"Đường Đường, em mới đến đại viện của chúng ta đúng không?" Sau khi chạy bộ xong, Tô Tiếu hiếu kỳ hỏi, đời trước cô ta không sống ở đây, cho nên không biết Đường gia có một người là Đường Thi hay không, trong lòng Tô Tiếu nghi ngờ, liền thử thăm dò.
Đường Thi cười nhạt: "Đúng vậy, mới đến hôm qua, chị Tiếu Tiếu vẫn luôn ở đây sao? Có thể giới thiệu đại viện cho em được không?"
Ánh mắt của Tô Tiếu lạnh lẽo, nụ cười với Đường Thi cũng nhạt đi mấy phần: "Chị mới chuyển đến đây nửa năm, cho nên cũng không rõ lắm."
"Ồ, ra là vậy, vậy em chỉ có thể về nhà hỏi bà nội Đoàn rồi."
Thuận miệng mở mồm ra là "anh trai nhỏ", "chị gái nhỏ", Đường Thi giả bộ ngây thơ, trong lòng không hề có áp lực, mặc dù tuổi tác tâm hồn cô đã gần , nhưng có những chuyện, gọi nhiều cũng thành quen.
"Đường Đường, về nhà ăn sáng nào." Ông nội Đoàn đứng cách đó không xa hô lên, âm thanh vang vọng.
Đường Thi đáp lại một tiếng, âm thanh trong trẻo: "Vâng! Ông nội Đoàn, cháu về ngay đây ạ." Nói xong, Đường Thi cảm thấy trong cổ họng có một cảm giác thoải mái không nói thành lời, đây cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện lớn tiếng như vậy, hihi, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm, ý nghĩa không giống ngày thường.
Tô Tiếu nhìn một già một trẻ từ từ đi xa, mím môi, quay đầu khôi phục lại nụ cười, khéo léo đỡ bà Văn về Văn gia.
Ba người về đến Đoàn gia, thím Xuân liền sắp mấy món ăn lên bàn, Đường Thi ngồi xuống, nhìn thấy chỗ ngồi đối diện vẫn trống rỗng, dường như nhìn thấy nghi hoặc của Đường Thi, ông nội Đoàn nói: "Đừng quan tâm thằng nhóc đó, chắc nó đang ngủ nướng, tối qua khẳng định là lại lén chơi điện tử, chúng ta ăn trước đi!"
Đường Thi: .... Oh, thì ra là vậy, nam phụ Đoàn Thích cũng có khoảng thời gian như thế này.
Trong nháy mắt, Đường Thi cảm thấy cho dù Đoàn Thích là một nam phụ tiêu chuẩn cao, nhưng bây giờ vẫn là người bình thường, vừa nghĩ đến đây, mị lực của nữ chính quả nhiên rất lớn! Có thể biến Đoàn Thích từ một thiếu niên vô cùng kiêu ngạo trở thành bá đạo tổng tài.
Đoàn Thích ngáp một cái, chậm rãi xuống lầu, ngựa quen đường cũ mà ngồi vào vị trí của mình, ăn bữa sáng mà thím Xuân chuẩn bị.
"Thằng nhóc thối! Nói! Tối qua mấy giờ đi ngủ?" Ông nội Đoàn nhìn bộ dáng ủ rũ của Đoàn Thích, tức giận không có chỗ xả.
Đoàn Thích xốc mí mắt lên, sau đó lại cụp xuống: "Ông, mấy giờ ngủ, ông còn cần con nói ư? Không phải ông đã sớm biết rồi sao?"
Đoàn Thích gần đây mê trò chơi cận chiến, hứng thú bừng bừng, thêm vào phòng của cậu có máy chơi game, vừa đóng cửa, chơi đến nửa đêm, không có người người quản, khi trời gần sáng, Đoàn Thích mới trèo lên giường đi ngủ, vừa mới ngủ, liền đến mười một giờ sáng.
Bà nội Đoàn lo lắng mà nhìn Đoàn Thích: "Thích Thích, sau này không được ngủ muộn như vậy nhé, không tốt cho sức khỏe, đợi khi cháu già rồi sẽ biết thế nào là hối hận."
Đoàn Thích nghiêm túc nghe lời lải nhải của bà nội Đoàn, cũng không phản bác, liên tục "vâng", "dạ", biểu thị mình đã biết.
Đường Thi giúp bà nội Đoàn kéo sợi len, nhìn Đoàn Thích nghiêm túc gật đầu, trong lòng cảm thán, Đoàn Thích thời thiếu niên là một cậu bé ngoan, chí ít biểu hiện cũng không tồi.
"Thích Thích, cháu không biết đâu, hôm nay Đường Đường h đã dậy rồi, còn đi tập thể dục với ông bà nữa. Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, Thích Thích, cháu phải noi gương Đường Đường nhé." Que đan len trên tay bà nội Đoàn nhanh như bay, miệng cũng không ngừng lải nhải.
Đường Thi cảm giác không tốt, nhìn Đoàn Thích, quả nhiên, Đoàn Thích hung hăng trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa là mấy chữ "quỷ nịnh bợ" rõ ràng!
Đừng hỏi tại sao cô lại biết ba chữ này!
"Thằng nhóc thối, nói cháu nhiều lần như vậy, cháu vẫn còn làm theo ý mình, hôm nay ta sẽ bảo Tiểu Vương chuyển máy chơi game của cháu đến phòng Đường Đường, xem cháu thức đêm thế nào!" Ông nội Đoàn thở phì phì mà nói những lời này, lập sức gọi cho cảnh vệ Tiểu Vương của mình.
Đoàn Thích ngẩn người, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, quả nhiên, quỷ nịnh bợ chính là tai ương của cậu! Quỷ nịnh bợ chắc chắn đã nhân lúc cậu còn chưa rõ tình hình, bảo ông nội chuyển máy chơi game của mình đến phòng con bé! Quỷ nịnh bợ muốn chơi game, nhưng không tiện nói, liền muốn giành của cậu!
Càng nghĩ càng thấy giống như vậy, Đoàn Thích tráng lệ mà run lên một cái, cảm thấy quỷ nịnh bợ là cố tình đối địch với mình, vì thế liền trừng mắt nhìn Đường Thi.
Ánh mắt mãnh liệt như vậy, không chỉ Đường Thi, mà cả hai vị trưởng bối cũng nhìn thấy, ông nội Đoàn vuốt râu: "Ngày mai đi học, A Thích, một lát nữa cháu dẫn Đường Đường đến trường một chuyến, làm thủ tục, Đường Đường, nếu như thằng nhóc thối kia dám bắt nạt cháu, nói với ông, ông sẽ phân xử cho cháu!"
Đoàn Thích: "Ông nội, hôm nay con không rảnh, đã hẹn Cố Lệ đánh bóng rồi!
Ông nội Đoàn: "Càng hay, làm xong thủ tục, dẫn Đường Đường đi làm quen mọi người."
Đoàn Thích: "...."
Đường Thi nén cười: ".... Vâng ạ."
Phía sau là Đường Thi cả mặt là nụ cười tươi, Đoàn Thích lằng nhằng đưa Đường Thi đến trường học, đoạn đường bình thường chỉ mất p, mà Đường Thi và Đoàn Thích đi gần một tiếng.
Trước khi vào trường, Đoàn Thích quay người lại, hơi cúi đầu nhìn Đường Thi chỉ cao đến ngực mình, cảm giác cao cao tại thượng này, làm cho Đoàn Thích rất đắc ý, hơi thở trên người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng Đoàn Thích vẫn không có biểu tình gì mà nhìn Đường Thi: "Bí đao lùn, đừng có dựa gần tiểu gia, chỉ cần nhóc ngoan ngoãn, tiểu gia sẽ giúp nhóc."
Đường Thi... Đường Thi nhịn cười: "Được ạ, cảm ơn anh, Đoàn Thích."
Đoàn Thích thời thiếu niên là một tờ giấy trắng, giám định xong.
"Hừ, đi theo." Nghe Đường Thi gọi tên mình, Đoàn Thích rất vừa lòng.
"Anh Đoàn! Anh!" Tiếng kêu sợ hãi của Trần Nghĩa từ xa đến gần, nhanh chóng bước đến trước mặt hai người, Trần Nghĩa hoảng sợ mở to mắt, "Anh Đoàn!" Nhưng tầm mắt lại đảo quanh người Đường Thi và Đoàn Thích.
Đoàn Thích nhấc chân đá Trần Nghĩa một cái, Trần Nghĩa mới hồi thần: "Anh Đoàn, anh đá em làm gì, lần này rất đau đó!"
"Tên nhãi ranh cậu tiếp tục giả bộ đi, tiểu gia phải đi rồi, đi theo." Đoàn Thích liếc mắt nhìn Đường Thi.
"Anh, anh đúng là anh em ruột của em, được rồi, em đi theo anh." Trần Nghĩa lập tức bỏ chân không đau xuống, cười hi hi đi theo, cười như không cười mà nhìn Đường Thi.
"Em gái, em với anh Đoàn của chúng ta là?" Không phải anh Đoàn nhìn trúng Tô Tiếu sao?
"Chào anh, em là Đường Thi, tạm thời ở Đoàn gia."
Trần Nghĩa: "Anh là Trần Nghĩa, Đường Đường gọi anh là anh Trần đi, tạm thời?" Đoàn gia có một em gái nhỏ từ lúc nào vậy?
Đường Thi gật đầu.
Đoàn Thích không thấy người đuổi theo, quay đầu lại nhìn, thấy Trần Nghĩa và Đường Thi nói chuyện vui vẻ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp híp lại: "Hai người nói chuyện vui nhỉ?"
Trần Nghĩa: "Đúng vậy, anh Đoàn, Đường Đường sống trong đại viện của chúng ta, sao anh không nói trước một tiếng, em phải làm một bữa tiệc chào mừng Đường Đường mới được."
Đoàn Thích nhìn Đường Thi mấy giây, chỉ thấy Đường Thi không được tự nhiên mà trừng lại, mới nhướng mày nói: "Đi theo, quỷ nịnh bợ." Đúng là quỷ nịnh bợ! Chỉ một chút công phu, ngay cả tên ngốc Trần Nghĩa này cũng bị lừa!
Đường Thi: "...."
"A? Anh Đoàn, Đường Đường đáng yêu như vậy, sao anh lại gọi cô bé bằng cái biệt danh bất nhã như vậy? Hay là chúng ta đổi đi? Đường Đường, rất hay, nghe rất ngọt ngào."
Đoàn Thích híp mắt, một cái tát không chút lưu tình mà rơi trên ót của Trần Nghĩa, đau đến nỗi Trần Nghĩa kêu oai oái, lần này là thật sự đau.
Đi theo hai người phía trước, Đường Thi lại nhớ đến một tình tiết trong truyện, Trần Nghĩa là anh em tốt của nam phụ Đoàn Thích, một trong số ít người trong truyện không bị nữ chính mê hoặc, anh em tốt của Đoàn Thích, làm cho độc giả không ngừng hò hét "yêu nhau đi" "yêu nhau đi".
Đường Thi: "...." Yêu nhau đi? Lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Trần Nghĩa còn cao hơn Đoàn Thích, bây giờ đã hơn m, tướng mạo thiên về thật thà, có chút ngốc nghếch, nhưng mà, Trần Nghĩa không phải kiểu con trai thô lỗ, có thể là trợ thủ đắc lực giúp Đoàn Thích dựng lên đế quốc thương nghiệp, không phải không có đạo lý, giả bộ ngu ngốc, giả heo ăn hổ là sở trường của cậu ta!
Sau lưng Đoàn Thích và Trần Nghĩa là một em gái nhỏ, làm cho tất cả những nam sinh trên sân bóng rổ chú ý, sau khi nhìn rõ mặt của Đường Thi, tất cả nam sinh đều hưng phấn, thậm chí còn có người huýt sáo.
Đoàn Thích quét mắt nhìn đám chó sói hưng phấn kia, thành công làm cho bọn họ yên tĩnh lại, nhếch miệng: "Quỷ nịnh bợ, nhóc cứ đợi ở chỗ này, không được đi đâu hết, nếu như để tôi phát hiện..."
Đoàn Thích giơ bàn tay bóp chặt lại vang lên tiếng "Cạch cạch", ánh mắt hung ác nhìn Đường Thi.
Đường Thi bất đắc dĩ, cười gật đầu: "Vâng ạ."
Thiếu niên, nếu như quan tâm thì nói ra đàng hoàng đi? Cứ phải hung dữ như vậy hả?
Trần Nghĩa vuốt tóc, nhìn Đoàn Thích tiêu sái vào sân, lại nhìn Đường Thi: "Đường Đường, anh Đoàn lo em bị lạc đường đó, trường của chúng ta hơi rộng."
Đường Thi: "Anh Trần, em biết rồi, anh mau đi đi."
Trần Nghĩa: "Ha ha, em phải nhìn cho kỹ đó, Đoàn Thích đánh bóng giỏi nhất!"
"Ừm."
Nhận được lời xác nhận, Trần Nghĩa cười ngốc nghếch mà chạy vào sân, dường như nói gì đó với Đoàn Thích, Đoàn Thích liền nhìn về phía Đường Thi, lại quay đầu mạnh một cái, Đường Thi lại một lần nữa nở nụ cười cứng đờ, cánh tay đang vẫy được một nửa cũng dừng lại.
"Đường Đường? Trùng hợp quá, sao em lại đến đây?"
"Em đến đăng ký nhập học, có rất nhiều người đến trước, ngày mai đỡ phiền, chị cũng vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Là Đoàn Thích dẫn em đi đăng ký à?" Tô Tiếu cười nhìn về phía nam sinh đang chạy ở trong sân bóng rổ, đột nhiên mở miệng.
"Đúng vậy."