Vì em

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Thi từ bên ngoài chạy bộ về, tắm rửa qua, rửa đi cả mồ hôi trên người, đeo cặp, soi gương, nhìn ngọn tóc đến ngang vai, suy nghĩ một chút, vuốt tóc lên buộc thành đuôi ngựa, lộ ra cái trán đầy đặn trắng nõn.

Như vậy, nhìn có tinh thần hơn, cũng càng rạng rỡ hơn, nhìn vào gương tự cười với mình một cái, Đường Thi mở cửa ra ngoài, vừa hay đụng phải Đoàn Thích còn đang ngáp dài ở cửa, sửng sốt một chút, lễ phép gật đầu, chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành."

Đoàn Thích giống như còn chưa tỉnh táo, cũng không biết có nghe thấy lời cô không, nhưng mà, Đường Thi cũng không mong đợi nhận được sự đáp lại của Đoàn Thích, đeo cặp đi xuống lầu trước, hết sức dứt khoát.

Khi Đoàn Thích mở đôi mắt đào hoa còn mơ màng ra, chỉ thấy đuôi ngựa trên đầu Đường Thi lắc lắc, cho đến khi biến mất ở cầu thang, mà cái lắc này, làm cho Đoàn Thích hoàn toàn tỉnh táo!

Đứng thẳng người, Đoàn Thích bước dài, theo đuôi ngựa của Đường Thi xuống lầu.

Dưới lầu, Đường Thi đang dùng bữa sáng, ông bà nội Đoàn cũng đang ở đây, hai người thấy Đoàn Thích, trong mắt đều là ngạc nhiên.

Bà nội Đoàn ngẩng đầu lên, hỏi: "Thích Thích, hôm nay mặt trời mọc đằng tây hả?"

Ông nội Đoàn đã quen khi ăn không nói, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

Đoàn Thích kéo cái ghế trước mặt Đường Thi, liếc nhìn bát cháo của cô, cong môi cười nói: "Bà nội, mặt trời vẫn mọc ở đằng Đông, hôm nay con chơi bóng rổ."

"À, chẳng qua chỉ là chơi bóng rổ, còn phải dậy sớm như vậy? Không phải bình thường con đều là chơi bóng rổ xong mới về à, đợi lát nữa con chơi bóng rổ xong còn phải về tắm?"

Bà nội Đoàn rất rõ thói quen của Đoàn Thích, cho nên hỏi.

Đoàn Thích bị hỏi sững sờ một chút, bà nội Đoàn lại tự cho rằng nhìn thấy tâm tư của cháu trai: "Có phải Thích Thích muốn đi học chung với Đường Đường, nên mới dậy sớm như vậy không? Không tồi, không tồi, có chút phong thái của anh trai, sau này phải giữ thói quen dậy sớm, trẻ nhỏ, phải chú ý thân thể."

Khóe miệng dương lên của Đường Thi bị lời nói bất ngờ này của bà nội Đoàn làm cho cứng ngắc mà hạ xuống, nhìn khuôn mặt không còn kiêu ngạo của Đoàn Thích, so với lời nói của bà nội đoàn, thì sắc mặt không tốt của Đoàn Thích càng làm cho cô vui hơn chút.

Ăn xong miếng cháo cuối cùng, Đường Thi buông bát xuống, nhìn Đoàn Thích vẫn còn thừa nữa bát cháo, cười nói: "Bà nội, ông nội Đoàn, hôm nay cháu phải trực nhật, phải đến sớm dọn vệ sinh, anh Thích còn chưa ăn xong, để anh ấy ăn từ từ đi ạ, bữa sáng rất quan trọng, phải ăn no, cháu đi học trước đây."

Ông nội Đoàn đã ăn xong, đang uống trà, nghe lời của Đường Thi, gật đầu: "Ừ, đúng là nên đến sớm dọn vệ sinh."

Bà nội Đoàn vẫn còn muốn nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy bát cháo vẫn còn phân nửa của Đoàn Thích, vội sửa lời: "Đúng vậy, Đường Đường, đây là cơm trưa của cháu, đi đường cẩn thận, buổi chiều đợi anh Thích của cháu cùng về nhé."

Bà nội Đoàn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là cô gái duy nhất trong nhà, nên quan tâm nhiều hơn, cưng chiều nhiều hơn, bà sợ Đường Thi trên đường gặp phải cái gì, tuy rằng bên này rất an toàn, nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ, như vậy mới tốt.

"Vâng, bà nội Đoàn, cháu đi đây." Đường Thi thay giày, một tay ôm cặp, một tay cầm cơm trưa, nhanh chóng ra khỏi Đoàn gia.

Trên đường gặp phải Trịnh Tiểu Hy, hai người vừa đi vừa nói đến trường.

Đoàn Thích hoàn toàn bị Đường Thi xem nhẹ nhìn đồ ăn sáng trước mặt, nhân lúc bà nội Đoàn không chú ý, hai ba miếng nuốt hết, kéo cặp: "Bà nội, ông nội, con đi đây!"

Bà nội Đoàn kinh ngạc, quay đầu nhìn đồ ăn sáng của Đoàn Thích, chỉ còn bát trống rỗng, lại quay đầu, Đoàn Thích đã sớm chỉ còn lại cái bóng.

Khi Đoàn Thích thấy Đường Thi, cô vừa hay đang cùng Trịnh Tiểu Hy bước vào cổng trường, chân dài theo bản năng muốn bước theo, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt sinh động của Đường Thi, lại ngừng lại, chỉ đứng cách đó không xa, nhìn Đường Thi từng chút biến mất trước mặt mình.

Không thích hợp.

Đoàn Thích nhăn mày, nhìn chằm chằm vào nơi Đường Thi biến mất, cảm giác của cậu không sai, hình như là có cái gì... thay đổi.

"Đoàn Thích, chào buổi sáng." Tô Tiếu dịu dàng lên tiếng.

Đoàn Thích đứng ở nơi này bao lâu, cô ta đứng ở đó bấy lâu.

Đoàn Thích quay đầu, nhìn thấy Tô Tiếu, thu lại biểu tình trên mặt: "Sớm."

"A, khó khi thấy cậu dậy sớm, trước kia cậu đều là chuông reo mới vào phòng học, có thể duy trì được thói quen này lâu như vậy, Đoàn Thích, cậu rất giỏi."

"Ừ."

"Chuyện ngày hôm qua... Tôi có thể giải thích, tôi vừa hay gặp phải Cố Lệ, cho nên mới tiện đường về nhà cùng cậu ấy." Trên mặt Tô Tiếu có thấp thỏm, bất an mà nhìn Đoàn Thích.

Ánh mắt Đoàn Thích nặng nề mà nhìn bất an trong mắt Tô Tiếu: "Ừ, tôi biết."

"Đoàn Thích, thật ra tôi..."

"Anh Đoàn!" Trần Nghĩa người còn chưa thấy đang nghe thấy tiếng, tiếng nói truyền đến tai hai người, tiếp theo là tiếng người chạy, từ xa đến gần.

Trần Nghĩa giơ tay, vỗ vai Đoàn Thích: "Đúng là anh Đoàn của mình!" Trần Nghĩa hơi thở dốc: "Hôm nay anh không phải đầu bị cháy chứ? Đi học sớm như vậy?"

Đoàn Thích chụp được tay Trần Nghĩa, nhìn cậu ta một cái, Trần Nghĩa cao cao mà cười hi hi: "Xin lỗi, xin lỗi, quên mất anh Đoàn thích sạch sẽ! Mà em nói này, nam tử hán đại trượng phu, thích sạch sẽ như vậy làm gì?"

Chuyện mỗi lần Đoàn Thích đánh bóng rổ xong, đều phải tắm, Trần Nghĩa rất không hiểu, chính cậu ta đi, thay quần áo, tùy tiện lau một cái là được rồi!

Đoàn Thích không trả lời, Trần Nghĩa đã quen rồi, sau khi chào hỏi Đoàn Thích xong, mới nhìn thấy Tô Tiếu: "Tô Tiếu, sao cậu lại đi học cùng anh Đoàn? Không phải...." Ánh mắt nhìn về phía hai người, còn có chút trêu chọc, ái muội.

Tô Tiếu mới bị Trần Nghĩa đánh gãy lời tỏ tình, trong lòng rất bực bội, khi thấy Trần Nghĩa chỉ lo nói chuyện với Đoàn Thích, hoàn toàn không thấy một người sống sờ sờ là mình, thì lại càng buồn bực hơn, nhưng những lời này của Trần Nghĩa, cô ta quyết định sẽ xóa hết lỗi lầm của cậu.

Nhanh chóng nhìn Đoàn Thích, Tô Tiếu vội giải thích: "Trần Nghĩa, cậu đừng nói bậy, tôi và Đoàn Thích cái gì cũng không có, chính là trùng hợp gặp ở cổng trường."

Nhắc đến cổng trường, Tô Tiếu lại nghĩ đến cảnh vừa nhìn thấy, lập tức trong lòng càng hụt hẫng hơn.

Trần Nghĩa cười hì hì, vẻ mặt không tin, quay đầu thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của Đoàn Thích, trong lòng cậu ta nghi ngờ, ý thức được mình không nên tiếp tục nói đề tài này, liền hỏi: "Anh Đoàn, Đường Đường của em đâu? Sao không thấy em ấy?"

Đoàn Thích rốt cuộc liếc mắt nhìn Trần Nghĩa, nhưng lạnh lùng trong đôi mắt đào hoa càng nhiều hơn, làm cho Trần Nghĩa sợ đến mức tự ôm mình, nơm nớp lo sợ hỏi: "Sao? Chẳng lẽ em lại nói sai gì nữa sao? À, chẳng lẽ, anh Đoàn, anh là vì Đường Đường không chịu đi học cùng nên mới thẹn quá thành giận đúng không?"

Cái gì là đâm trúng hồng tâm? Chính là cái này!

Đoàn Thích nhấc chân đạp Trần Nghĩa, Trần Nghĩa vội vàng lùi về phía sau, mới tránh được tai bay vạ gió, không dám nói bậy nữa, chỉ là càng xác định lời nói tùy tiện vừa rồi, xem ra anh Đoàn thật sự là vì Đường Đường mà thẹn quá thành giận!

Nhìn đi, nhìn đi, Tô Tiếu bên cạnh cũng không thèm quan tâm!

Khi Đường Thi đến phòng học, ánh mắt của bạn học nhìn về phía cô, hoàn toàn khác với ngày hôm qua, có đồng tình, có ghen ghét, có vui sướng khi người gặp họa, đủ loại ánh mắt.

Thanh Cao thân là trường học trọng điểm của Kinh Thị, nhân tài không cần quá nhiều, người cố gắng cũng vậy, học sinh lớp / đã có người đến sớm học rồi.

Bình tĩnh mà đi về chỗ ngồi của mình, sau đó cùng Trịnh Tiểu Hy gia nhập đội ngũ dọn vệ sinh, trong lúc đó ánh mắt muốn nói lại thôi của Trịnh Tiểu Hy nhiều lần hướng về phía mình, càng làm cho Đường Thi tò mò, Đường Thi cô đã làm chuyện lớn gì mà bản thân không biết vậy?

Hay là vì hôm qua Đoàn Thích đến tìm cô, nhưng cũng không cần phải như vậy nha, vậy thì, đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu Hy, các cậu bị sao vậy? Sao lại nhìn mình như vậy?" Khi hai người đi đổ rác, Đường Thi tò mò hỏi, cái kiểu người khác biết, nhưng cô lại không biết, rất khó chịu!

Trịnh Tiểu Hy hơi ngừng lại, hỏi: "Đường Đường, cậu thật sự không biết?"

Đường Thi lắc đầu.

Trịnh Tiểu Hy nhìn Đường Thi thật sự không biết, tìm từ nói: "Mọi người biết tình huống nhà cậu."

Trịnh Tiểu Hy không cảm thấy bối cảnh của Đường Thi có gì đáng để bàn tán, một nhà là liệt sỹ, lẽ nào bọn họ không nên tôn trọng Đường Thi hơn sao? Sao lại biến thành như vậy?

"Tình hình gì?" Đường Thi hỏi xong, mới phản ứng lại, "Ai truyền ra?"

"Từ trong đại viện truyền ra, cậu biết đấy, trong đại viện có chuyện gì cũng không thể giấu được, luôn có người nhàn rỗi lắm mồm, trong trường lại có rất nhiều ở đại viện, trong đại viện đã sớm truyền khắp rồi, hôm nay truyền đến trường học cũng không kỳ lạ."

"Còn có một lời khác, nói là Đoàn Thích không thích cậu ở Đoàn gia, mới nói như vậy, chính là hy vọng cậu thức thời một chút, tự dọn ra ngoài."

Tay Đường Thi đổ rác hơi dùng sức, trực tiếp làm đổ thùng rác lên đống rác trước mặt, Trịnh Tiểu Hy sững sờ nhìn tay không của mình, lại ngơ ngác nhìn thùng rác đã an vị trên đống rác, cuối cùng mới nhìn về Đường Thi.

Đường Thi: "Không cẩn thận trượt tay."

Trịnh Tiểu Hy ngơ ngác gật đầu: "À..."

Vẫn là chú trông bãi rác ở gần đó cầm gậy trúc lại, mới cứu vớt được thùng rác đang ở nơi bất bại kia.

"Đường Đường, cậu đừng để ý mấy cái này, chú dì biết được, chắc sẽ đau lòng." Trịnh Tiểu Hy nghĩ đến những lời nói khó nghe mình nghe được, trong lòng càng khó chịu.

"Bọn họ nói những gì?" Đường Thi nghĩ nghĩ, lại hỏi.

Từ bọn họ này, Trịnh Tiểu Hy hiểu được, do dự một lát, mới nói: "Có cách nói khác, chính là cậu khắc người thân, bằng không cả nhà đã không là liệt sỹ, còn có... cậu sống trong Đoàn gia, nói không chừng còn mang đến tai họa cho họ."

Trong lòng Đường Thi chấn động, sau đó không nhịn được có chút chua xót, tự cô nghe được những lời như vậy, còn không nhịn được mà đau lòng, nếu đổi lại chân chính là Đường Thi thì sao?...

Truyện Chữ Hay