Đến khách sạn, Chu Dao cởi mũ bảo hiểm ra trả lại cho Lạc Dịch rồi nhảy cóc một bước vượt qua hai bậc thang lên tầng. Vừa lên tầng hai đã gặp Đường Đoá, Hạ Vận và Tô Lâm Lâm chuẩn bị ăn trưa.
“Hi, Đường Shangri-La Đoá!” Chu Dao ngoắc tay.
Đường Đoá:”Chậc chậc, xem cậu hớn hở chưa kìa”.
Hạ Vận:”Đuôi vểnh cả lên trời luôn rồi”.
Tô Lâm Lâm:”Hai người đã làm gì thế, có vui đến mức vậy không?”.
“Dĩ nhiên!” Chu Dao búng tay cái “tách” một tiếng, ra điệu bộ đánh đàn guitar, cùng lúc nhảy một điệu Jazz kỳ quặc, vai lắc lư, eo uốn éo, nhịp chân nhẹ nhàng thanh toát. Ba người nghẹn lời nhìn cô. Cô vừa uyển chuyển quay người, Lạc Dịch đã đứng ngay ở ngã rẽ cầu thang, đôi mắt đen sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Chu Dao tròn mắt, bàn tay đang hươ trên không trung búng “tách” một tiếng, coi như kết thúc vũ điệu.
Cô vuốt lại tóc, quay đầu nhìn nhóm bạn:”Đi thôi”.
Chu Dao cứ thế xuống tầng mà không liếc nhìn anh một cái. Lạc Dịch đi lên, cũng không nhìn cô lấy một lần. Hai người đi ngang qua nhau, không ai đưa mắt về phía đối phương. Đến tận khi xuống sân, Chu Dao mới lẩm bẩm:”Anh ấy đến từ lúc nào nhỉ?”.
“Bắt đầu từ câu ‘Dĩ nhiên’...” Tô Lâm Lâm bắt chước điệu bộ đàn guitar không khí của cô.
Chu Dao ủ rũ nhìn Tô Lâm Lâm:” Cậu phiền quá!”.
Lạc Dịch đi lên tầng, gõ cửa phòng A Mẫn.
A Mẫn vừa mở cửa thấy anh lập tức le lưỡi:”Em lập tức xuống làm việc ngay đây ạ!”.
“Tìm em có chút việc.”
“Dạ?”
“Mấy tháng anh không ở đây, khách sạn vẫn bình thường chứ?”.
“Vẫn bình thường ạ!”
“Ngô Địch thì sao, có đi ra ngoài không?”.
“Có về nhà vài lần.” A Mẫn ngẫm nghĩ. “Có mấy lần ở lại rất lâu”.
Lạc Dịch:”Anh chỉ hỏi thế thôi”. Anh đi vài bước rồi quay lại cánh báo cô:”Lần sau còn lười biếng sẽ trừ lương thật đấy nhé!”.
Lúc dùng cơm, Chu Dao hỏi Lâm Cẩm Viêm:”Tình trạng sức khoẻ bọn anh thế nào rồi?”.
“Đỡ nhiều rồi.” Lâm Cẩm Viêm gật đầu. “Mấy năn trước đến Himalaya không bị gì, lần này lại phản ứng. Haha, bọn em phải chú ý đấy!”.
Đường Đoá đáp lại ngay:”Chú ý á? Vừa rồi Chu Dao còn nhảy tưng tưng nữa kìa.”
Chu Dao lẳng lặng lườm Đường Đoá, Đường Đoá trợn trừng mắt đáp lại.
“Nhảy cơ á? Vẻ mặt Mạc Dương khó tin. “ Chu Dao, em đừng nhảy đến ngất xỉu đấy!”.
“Không đâu, lần này em thích ứng với cao nguyên rất tốt.” Chu Dao rất tự tin.
Họ đang trò chuyện thì gặp phải đán nam nữ hôm qua cũng đến ăn cơm. Hạ Vận cúi đầu không nhìn họ, may mà Đường Đoá với Tô Lâm Lâm cũng không chủ động chào hỏi, cứ thế lướt qua nhau.
Ăn xong, cả nhóm đi dạo quanh khu vực nhà nghỉ, nhân tiện trèo ra phía sau núi xem địa hình.
Đi qua dòng suối nhỏ, Tô Lâm Lâm reo lên:”Nước trong quá đi!”.
Hạ Vận cũng hào hứng:”Lúc ngồi trên xe buýt đã nhìn thấy rồi, nước ở đây rất trong, hình như không bị ô nhiễm”.
Mạc Dương nghiêm túc đánh giá:”Nhìn bề ngoài không biết được đâu. Năm ngoái đến đây lấy mẫu, hàm lượng lưu huỳnh trong đá ở rãnh núi Nga Sơn còn cao hơn mấy năm trước”.
Hạ Vận tò mò hỏi:”Đàn anh, bọn anh đến đây nhiều lần rồi à?”.
Mạc Dương cười đáp:”Chỉ có anh đến Á Đinh lần thứ ba thôi, Kỷ Vũ và Lâm Cẩm Viêm đều chưa đến lần nào. Khi ấy, anh chủ yếu nghiên cứu ảnh hưởng của hoàn cảnh khí hậu đến địa chất. Chu Dao, Đường Đoá, bọn em cũng chưa từng đến đây phải không?”.
Chu Dao ngồi ngoài cùng lớn tiếng trả lời:”Chưa ạ!”.
Hạ Vận “ồ” lên một tiếng, trong lòng thoải mái hơn một chút. Trường đại học mà cô và Tô Lâm Lâm từng học xếp sau đại học A, không có nhiều cơ hội đi khảo sát thực địa. Sau khi đến đây, cô nhanh chóng nhận ra kiến thức của hai người kém Đường Đoá rất nhiều. Kinh nghiệm thực tế của Đường Đoá cũng rất phong phú. Chu Dao thì càng khỏi phải bàn, phần lớn thời gian học tập của cô ấy đều ở bên ngoài thực tế. Vì thế lúc cùng đi khảo sát thường gặp phải tình trạng người ta đã đi nhiều lần nhưng hai cô chỉ mới đến lần đầu. May là lần này tất cả đều mang cảm giác mới mẻ giống nhau.
Mới đầu chỉ nói lên núi một giờ rồi trở về, kết quả cả nhóm chốc chốc quan sát thực vật và côn trùng, lát lát lại quay sang ngắm đá nghía núi, không hề có ý muốn quay về, càng đi càng xa, lạc bước vào ngôi làng nhỏ trong núi sâu. Nhà cửa ở đây đều được xây theo kiểu Tạng, dáng nhà vuông vức, cửa sổ cũng vuông chằn chặn.
Trước và sau nhà trồng đủ loại hoa tươi mà họ không biết tên. Hoa nơi đây rất đặc biệt, từng đoá hoa nở xoè tròn, trông giống vườn hoa ở nhà nghỉ.
Hiện giờ đang vào buổi làm việc xế chiều, ngôi làng yên tĩnh không một bóng người. Cả nhóm đi dạo hồi lâu, chụp rất nhiều ảnh,nhất là Tô Lâm Lâm.
Đi dạo một lúc đã đến chiều muộn, trở về nhà nghỉ trời đã tối.
Chu Dao vừa vào khu sinh hoạt chung liền chạy thẳng đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mặt mày hớn hở gọi:”Ông chủ Lạc,cho tôi một ly sữa nóng”.
Thấy cô, Lạc Dịch vẫn bình thản lấy hộp sữa tươi, mở ra rót vào chiếc nồi nhỏ, đặt lên bếp cồn như lần trước”.
Chu Dao hỏi:”Từ trưa đến giờ, anh làm gì thế?”.
Lạc Dịch đáp:”Trông nhà nghỉ”.
Chu Dao tiếp tục:”Trưa nay, tôi đi ra ngoài”.
Lạc Dịch lịch sự hỏi:”Vậy sao?”.
Chu Dao hỏi luôn:”Anh không phát hiện ra à?”.
Lạc Dịch ngước mắt nhìn cô, bởi vì anh vẫn cúi đầu nên có thể nhìn thấy rõ từng nếp mí mắt của anh.
Chu Dao tự biết mình lỡ lời, đôi mắt đảo vòng quanh, nói tiếp:”Ngày mai, chúng tôi phải ra ngoài cả ngày đấy!”.
“Đi vòng quanh núi à?” Anh dời mắt, cầm muôi gỗ khuấy sữa trong nồi.
“Thung lũng địa ngục Ca Tư.”
“Với tốc độ của các cô, một ngày là quá sức rồi.”
“Trước tiên ngồi xe một đoạn.” Chu Dao mô tả:” Sau đó không đi đâu nữa, trở về trong ngày được mà”.
“Tôi phải nhắc nhở các cô một chút, khu thắng cảnh trung tâm cấm dựng lều đấy!”.
“Biết rồi.” Chu Dao gật đầu.
Nấu xong, anh rót sữa vào cốc thuỷ tinh đưa cho cô. Chu Dao nhận lấy rồi uống một hớp lớn, trên môi dính một ít bọt sữa, nhưng anh vẫn làm ngơ, vẫn không hề nhắc nhở cô.
Khách đến khu sinh hoạt chung khá đông, Ngô Địch và A Mẫn cũng chen vào quầy bar, phụ giúp pha chế cocktail và thức uống cho khách. Lạc Dịch bận luôn tay luôn chân, không có thời gian rảnh tiếp chuyện Chu Dao, cô uống sữa xong liền đi lên tầng.
Nhưng chẳng được mấy chốc, cô lại mò xuống dưới tìm ông chủ Lạc, nói là chợt nhớ ra còn phải gửi bưu thiếp cho mấy người bạn nữa. Vì vậy, Lạc Dịch làm việc trong quầy bar, cô ngồi bên ngoài viết bưu thiếp. Hai người cách nhau một mặt quầy, ai bận việc người nấy, không ai quấy rầy ai.
Cô viết xong đưa cho anh, nhìn anh quay người vứt vào sọt ở góc rồi mới đi lên tầng. Vừa đi được một lúc lại xuống tìm ông chủ Lạc, hỏi có thuốc chống phản ứng cao nguyên không, cô muốn mua thuốc.
Mua thuốc xong, không lâu sau lại chạy đến tìm anh lần nữa.
Cứ lặp đi lặp lại như thế hết lần này đến lần khác, ngay cả nhân viên khách sạn cũng phải chú ý, vừa thấy cô đến liền nhại lại giọng:” Ông chủ Lạc!”.
Lạc Dịch liếc mắt sang khiến họ sợ rụt cổ bỏ chạy.
Chu Dao nằm nhoài trên quầy,khẽ đung người trên chiếc ghế cao, hỏi:”Ông chủ Lạc, mai trời có mưa không?”.
Lạc Dịch nói:”Có.”
“Chỗ anh có bán áo mưa và túi bọc giày không?”
“Có.” Anh nhấn mạnh. ”Đắt hơn dưới núi đấy.”
Chu Dao nhảy xuống ghế, lườm anh châm biếm:”Gian thương!”.
Anh cố nhịn cười, hỏi:”Có mua không?”.
“Mua!” Chu Dao nghiến răng đáp. “Mỗi loại bảy cái”.
Chu Dao trả tiền, lấy đồ, sầm mặt đi lên phòng. Lạc Dịch nhìn bóng lưng cô, mỉm cười đầy thâm ý rồi nhét tiền vào ngăn kéo.
Đang kéo ngăn tủ ra thì cậu thanh niên Trát Tây người Tạng kề đến nói:”Nếu khách nào cũng như cô ấy thì tốt biết mấy,ngày nào cũng mua đồ ở khách sạn chúng ta”.
A Mẫn vừa thu dọn cốc bẩn vừa nói:”Không phải cô ấy muốn mua đồ đâu, tôi thấy cô ấy muốn mua ông chủ chúng ta mới đúng”.
Lạc Dịch giả bộ mắt điếc tai ngơ.
A Mẫn cười tít mắt:”Trát Tây, cậu không trực quầy lễ tân nên không biết, nhà nghỉ của chúng ta nhiều khách như cô ấy lắm, cứ dăm ba hôm lại có một người. Sức quyến rũ của ông chủ chúng ta vô biên vô hạn, tài nguyên dồi dào”.
Lạc Dịch nhìn cô ấy:”Có thời gian nói vớ vẩn thì đi tính tiền đi”.
A Mẫn lè lưỡi. Cô đã thấy nhiều khách như thế rồi, nhưng ông chủ chưa hề để ý đến ai, thật đáng thương cho vô số trái tim thiếu nữ, à không, cũng có cả những trái tim thiếu phụ nữa. Nghĩ đến đó, A Mẫn sởn hết da gà, vội vàng đi làm việc.
Sau quầy, Ngô Địch lại phát hiện có điều gì đó là lạ:”Anh Dịch, chết rồi, hình như khi nãy anh bán rẻ áo mưa và túi bọc giầy cho cô ấy rồi thì phải”.
Lạc Dịch quay đâu:”Ồ, vậy sao?”.
“Thật đấy!” Ngô Địch chỉ vào máy tính. “Hai mươi lăm tệ một cái, nhưng anh chỉ bán cho cô ấy mười lăm tệ thôi”.
“Ồ, tính nhầm rồi. Lát nữa tìm cô ấy đòi vậy.” Lạc Dịch điềm nhiên đáp.
Ngô Địch không nói gì thêm nữa, trái lại trong lòng hoang mang vô cùng, có bao giờ anh Dịch tính nhầm đâu?
Chu Dao ôm cơn tức nghẹn ứ trong cổ trở về phòng, ném hết áo mưa và túi bọc giày lên tủ, ngã xuống giường.
Đường Đoá vỗ đầu:”Mình cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đấy! Thì ra là cái này. Dao Dao, cậu nghĩ chu đáo quá. Bao nhiêu tiền thế?”.
Vừa rồi Chu Dao không chú ý, chỉ lo đưa tiền và lấy lại tiền thừa. Cô moi tiền trong túi ra, suy nghĩ vài giây:”Hai trăm mốt”.
Hai trăm môt? Chu Dao ngồi bật dậy, anh bán cho cô bằng giá người ta bán dưới chân núi đây mag. Nghĩ vậy, cô không giấu nổi nụ cười.
Đường Đoá đang thử túi bọc giày, ngẩng đầu:”Cậu cười cái gì mà trông ngốc nghếch vậy?”.
Chu Dao cười to, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Đường Đoá mang vẻ mặt ghét bỏ kề đến, lau miệng cho cô:”Có thể lau sữa trên miệng đi có được không? Định để dành sáng mai uống tiếp đấy à?”.
“Cút, cái tay vừa chạm vào giày lại dám đụng lên miệng mình!”
“Ha ha ha, cậu phản ứng nhanh thật.” Đường Đoá cười nắc nẻ.
“Muốn chết hả?” Chu Dao và Đường Đoá trêu đùa nhau, Hạ Vận ở bên cạnh đặt sách xuống, lắc đầu ôm quần áo đi tắm.
Trêu chọc nhau chán rồi, Chu Dao mặc thử áo mưa như co nhỏ điên, Đường Đoá thì chui vào giường mình đọc sách. Đọc được mấy trang, cô bâng quơ nói:”Ồ, đúng rồi, lúc nãy anh Lâm đến đây đưa thuốc, quan tâm cậu lắm đấy!”.
Chu Dao cởi áo mưa ra, giọng điệu quái gở:”Phải đấy, anh Lâm của mình đối xử với mình rất tốt”.
Mặt Đường Đoá liền biến sắc, không nói gì thêm. Chu Dao đột ngột đạp vào mông cô bạn, Đường Đoá kinh ngạc:”Cậu làm gì thế?”.
Chu Dao nhíu mày:”Cậu thích Lâm Cẩm Viêm thì cứ thích, suốt ngày thăm dò mình, cậu bệnh chắc?”.
Đường Đoá đỏ mặt, lí nhí đáp:”Anh ấy thích...”.
“Anh ấy không thích mình.” Chu Dao ngắt lời, quả quyết khẳng định:”Đường Đoá, một người có thích mình hay không,mình nhận ra được, vì thế mình biết anh ấy thật sự không thích mình. Anh ấy...” Cô suy nghĩ giây lát. “ Anh ấy và mình thật ra không thân như bọn cậu tưởng đâu, chẳng qua là quan tâm đến con gái của thầy giáo nhiều một chút thôi. Hiểu không?”.
Đường Đoá như trút được gánh nặng, thầm vui mừng, nhưng lại ngại ngùng, lảng sang chuyện khác:”Vậy ông chủ Lạc thì sao? Cậu thấy anh ta có thích cậu không?”.
Nhắc đến Lạc Dịch, sắc mặt Chu Dao dịu đi,nở nụ cười rạng rỡ:”Có chút cảm tình với mình”.
“Cậu đoán được tình cảm người ta dành cho mình bằng cách nào thế?”.
“Trực giác.”
“Vậy cậu có thể đoán...”
“Lâm Cẩm Viêm có thích cậu không á? Chưa nhìn ra...”
“Chu Dao còn định nói, trong ba vị đàn anh, Lâm Cẩm Viêm khiến cô khó nhìn thấu nhất. Nhưng lúc cửa phòng bị đẩy ra, Tô Lâm Lâm đi thu quần áo về cúi đầu bước vào, chia đồ ra rồi đặt vào giường từng người.
“Cảm ơn Lâm Lâm!” Chu Dao nhận lấy quần áo của mình, Tô Lâm Lân không trả lời. Chu Dao nhìn sang, thấy cô ấy cúi đầu, mái tóc ngang che đi hơn phân nửa khuôn mặt đo đỏ. Chu Dao thôi cười, nheo mắt lại:”Tô Lâm Lâm?”.
“Gì thế?” Cô ấy cúi đầu ngồi gấp quần áo trên giường mình,từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên.
“Không có việc gì.” Chu Dao đáp lại như thường, nhưng đột ngột đứng dậy lao về phía cô ấy.
Tô Lâm Lâm lập tức chui vào trong chăn, nhưng không nhanh bằng tốc độ của Chu Dao. Chu Dao giữ chặt bả vai cô ây, quay đầu bạn mình lại, trên mặt Tô Lâm Lâm hằn một dấu tay rõ rệt.
Chu Dao giật mình:”Ai đánh cậu?”.
“Ôi, không có gì đâu...” Tô Lâm Lâm định quay mặt đi nhưng bị cô giữ lại.
Chu Dao kiên định:”Mình hỏi là ai đánh cậu?”.
Đường Đoá cũng nôn nóng:”Cậu mau nói xem nào!”.
“Mấy cô gái chơi bài kia.” Tô Lâm Lâm vốn có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thấy bạn bè quan tâm, cô lập tức ấm ức đến mức bật khóc. “Lúc mình xuống thu quần áo nghe thấy họ nói xấu Hạ Vận, toàn là mấy lời khó nghe. Thế là mình liền bảo họ câm mồm...”.
Tô Lâm Lâm lau nước mắt trên mặt, khóc rấm rứt:”Ba mẹ còn chưa từng đánh mình đâu”.
Chu Dao không nói lời nào, đứng dậy xông ra ngoài.
“Ối, Chu Dao!” Đường Đoá vội vàng đuổi theo, vậy mà bóng dáng Chu Dao đã biến mất ở góc hành lang.
Đường Đoá kéo Tô Lâm Lâm:”Mau, đi tìm ông chủ Lạc!”.
Hết chương