, “Còn có chị nữa.”
“Khê Duyệt,” nghe thấy câu trả lời này, Tô Việt không nhịn được hỏi: “Em đối với Tiểu Cẩm……”
Hắn dừng lại một chút, “Dù sao con bé cũng thế chỗ em ở Tô gia hưởng thụ cuộc sống không lo cơm áo năm.”
“Anh trai sợ em sẽ ghen tị với chị ấy sao?” Lâm Khê Duyệt nhoẻn miệng cười, “Chị ấy ở Tô gia không lo cơm áo, em ở Lâm gia cũng đâu có thiếu cơm ăn áo mặc, ba mẹ luôn yêu thương em.”
“Huống chi……” Cô cắn môi “Em thấy chị ấy còn đáng thương hơn em. Chuyện năm đó vốn chỉ là sai lầm trời xui đất khiến, cả em và chị ấy đều không sai. Em tận hưởng sự chiều chuộng của ba mẹ năm, sau đó vào lúc yếu đuối nhất đã tìm thấy cha mẹ ruột của mình, còn chị,” Cô hơi quay đầu nhìn Tô Cẩm cách đó không xa, “Thậm chí còn không được nhìn mặt ba mẹ ruột mình lần cuối.”
“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Tô Việt có chút vui mừng, “Mặc dù trước đây tính tình Tiểu Cẩm có chút trẻ con, nhưng từ khi ông nội xảy ra chuyện đã trưởng thành hơn rất nhiều, hai em hòa thuận với nhau, anh và ba mẹ cũng có thể yên tâm.”
Lâm Khê Duyệt cong môi gật đầu.
Còn một đôi khác trên sân nhảy.
“Cẩm Nhi hôm nay thật xinh đẹp.” Lục Hi cảm nhận được eo thon mềm mại dưới tay, cố gắng đè xuống dục vọng muốn hung hăng ấn người vào trong lòng, hơi cong môi, thấp giọng nói.
Giọng Lục Hi vốn trầm thấp ưu nhã, bây giờ trên nền nhạc dịu nhẹ, hắn lại cố tình nói giọng dịu dàng, âm cuối khẽ run, càng có vẻ quyến rũ hơn.
Vì khoảng cách nên lúc Lục Hi nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.
Hai má Tô Cẩm ửng đỏ, dựa theo nguyên tắc thua người chứ không thua trận, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên.
“Lục tiên sinh cũng rất tuấn tú.”
Mỹ nhân sóng mắt linh động, mắt phượng hơi nhếch lên, đó là vũ mị đa tình trước mắt.
Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liêu thanh sơn kiến ngã ứng như thị.
(Tạm dịch: Ta thấy núi xanh quá xinh đẹp, liệu núi xanh có thấy ta như thế?)
Trong lòng Lục Hi đột nhiên hiện lên câu thơ như vậy.