Ngồi trên xe mà hai người bọn họ cứ như keo dính khiến cô cảm thấy thật ghê tởm. Diễm Nguyệt đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Xe dừng trước một trung tâm mua sắm cao cấp của thành phố. Ba người họ cùng lúc bước vào, đội ngũ nhân viên xếp thành hai hàng, kính cẩn cúi chào:
- Tần tổng!
Hắn từ từ bước đến chiếc ghế salon mà ngồi xuống, một nữ nhân viên mang ly trà tới lịch sự mà mời hắn. Cuộc sống của các tài phiệt là như thế đấy. Cô nhìn hắn rồi đành thở dài đi lượn một vòng.
Đồ ở đây tất cả đều vượt quá khả năng của cô. Diễm Nguyệt có chút giật mình, hắn vậy mà đối với phụ nữ cũng hào phóng thế sao. Cô rốt cuộc cũng chả lấy cái gì. Nhìn sang ả cô không khỏi lắc đầu, ả còn hận là không thể khuân hết cái trung tâm thương mại này luôn ý chứ. Diễm Nguyệt dừng chân trước một chiếc lắc chân khá đơn giản nhưng lại rất bắt mắt, cô vô thức mở miệng:
- Làm ơn, cho tôi xem cái này!
Nữ nhân viên mỉm cười bước tới, nhiệt tình giới thiệu:
Vị tiểu thư này thật là có mắt nhìn, chiếc lắc này trị giá .USD.
Lời của chị nhân viên làm cô thất kinh. Linh San thấy vậy liền bước tới, giật lấy chiếc lắc từ tay cô, mỉa mai:
- Người tầm thường nên cũng chọn đồ tầm thường.
- Vị tiểu thư này chắc không biết viên đá quý trên đây có một truyền thuyết.
- Truyền thuyết gì? (Cả cùng đồng thanh hỏi)
- Truyền thuyết về LAMA. Đó là vị thần tình yêu trong truyền thuyết của người tây tạng. Vị thần tình yêu này vì cảm thương cho sự éo le và bất trắc của tình yêu loài người nên đã để lại cho đời một giọt nước mắt, và giọt nước mắt ấy đông lại thành một viên đá, đó là viên đá trên chiếc lắc này. Nếu người đàn ông tình nguyện đeo lên cho người con gái mà họ yêu thì viên đá này sẽ phát sáng.
Lời chị nhân viên vừa dứt, Linh San đã chuyển hướng sang hắn:
- Mặc Thiên, người ta muốn cái này.
- Linh San, không phải em muốn là được.
Hắn ngồi đấy lạnh giọng nói. Diễm Nguyệt liền bật cười nhìn ả, lặp lại:
- Linh San, không phải chị muốn là được!
Ả tức giận siết chặt lại bàn tay, căm phẫn nhìn cô.
Tô Linh San đúng nghĩa là một tiểu thư kiêu căng và ngạo mạn. Ả dấn thân vào showbiz làm diễn viên được nhiều năm rồi nhưng vẫn không có tác phẩm nào để đời. Thời gian này do có quan hệ với Tần Mặc Thiên nên mới được mọi người chú ý và biết đến, vậy nên ả càng ngày càng hống hách hơn.
Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng cô vẫn là tay không ra về, còn ả thì tay xách nách mang. Linh San nũng nịu đòi hắn dẫn đi ăn, vì vậy cô cũng bất đắc dĩ mà được ăn ké.
Bước vào một nhà hàng sang trọng, khí thế cũng không khác gì lúc nãy, có vẻ Tần Mặc Thiên là người rất có địa vị ở xã hội này, ai gặp hắn cũng đều phải kính cẩn như vậy.
- Mặc Thiên, người ta muốn ăn cái này.
Ả ngả ngớn dựa sát vào người hắn chỉ chỉ trỏ trỏ. Hắn lại làm lơ, đẩy quyển menu sang cho cô:
- Muốn ăn gì?
Cô hơi ngỡ ngàng một chút nhưng cũng lịch sự đáp:
- Tôi không hợp với đồ tây, hai người cứ tự nhiên.
- Với Mặc Thiên tôi không có từ “không hợp”.
Dứt lời hắn quay sang nói với bồi bàn, còn Linh San thì đang trừng mắt nhìn cô. Ả vốn là sẽ định gọi món nhưng hắn lại phớt lờ ả mà hỏi cô.
Khi phục vụ bê món lên, Linh San vì tức giận mà vô thức đưa chân ra.
“Xoảng!” một bát canh nóng đổ vào chân của cô. Diễm Nguyệt theo phản xạ kêu lên một tiếng rồi đứng bật dậy. Người bồi bàn hốt hoảng, lấy khăn ở trong túi ra lau cho cô:
- Tiểu thư, thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Hắn thấy như vậy liền nhíu mày, thanh âm phát ra lạnh nhạt:
- Sa thải!
- Tần tổng… Tần tổng… xin ngài…
Hắn lạnh lùng đi tới giật lấy chiếc khăn trên tay cô rồi vứt thẳng vào người tên bồi bàn, cúi xuống bế cô ra xe. Diễm Nguyệt có chút giật mình, liền vùng vằng đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói:
- Mặc Thiên, anh làm cái gì vậy, bỏ tôi xuống!
- Im lặng!
Thanh âm của hắn gằn lên đến đáng sợ khiến cô im bặt. Linh San thậy vậy liền vội vàng chạy ra nói với theo:
- Mặc Thiên, đợi em với.
Hắn ấy vậy mà chẳng để vào tai, ngồi lên xe chạy đi mất, để lại ả ở đấy giậm chân hậm hực.
Trở về biệt thực, hắn cứ thế mà bế cô đi lên phòng trong bao con mắt của người làm.
- Cởi quần ra!
Hắn đặt cô ngồi trên giường rồi bình thản nói. Diễm Nguyệt có chút hoang mang:
- Tần Mặc Thiên, anh là tên biến thái!
- Tôi chỉ muốn kiểm tra vết bỏng cho cô, Diễm Nguyệt cô là đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Hắn cười nham hiểm nhìn cô. Diễm Nguyệt biết mình bị hớ, có chút đỏ mặt:
- Không cần, tự tôi làm được, anh đi ra đi.
Ấy vậy mà hắn cứ thế để ngoài tai, rồi mạnh tay lột quần của cô ra:
- Mặc Thiên, anh làm cái gì vậy? Cô gắt lên.
- Đã thấy lên rồi!
Hắn vừa nói vừa thổi thổi vết bỏng trên đùi cô. Diễm Nguyệt có chút xấu hổ nhìn hắn.
Giúp cô bôi thuốc và băng lại xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa, để lại một gương mặt đang loé lên ý cười. Trở về phòng, hắn lao vào phòng tắm mà dội nước xối xả vào mặt, tâm tư trở nên phức tạp, ánh mắt loé lên một tia sắc lạnh.
- Tần Mặc Thiên, cô ta là con gái của kẻ đã giết mẹ mày.
Tự nhắc nhở mình xong, hắn liền thay quần áo rồi đi ra xe lao đi mất. Một bóng người con gái đứng bên cửa sổ dõi mắt theo chiếc xe, bờ môi từ từ cong lên một nét cười:
- Tần Mặc Thiên, trò chơi mới bắt đầu thôi!