Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Trên xe gặp phải móc túi, nó trộm mất thẻ nhân viên của tôi cùng mấy trăm đồng.
Tiền thì không sao, nhưng mà trong bảng thẻ còn trữ ảnh của ai đó.
Haizzzz, haizzzzzz, haizzzzzzzzz......
Sao lại không phát hiện được chứ?
Ngón nghề biến hóa cao siêu tới vậy hả?
Ngày mai đổi nghề làm ăn trộm đi!
Chủ nhật, kéo Vũ đến nhà băng, định làm thẻ ngân hàng, nào ngờ nhân viên kế toán bảo:
"Thật ngại quá, em chưa có nghề nghiệp, muốn làm thẻ tín dụng phải tìm người bảo lãnh."
Bả giải thích nửa buổi, lần đầu tiên mới biết thì ra thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng khác nhau. Thẻ tín dụng có thể bội chi, thẻ ghi nợ thì không. Vật vã mãi mới ra khỏi được ngân hàng, kết quả vẫn phải dùng thẻ căn cước của Vũ giúp tôi làm thẻ tín dụng.
Tôi ngẩn ngơ, nhìn chòng chọc vào gương mặt non nớt trên tấm thẻ căn cước. Đầu bị Vũ đét một cái, nghe nàng lầm bầm:
"Thiệt tình, có cái ảnh chụp thôi! Hi còn không tha nữa?"
"Hề hề......" Tôi cười khinh khích, sờ đầu, đoạn hỏi: "Vũ, hình này em chụp hồi nào vậy? Nhìn ngây thơ quá chừng."
"Không nói Hi biết. Hừ, coi bộ dạng ngốc nghếch của Hi kìa. Hi từ từ ngốc tiếp đi, em về nhà."
Thấy nàng bỏ đi, tôi lạch đạch chạy theo, nắm chặt tay nàng:
"Vũ, chim cánh cụt thích hợp với cuộc sống bầy đàn, thân đơn bóng chiếc sẽ lạnh đó......"
Về đến nhà, tôi chép lại mã số của thẻ tín dụng, tìm thẻ của ba mẹ, đem hai cái đưa cho Vũ, trịnh trọng nói:
"Nè, em cất kỹ hai tấm thẻ này đi. Thẻ này là của ba mẹ cho Hi, bên trong không ít tiền. Thẻ này là của Hi cho em, bên trong chưa có tiền, nhưng mà nhất định sẽ có."
"......" Vũ không nói gì, cũng không tiếp nhận hai cái thẻ, chỉ đứng nhìn tôi.
"Vũ, em sao vậy?" Thấy nàng không chịu nhận, tôi sượng sùng, trong tay vẫn cầm hai tấm thẻ không biết làm sao.
"Tại sao đột nhiên đưa cho em?"
"Hi nuôi em." Tôi buột miệng thốt, nói xong mới thấy kì cục. Hai đứa đều sửng sốt. Trộm nhìn Vũ, nàng đang cố nhịn cười.
Cuối cùng, Vũ chịu nhận hai tấm thẻ đó. Tôi tự hào hỏi nàng:
"Vũ, em có biết mật mã của hai cái thẻ này là gì không?"
"Là gì? Sinh nhật à?" Vũ cười, nhẹ nhàng hỏi.
"Không phải, là '', cũng chính là hàm ý 'yêu em đời đời kiếp kiếp'."
Tôi say sưa nói, đoán chắc với tính nhạy cảm của Vũ, nàng sẽ rất cảm động. Ai dè nàng chỉ phán một câu:
"Hay là đổi mật mã đi, mật mã này dễ bị người ta đoán được lắm."
"......"
—
Buổi tối sẽ tranh thủ đón xe lửa trở lại Bắc Kinh, lần này đi, không biết bao lâu mới có thể về nhà. Hẳn là sẽ rất lâu phải không? Khẽ thở dài. Mở máy tính lên, bắt đầu dạy Vũ sử dụng máy tính ra sao, chủ yếu là tôi muốn dạy nàng dùng video chat của QQ. Nếu học xong, như vậy cho dù xa cách ngàn dặm, hai đứa cũng có thể nhìn thấy nhau, tạm thời tiêu trừ nỗi khổ tương tư.
Ngó Vũ lóng ngóng điều khiển con chuột, gặp con chuột không nghe lời, mặt mày nhăn nhó. Tôi cười, trêu:
"Vũ, Hi phát hiện thị lực của Hi không tốt."
"Hả? Thật không? Không phải bị cận đấy chứ? Bây giờ thấy không rõ sao?" Vũ liếc tôi một cái, tức giận lên lớp: "Ai bảo Hi suốt ngày ôm máy tính, giờ hay rồi, bị cận thị rồi."
"Không phải, ý Hi là, sao Hi lại tia trúng bé ngốc này nhỉ?" Tôi cố ý nói móc cô nàng.
"......" Vũ bỗng dưng im bặt, tôi cũng nhận ra mình sơ suất, vừa định vãn hồi hai câu thì nghe nàng nói: "Sao? Hi còn muốn đổi ý không? Đời này Hi đừng hòng chạy thoát."
Nàng chỉ dùng giọng điệu thản nhiên, vậy mà lại làm tim tôi rúng động chao đảo. Hồi lâu cả hai không lên tiếng. Không cần thiết phải nói, vì tôi biết lòng nàng có tôi, nàng cũng biết lòng tôi có nàng. Chỉ có thể nói, bấy giờ vô thanh thắng hữu thanh.
Hai ngày nghỉ đầu tiên sau khi trở lại Bắc Kinh liền đến trung tâm đi làm. Từ giờ sáng tới giờ chiều liên tục dùng tiếng Anh trao đổi với học viên. Trừ một giờ nghỉ trưa ăn cơm, thời gian còn lại, tôi đều nói không ngừng từ A tới Z. Tới lúc tan ca, cổ họng đã đau lợi hại tới mức không còn hơi sức để nói. Cười nhạt, thì ra tám trăm đồng hấp dẫn kia thực tế không hề dễ ăn, bảo là tiền mồ hôi nước mắt cũng tuyệt đối không bao giờ phóng đại.
Tôi và Vũ không phải mẫu người không ngừng huyên thuyên. Bình thường ở cùng nhau, hai đứa sẽ nói nhiều hơn mọi khi một chút. Nhưng phần lớn thời gian, chúng tôi đều yên lặng bên nhau, tôi lên mạng, nàng đọc sách, thi thoảng nhìn nhau cười, như hai đứa ngốc.
Tôi nghĩ nếu không phải tự mình trải nghiệm, tôi sẽ không thể tưởng được Vũ làm giáo viên cực khổ ra sao. Rất nhiều lần thấy nàng phờ phạc cuộn người trên sofa, tôi biết nàng đứng lớp rất vất vả, nhưng không biết đến tột cùng có bao nhiêu vất vả. Chưa bao giờ thử qua vài giờ giảng giải không ngừng nghỉ, mãi tới hôm ứ ra một chữ cũng cảm thấy là gánh nặng cồng kềnh.
Khi ra khỏi trung tâm, tôi muốn gọi điện nghe giọng Vũ một chút, nhưng sợ nàng sẽ nhận ra giọng nói khàn khàn của tôi, lắc đầu đành thôi.
Nhắc đến trung tâm đào tạo, cho phép tôi cười khổ một cái, bởi vì chuyên viên tư vấn nơi đó, cũng chính là giáo viên phụ trách chiêu sinh, đã đem tôi "dán nhãn". Trải qua công đoạn dán nhãn, tôi – một sinh viên đại học năm nhất lập tức hóa thành thạc sĩ du học ở Anh quốc mới về. Từ khi tôi bị "dán nhãn", tôi không còn tin tưởng những cơ sở đào tạo trong xã hội này nữa, nó thật sự giả trá tới quá đáng. Khi đã quen thuộc với công việc, tôi lại nghe mấy giáo viên khác mách: hai chuyên viên tư vấn nọ là hai sinh viên trông già trước tuổi vừa tốt nghiệp khóa này, và được dán nhãn thành tiến sĩ tốt nghiệp đại học Harvard.
Sau một thời gian dài, trong một lần trò chuyện với Vũ, tôi đã nhắc tới hành vi gian trá của trung tâm đào tạo đó. Lúc ấy, nàng chỉ khẽ lắc đầu, điềm nhiên nói:
"Hi, chứng kiến hiện tượng này, lòng Hi không thoải mái là vì bây giờ Hi còn là màu trắng. Đợi vài năm nữa Hi thấu triệt được sự tiêm nhiễm của xã hội, có lẽ Hi sẽ không còn thấy lạ lẫm đâu."
———————-
Chú thích:
[èr líng sān sān sì sì] đọc lơ lớ giống câu "yêu em đời đời kiếp kiếp" (爱你生生世世) [ài nǐ shēng shēng shì shì]