Thành phố Thâm Hải, sân bay quốc tế.
Đám người chen chúc đổ dồn ở cổng đón, một số người cầm máy ảnh và micro nôn nóng nhìn cửa ra, mắt của ai cũng như thể đang phát ra ánh sáng màu xanh của sói đói. Sân bay văng vẳng giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không thông báo: “Chuyến bay số EC cất cánh từ Los Angeles Mỹ đã hạ cánh an toàn xuống sân bay. Quý khách vui lòng chuẩn bị đón tiếp.”
Không lâu sau, các hành khách xuống máy bay tụm năm tụm ba kéo hành lý đi ra cổng đón, một dáng người thon dài chậm rãi xuất hiện từ trong dòng người.
Các phóng viên mắt sáng rực, không biết ai là người đầu tiên hét lên: “Lục Hi!”
Tiếng hét như thể đã chạm phải một công tắc nào đó, các bạn phóng viên ôm đồ nghề lao nhanh như ong vỡ tổ về phía người đàn ông vừa mới bước ra.
Ở cửa sau sân bay, Tô Cẩm nghe tiếng động ầm ĩ vọng ra từ sảnh đón, cô hơi cúi đầu, bĩu môi.
Nam chính trong truyền thuyết lên sân khấu rồi đây.
Không sai, nam chính trong truyền thuyết.
Một tuần trước, cô gặp tai nạn máy bay, không hiểu sao lúc tỉnh lại đã đến nơi này. Từ Tô Cẩm Nhi mồ côi cha mẹ lớn lên trong cô nhi viện biến thành đại tiểu thư nhà họ Tô ở thành phố Thâm Hải, Tô Cẩm.
Dù là người dễ dàng thích nghi trong mọi hoàn cảnh, không quan tâm đến mọi thứ, nhưng cô cũng mất ba ngày mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên không, hơn nữa còn là xuyên vào cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc xong phần kết trước khi lên máy bay.
Đây là một cuốn ngôn tình đô thị, điều duy nhất khiến Tô Cẩm cảm thấy được an ủi đôi chút là, mặc dù cốt truyện ôm nhầm con cẩu huyết cũ rích, nhưng không có cha mẹ quá bất công, cũng không có anh chị em vai phản diện lúc nào cũng muốn lấy mạng cô.
Nữ chính Lâm Khê Duyệt, đại tiểu thư nhà họ Tô bị ôm nhầm năm trước, năm sau vì một tai nạn giao thông liên hoàn mà cô mất đi cặp ba mẹ luôn yêu thương cô, lại vô tình phát hiện ra sự thật năm đó, lắc mình trở thành đại tiểu thư chân chính nhà họ Tô. Vợ chồng nhà họ Tô rất áy náy với cô con gái này, cho nên cực kỳ cưng chiều. Cũng may nhà họ Lâm ôm nhầm con với nhà họ Tô cũng là gia đình khá giả, những năm qua vẫn luôn nâng niu cô con gái duy nhất Lâm Khê Duyệt trong lòng bàn tay, không để cô phải chịu một chút thiệt thòi nào, cho nên Lâm Khê Duyệt dù rằng thập phần thông minh, rất có tâm cơ nhưng trong lòng cũng không bất mãn hay ấm ức, cũng không ghen ghét gì người chị sinh ra sớm hơn mình mấy tiếng, ngậm muỗng vàng lớn lên. Còn Tô Cẩm, tuy được cha mẹ và anh trai cưng chiều từ nhỏ, tính tình có chút kiêu căng, nhưng trời sinh lại đơn thuần, bình thường cũng không có chị em tốt gì cả, cho nên ấn tượng với cô em gái có vẻ yếu ớt đáng yêu này không tồi, hai ở ở chung rất thân thiết, vợ chồng nhà họ Tô thấy hai người hoà hợp cũng rất vui mừng.
Bầu không khí gia đình hoà thuận vui vẻ kết thúc khi một người đàn ông xuất hiện.
Lục Hi, tuổi, nhị thiếu gia nhà họ Lục ở Kinh Châu, đạo diễn thiên tài nổi tiếng quốc tế, học trò duy nhất của đạo diễn hàng đầu Hollywood Charles.
Ngoài ra còn là vị hôn phu của đại tiểu thư nhà họ Tô.
Có trời mới biết ông cụ Lục ở Kinh Châu xa xôi sao lại có quan hệ bạn cũ với ông cụ Tô ở Thâm Hải, thậm chí còn lập ra hôn ước cho các cháu của mình.
Cách đây không lâu, ông cụ Tô cũng bị thương nặng và qua đời trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia, trước lúc lâm chung còn gọi điện cho ông cụ Lục, thông báo cho con cháu về câu chuyện cũ đã phủ bụi hơn năm này.
Ý định của ông cụ là trước lúc lâm chung tìm cho đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất một vị hôn phu đáng tin cậy, dù sao nhà họ Lục cũng là thế gia trăm năm, gia phong trong sạch, tập đoàn Thịnh Minh lại đứng đầu bảng xếp hạng quốc tế, mặc dù Lục Hi không phải người thừa kế, nhưng không thể nghi ngờ năng lực của hắn, huống chi, tình cảm anh em nhà họ Lục vẫn luôn rất tốt.
Nhưng không ngờ, sau khi ông mất chuyện lại bung bét thành như vậy. Tô Cẩm mà ông thương yêu thế mà không mang dòng máu nhà họ Tô, đại tiểu thư chân chính nhà họ Tô lại là một người khác, chuyện hôn ước cũng vì vậy mà trở nên phức tạp khó xử.
Một người là con gái không có huyết thống nhưng đã yêu thương nhiều năm, một người là con gái ruột xa nhà nhiều năm lại vừa mất đi cha mẹ nuôi, Tô Trình Hải cũng rất công bằng, không chỉ định rõ ràng cho ai, chỉ nói là tất cả tùy duyên, để mấy đứa trẻ tự quyết định.
Sau đó Lục Hi đến Thâm Hải, Tô Trình Hải đưa hai cô con gái đến sân bay đón người.
Nhị thiếu gia nhà họ Lục thanh quý (thanh cao + cao quý), cặp mắt đào hoa khiến hai chị em say đắm.
Tiếp đó là kịch bản cũ rích, nam nữ chính vừa nhìn thấy nhau đã vừa mắt, mà Tô Cẩm cũng bị ánh mắt dịu dàng của người đàn ông kia làm cho say mê.
Sau đó là con đường không ngừng tìm chỗ chết của nữ phụ, Tô Cẩm được nuông chiều từ nhỏ, tính tình đơn thuần kiêu căng, cố chấp cho rằng nếu không có Lâm Khê Duyệt thì mình chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Lục Hi, nhất định có thể cùng hắn vui vẻ già đi. Vì thế cô bắt đầu không từ thủ đoạn nào đối phó với nữ chính, nhưng tính cách nguyên chủ nói dễ nghe một chút thì là đơn thuần, nói khó nghe một chút thì chính là ngu ngốc, thuê người bắt cóc nữ chính dễ dàng bị phát hiện, Tô gia niệm tình cũ đưa cô ra nước ngoài, tuy không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng lại dường như bị mọi người lãng quên, đến kết truyện cũng không có xuất hiện.
Nghĩ đến cuộc đời nguyên chủ, Tô Cẩm hơi lắc đầu, thật ra mới chỉ gặp một lần, cái gọi là nhất kiến chung tình cũng chỉ là sự bùng nổ của hormone, chẳng qua là bị nhan sắc mê hoặc thôi, tình cảm có thể sâu đậm đến mức nào? Chẳng qua nguyên chủ được nuông chiều từ nhỏ, thứ mà cô muốn có chưa bao giờ bị cướp đi, thứ mà không có được mới là thứ tốt nhất, nói là yêu, đúng hơn là yêu phần chấp niệm kia của bản thân mà thôi.
Nhưng vì phần chấp niệm này mà cô phải trả giá bằng tình thân, tình yêu, thậm chí là phải trả giá bằng chính cuộc đời của mình.
Không biết nguyên chủ Tô Cẩm có từng hối hận không, nhưng nếu đã có cơ duyên sống lại này, đôi mắt sáng ngời của cô hiện lên một tia ấm áp, khó khăn lắm mới có được người nhà, tất nhiên cô sẽ cẩn thận quý trọng.
Âm thanh ồn ào trong đại sảnh dần dần nhỏ lại, Tô Trình Hải cùng hai cô con gái xuống xe, nhìn hai người một trái một phải đứng bên cạnh mình, một người dịu dàng một người diễm lệ, ánh mắt ông hiện lên ý cười từ ái.
Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía cửa sau đang hé mở, một bóng người dần hiện rõ, cô rất có hứng thú mà nhướng mày.
Nói đến đây, cô cũng khá tò mò về nam chính công tử thế vô song trong truyền thuyết này, chung quy trong sách cũng không miêu tả cụ thể ngoại hình của hắn, mà chỉ đặc tả cặp mắt đào hoa quyến rũ và khí chất chất ôn nhuận như ngọc kia. Tuy rằng sau khi xuyên vào đây cô đã nhìn thấy hắn trên tin tức giải trí, nhưng những thứ như khí chất, vẫn phải gặp mới có thể nhìn ra được.
(công tử thế vô song: công tử trên đời không ai sánh bằng, ý chỉ người đàn ông thanh lịch, ôn hòa)
Từ xa, một bóng người đi tới, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Áo sơ mi màu trắng, áo gió cổ đứng màu xám, một tay xỏ trong túi, một tay buông tự do ở bên hông, Tô Cẩm nhìn từ xa, không hiểu sao trong lòng lại hiện lên bốn chữ.
Gió mát trăng thanh.
Sau đó người giống như gió mát trăng thanh kia lại gần, gương mặt dần rõ ràng trong đáy mắt cô.
Không khác gì ảnh chụp trên tin tức giải trí, mày kiếm đen sẫm, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, cặp mắt đào hoa quyến rũ hiện lên ý cười.
Đối diện với đôi mắt kia, vẻ mặt Tô Cẩm hơi ngưng lại, rõ ràng là một đôi mắt đào hoa quyến rũ, trong mắt cũng có ý cười nhẹ nhàng, nhưng cô lại thấy rõ, đáy mắt đen như ngọc kia ẩn giấu sự xa cách nhàn nhạt.
Người đàn ông này, cô âm thầm lắc đầu, nhớ tới bốn chữ ôn nhuận như ngọc mà trong sách viết, không khỏi cười nhạo một tiếng, cô nói mà, con cháu gia tộc như vậy, sao có thể thực sự ôn nhuận như ngọc? Sự xa cách trong đôi mắt đào hoa dịu dàng đa tình kia mới thực sự là bản tính của hắn đi?
“Lục……” Nhìn người đến gần, Tô Trình Hải lên tiếng trước, nhưng mở miệng ra rồi lại dừng lại, hơi nhíu mày, nên xưng hô thế nào mới đúng đây? Nếu theo gia thế, ông chắc hẳn phải gọi một tiếng Lục thiếu, nhưng bây giờ vị thiếu gia này lại tới đây vì hôn ước chưa đâu vào đâu kia……
“Là chú Tô đúng không ạ?’ Dường như thấy được người đàn ông trung niên trước mặt đang khó xử, Lục Hi mở miệng, khóe môi hơi cong lên nói: “Chú Tô cứ gọi cháu là Lục Hi là được.”
Con rể tương lai thái độ không tồi, không vì là con cháu thế gia mà kiêu ngạo, Tô Trình Hải âm thầm gật gù, ấn tượng với cậu thanh niên này lại tốt hơn vài phần, duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Được, nếu vậy chú cũng không khách khí nữa, đây là hai con gái của chú,” Ông giới thiệu: “Con gái lớn, Tô Cẩm.” Lại chỉ bên kia, “Con gái út, Lâm Khê Duyệt.”
Những cái khác ông cũng không nói nữa, cũng không giải thích gì thêm về chuyện của con gái út, với thế lực của Lục gia, nếu đã chuẩn bị thừa nhận hôn sự này, đương nhiên cũng đã nghe nói đến chuyện đó.
“Lâm tiểu thư.” Lục Hi nghe xong, hơi gật đầu với Lâm Khê Duyệt phía bên phải, vẻ mặt ôn hoà lộ ra sự xa cách rõ ràng.
“Lục thiếu.” Lâm Khê Duyệt cũng thu lại sự kinh diễm trong mắt, lễ phép cười gật đầu với hắn.
Tô Cẩm đứng bên trái tròng mắt khẽ giật, tâm tư xoay chuyển, cảnh này nhìn qua có vẻ sai sai? Củi khô bốc lửa, tình chàng ý thiếp đâu?
Khoé mắt lướt qua ánh mắt thay đổi của cô gái, đáy mắt Lục Hi hiện lên một tia sáng rực rỡ, sau đó lại bị cường ngạnh giấu vào bóng tối, hơi quay đầu, nhìn về phía Tô Cẩm.
Vừa lúc Tô Cẩm cũng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt nhìn nhau một lúc lâu, Lục Hi bỗng duỗi tay ra làm tư thế bắt tay, nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư Tô gia, Tô Cẩm.” Đôi môi mỏng của hắn khẽ cong lên, “Hoa mỹ tuyệt diễm, quả thực xứng với một chữ Cẩm.”
(Cẩm: lộng lẫy)
Giọng nói trầm thấp êm dịu, giống như hợp âm ưu nhã phát ra từ đàn Cello. Tô Cẩm lễ phép vươn tay, có chút ngạc nhiên nhướng mày, không phải ngạc nhiên vì giọng nói hay kia, mà ngạc nhiên vì câu nói của hắn. Cô đương nhiên biết ngoại hình của Tô Cẩm như thế nào, lúc tỉnh lại nhìn thấy mình trong gương lần đầu tiên, cô cũng kinh ngạc một lúc lâu.
So với Lâm Khê Duyệt thanh lệ dịu dàng, vẻ ngoài của cô xứng với hai chữ “minh diễm”, minh mị tuyệt diễm, mắt phượng mày ngài, mũi quỳnh môi anh đào, ngũ quan đẹp đến mức giống như một bức hoạ, lại sánh với mái tóc đen dài, đôi khi Tô Cẩm nghĩ, vẻ ngoài như vậy còn không phải là tiêu chuẩn của nữ phụ trong truyền thuyết sao?
Bây giờ Lục Hi dùng bốn chữ “hoa mỹ tuyệt diễm” để nói về cô, cô không bất ngờ với lời nhận xét này, cái làm cô bất ngờ là người khen kìa.
Nam chính đại nhân, mắt thẩm mỹ của anh đột nhiên bị vặn vẹo à? Vẻ ngoài của tôi đáng lẽ phải không hợp khẩu vị của anh chứ!
Có điều, cô nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu mặc dù cô đang đi giày cao gót, cong cong khoé miệng cười như không cười: “Quang minh chính đại……” Nói rồi hơi lắc đầu, cúi đầu nhìn bàn tay to vẫn còn đang nắm tay cô.
Ừm, thật ra là một bàn tay vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Tô Cẩm không tự chủ mà nghĩ.
Lục Hi hơi sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, chữ “Hi” trong tên hắn vốn có nghĩa là quang minh, đây là…… hắn theo ánh mắt cô nhìn xuống bàn tay mềm mại đang bị hắn nắm, ý cười trong mắt dần tràn ra, chỉ trích hắn không đủ quân tử?
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai rồi ngừng lại.
Tô Cẩm mở to cặp mắt phượng, nhìn người đàn ông cao lớn mạnh mẽ từ từ khom lưng trước mặt cô.
Đôi môi ấm áp hạ xuống trên mu bàn tay.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười thoát ra từ đôi môi mỏng kia.
“Chào em, ――”
“Vị hôn thê của tôi.”
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!