Trong một căn phòng tại bệnh viện, mùi thuốc sực lên xộc thẳng vào khoang mũi khiến cô khó chịu. Vị bác sỹ đi đến chiếc ghế ngồi xuống:
- Tần phu nhân, mời ngồi.
Diễm Nguyệt gấp gáp ngồi xuống, gương mặt rạng rỡ niềm vui:
- Bác sỹ, ông nói thật sao? Tôi đã có thai? Ông chắc chứ?
- Tần phu nhân, tôi đã siêu âm rất kỹ rồi, người chắc chắn đã mang thai. Tôi cũng đã tiến hành kiểm tra, có lẽ sau thời gian hôn mê hai năm, tử cung của người đã dần dần được phục hồi, và hiện tại đã có thể mang thai được.
Dù bác sĩ đã nhiều lần khẳng định sự thật này nhưng cô vẫn không thể nào tin tưởng được, hạnh phúc đến nỗi trào cả hai hàng nước mắt:
- Bác sỹ, thật cảm ơn ông!
Vị bác sỹ nghe vậy lại bật cười lớn:
- Tần phu nhân, người nên cảm ơn Tần Tổng mới đúng.
Diễm Nguyệt bật cười đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc, cúi đầu chào vị bác sỹ rồi trở ra.
Tâm trạng cô lúc này thật sự vui mừng đến không tả nổi, cô vẫn đang nghĩ rốt cuộc nên nói như thế nào với hắn, chắc hắn sẽ vui lắm. Mang gương mặt rạng rỡ đi ra khỏi cổng bệnh viện, Diễm Nguyệt đưa tay ra vẫy một chiếc taxi rồi lên xe:
- Bác tài, cho tôi về đường abcxyz
Người tài xế không trả lời nhưng vẫn cho xe lăn bánh. Diễm Nguyệt cảm thấy thái độ của người tài xế đấy có chút kỳ lạ nhưng niềm vui chưa vơi hết khiến cô cũng chẳng bận tâm.
Một lúc sau, khi nhận thấy đường về quá xa lạ. Cô hốt hoảng vỗ tay vào chiếc ghế của người tài xế kia:
- Bác tài, bác đi nhầm đường rồi.
Người tài xế kia vẫn không trả lời, xe vẫn cứ thế mà chạy tiếp ra khỏi thành phố.
Diễm Nguyệt kinh hãi đưa tay ra mở cảnh cửa nhưng đã bị khoá lại:
- Cho tôi xuống, anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?
Trên xe có hai người nhưng chỉ nghe thấy mỗi thanh âm của cô gái còn nam nhân kia vẫn không hồi đáp lại dù chỉ một từ càng khiến cô hoảng loạn hơn:
- Anh rốt cuộc muốn gì? Tiền tôi có thể đưa? Anh có biết chồng tôi là ai không?
Nhưng câu hỏi cứ thế vang lên mà không có một câu trả lời lại. Cho đến khi xe dừng lại trước một khu nhà bị bỏ hoang, người tài xế lúc này mới lên tiếng:
- Đến rồi!
Dứt lời, tên đó xuống xe đi đến mở cửa phía cô rồi mạnh bạo kéo tay cô lôi vào trong nhà hoang tối tăm.
Trong căn nhà đấy có một đám thanh niên xăm trổ, đầu tóc nhuộm xanh, nhuộm đỏ, trên tay đầy những gậy gộc. Diễm Nguyệt kinh hãi vùng vẫy nhưng không được, tên tài xe lúc này mạnh tay đẩy cô về phía đám thanh niên kia:
- Hàng đến rồi, trả tiền.
Hai tên thanh niên đi tới giữ lấy cô, đám còn lại tách ra cho người đường sau đi lên.
Diễm Nguyệt theo phản xạ nhìn sang liền ngỡ ngàng bật thốt lên:
- Quách Khả Vy!
Ả ta lúc này đi qua cô đến thẳng chỗ tên tài xế đấy đưa ra một xấp tiền:
- Tiền của ngươi đây.
- Quách tiểu thư, cô biết đấy, tôi đã trực chờ ở nhà cô ta mất mấy ngày, để bắt được cô ta đưa về đây thật sự rất khó khăn, cô có phải là nên thưởng thêm chút không?
Kha Vy nghe vậy chỉ nhếch mép một cái tiện tay đến thêm vài tờ tiền rồi đưa cho tên đó.
Tên tài xế vui vẻ nhận lấy rồi bỏ đi. Ả ta lúc này mới quay người lại đi đến chỗ cô:
- Lam Diễm Nguyệt, đã lâu không gặp, tôi thật sự rất nhớ cô.
- Quách Khả Vy, cô rốt cuộc muốn làm gì? Mặc Thiên mà biết được chắc chắn sẽ không để yên đâu.
- Haha...Không để yên sao? Hắn ta còn muốn làm gì tôi nữa. Lam Diễm Nguyệt, hôm nay bằng mọi giá đưa cô đến đây tôi đã tự định cho mình cái kết rồi. Có chết tôi cũng sẽ kéo theo cô và hắn đi cùng.
- Khả Vy, cô còn tương lai, đừng để thù hận che mờ đôi mắt.
Ả ta nghe vậy liền bật cười thật lớn, hai hốc mắt đỏ ngàu mở to hết cỡ gào lên:
- Cô bảo tôi còn tương lai sao? Quách Vy sụp đổ, danh hiệu ảnh hậu cung không còn, tấm thân vấy bẩn, cô bảo tương lai tôi sẽ tiếp diễn ra sao? Cô có biết để bắt được cô tôi đã phải hầu hạ cho những kẻ thấp kém tận cùng của xã hội không?
- Khả Vy, tất cả đều do cô tự chuốc lấy, nếu cô không đụng đến Mặc Thiên, nghiễm nhiên anh ấy sẽ không làm như vậy.
Lời cô vừa dứt liền nhận được một cái tát đau đớn từ ả:
- Mày đang ở trong tay tao, tốt nhất đừng nên mạnh miệng.
Dứt lời ả ta ra hiệu cho hai tên thanh niên kia đưa cô đến một chiếc ghế rồi trói lại.
Tiện tay, ả lấy chiếc điện thoại trong túi chụp một bức ảnh gửi đến một dãy số. Bờ môi khẽ nhếch lên chờ đợi tin đáp lại.
- -------/-/-/-/-/---------
Lúc này, tại bar VIỄN ẢNH. Năm nam nhân tuấn mỹ ngồi ở bàn VIP nhất mà nhàn nhã uống rượu.
Chấn Phong ngồi bên cạnh hắn huých vai một cái:
- Về chuyện cậu nhờ, mình đã sắp xếp xong rồi.
- Mình cũng vậy (Gia Uy tiếp lời)
Lord lúc này với lấy một điếu thuốc ở trên bàn đưa lên miệng châm lên rồi hút, lãnh đạm mà nói:
- Tôi thấy anh phiền phức quá đấy, có chút chuyện cỏn con ấy mà cũng nhờ hết người này đến người khác. Nếu không phải vì cô ấy, tôi nhất định sẽ không hoàn thành giúp anh đâu.
Mặc Thiên nghe vậy chỉ bật cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Không nhờ, là tôi thuê. Yên tâm đi, tôi sẽ trả cho mọi người giá xứng đáng.
Harvey lúc này mới nhảy vào đùa cợt:
- Êy, thế còn chuyện tôi giúp cậu xử lý ả kia thì sao? Cũng nên có chút gì đó chứ?
- Yên tâm.
Lời hắn vừa dứt hai tiếng chuông điện thoại vang lên. Tin nhắn từ máy hắn và cuộc gọi đến số của Lord, cả hai cùng mở máy, một giây sau đó hai người không hẹn mà hướng về phía nhau bằng anh mắt lo lắng.
Trên màn hình điện thoại của hắn lúc này còn sáng, hiện rõ một bức ảnh cùng dòng chữ đi kèm:
- "Cô vợ yêu quý của anh đang ở đây, muốn biết rõ hơn thì liên lạc lại".
Về phía Lord, nhận được điện thoại của tên hắn đã cử đi theo cô báo đến, trong lòng nóng vội không kém gì hắn.
Gia Uy nhận thấy được sự khác thường của hai người này liền ra hiệu cho phong toả quán bar lại, khách khứa đều bị đuổi ra ngoài, nhạc cũng được tắt, không gian bây giờ trở nên tĩnh mịch đến âm u.
Mặc Thiên vội vàng bấm theo dãy số tin nhắn gửi đến, từng đoạn chuông kêu cứ kéo dài làm hắn thêm sốt ruột.
Ngay lúc này, tài nhà kho bỏ hoảng. Tiếng chuông điện thoại vang lên vọng cả một vùng. Khả Vy nhìn số điện thoại trên màn hình khẽ bật cười, ả ta cứ nhìn vậy như không muốn nghe máy, mãi đến lần thứ ba chuông vang lên, ả mới chỉ cho một tên thanh niên đến cầm điện thoại lên nghe:
- Muốn gì?
- Trước mắt, ngươi hãy chuẩn bị số tiền .. (USD), trong vòng một tiếng sau, tao sẽ gọi điện lại nói cho mày biết địa chỉ. Tốt nhất nên âm thầm mà chuẩn bị, đừng vội vàng báo cảnh sát hay nhờ đám thân của ngươi. Nên nhớ, ta vẫn luôn có con mắt dõi theo ngươi đấy.
- Được.
- Sau khi nghe được sự chấp thuận của đầu bên kia tên thanh niên mới tắt máy, quay sang nhìn ả rồi gật đầu một cái.
Về phía hắn, sau khi kết thúc cuộc nói chuyện liền siết chặt điện thoại trong tay, mắt hướng về phía Lord, cả hai không nói gì chỉ cùng nhau gật đầu một cái rồi hắn đứng dậy rời khỏi bar.
Chấn Phong lúc này mới vồn vã quay sang Lord hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Người của tôi cử đi theo Diễm Nguyệt báo cô ấy đã bị bắt cóc. Tôi nghĩ tên bắt cóc kia đã liên lạc với cậu ta rồi.
Gia Uy quan sát nét mặt của Lord liền lờ mờ hiểu được chuyện:
- Người của anh đã bị cắt đuôi?
Lord lúc này không nói gì chỉ gật đầu một cái, Harvey liền thêm vào:
- Vậy chúng ta nên làm gì?
Mặc Thiên không nói mà liền đi, có lên tên kia biết cậu ấy sẽ phối hợp với chúng ta nên căn dặn trước. Vì vậy, chúng ta cứ âm thầm mà dò tìm ra địa chỉ tên đó thôi.
Lord gật đầu với Gia Uy rồi đứng bật dậy:
- Về căn cứ của tôi, ở đấy có có cài sẵn máy móc, một chút thủ thuật sẽ rất nhanh tìm ra.
Bốn người bọn họ nhanh chóng rời khỏi bar, hướng thẳng biệt thự Lord mà đi tới.