Ngày hôm sau, lớp trưởng gặp tôi thông báo:
"Thẩm Hi, cô Hướng tìm bạn, nói là mời bạn đến văn phòng."
"Cô Hướng? Là ai vậy?" Tôi vén tóc bên tai, ngước đầu hỏi.
"Thẩm Hi, bạn không biết hả, cô Hướng là phụ đạo viên đó." Lớp trưởng ngã ngửa, tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tìm tôi? Chi?" Tôi thuận miệng cười hỏi.
"Chắc là chuyện tốt, mình thấy cô cười rất sáng lạn." Lớp trưởng thấy tôi cười, cậu ta cũng cười theo.
Xả một nụ cười cho lớp trưởng, xoay người hướng tới văn phòng, vừa đi miệng vừa lầm bầm: "Chuyện tốt? Chuyện tốt có thể rơi xuống đầu mình sao? Rắm chó!"
Đến văn phòng, nhìn thấy phụ đạo viên đang nói chuyện với cô Vương, tôi đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ: "Không phải chứ. Bà cô này cũng độc ác quá nhỉ, tôi chỉ nhắn có một cái tin thôi mà? Cáo trạng tới trên này luôn sao?"
"Thẩm Hi, em đến rồi à, mau ngồi mau ngồi." Cô Vương thấy tôi đứng trước cửa, lập tức bước ra kéo tôi vào trong.
"Ách......" Một đầu mờ mịt, đưa mắt dò hỏi hai vị trước mặt.
"Thẩm Hi, cô phát hiện khẩu ngữ tiếng Anh của em rất tốt, cho nên đã nhờ cô Hướng tra cứu ngọn ngành của em." Cô Vương giải thích, "Thì ra em đã từng sang Anh quốc?"
"Dạ phải, từng ở Anh quốc bốn năm." Tôi thản nhiên trả lời, bụng lại khó hiểu, sau khi tôi đến Bắc Kinh vẫn chưa từng đề cập với ai chuyện tôi ở Anh quốc, sao hai bà cô này lại biết được nhỉ?
"Thẩm Hi, em có hứng thú làm công kiếm chút phí sinh hoạt không?" Cô Vương hỏi.
"Làm công? Có thể nói cụ thể chút không? Là dạng công việc gì?" Là dạng công việc gì cần huy động nhân lực khiến hai giảng viên kia đứng trước mặt tôi cùng tôi thương lượng? Hẳn là không tồi ha? Có liên quan với tiếng Anh sao?
"Tận dụng hai ngày cuối tuần tới lớp đào tạo tiếng Anh làm giáo viên. Lấy điều kiện hiện tại của em có thể làm giáo viên lớp sơ cấp, một ngày đại khái kiếm được khoảng tám trăm đồng." Lúc cô Vương nói chuyện vẫn luôn nhìn nét mặt của tôi. Tôi nghĩ chắc là cổ nhìn không ra cái gì phải không? Ngoại trừ Vũ, ai còn có thể từ nét mặt của tôi bắt được cảm xúc chứ?
Không thể phủ nhận dạy khẩu ngữ tiếng Anh một ngày kiếm được tám trăm đồng thật sự khiến tôi hơi rung rinh. Thẳng thắn mà nói, tôi cần tiền. Từ cái hồi viết chi phiếu lấy vạn cho Đại Lực, chẳng những chưa bù đầy, ngược lại còn rút thêm. Chủ yếu nhất là tôi muốn một ngày nào đó có thể đem đồng tiền mồ hôi nước mắt mà mình kiếm được ung dung đưa cho Vũ, nói với nàng: Bà xã đại nhân, nè, tiền lương tháng này của Hi.
"Một ngày thật sự có thể kiếm ra tám trăm đồng sao?" Tôi nhe răng cười, tựa như phút chốc nhìn thấy may mắn huyễn tưởng.
"Chờ em thi đạt IELTS, hoặc TOEFL và tiếng Anh chuyên ngành cấp là có thể trở thành giáo viên trung cấp. Đến lúc đó, một ngày có thể kiếm được xấp xỉ một ngàn hai trăm đồng. Thẩm Hi, em muốn thử sức không? Nếu em có hứng thú, cô sẽ giúp em đề cử, về phần có thể đậu phỏng vấn hay không phải xem bản lĩnh của em." Cô Vương vỗ vỗ cánh tay tôi, cười đáp.
"Được, em muốn thử, cám ơn cô!" Tôi cũng cười.
Nguyên bản cô Vương nói thứ bảy tuần này sẽ dẫn tôi đến trung tâm đào tạo, tôi chợt nghĩ tới Vũ, vội hỏi:
"Cô Vương, có thể dẫn em đi vào thứ năm hay thứ sáu được không? Cuối tuần này em phải về nhà."
"Hả? Lại về nhà? Thẩm Hi, không phải em mới xin phép về nhà rồi sao?" Phụ đạo viên kinh ngạc, mở to mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, lại nói: "Trông em như vậy cũng không giống người không thể thiếu hơi nhà cho lắm! Sao một tuần lại về một lần? Cô nhớ hình như nhà em cách Bắc Kinh khá xa mà?"
"Ôi dồi, Tiểu Hướng, cô còn chưa biết. Quả tim của đứa nhỏ này nhất định còn lưu ở nhà. Nếu cô nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo hạnh phúc của con bé trong giờ học khi trả lời tôi: 'Bài hát đặc biệt, chỉ vì người đặc biệt mà hát.' là cô hiểu ngay." Cô Vương ngó tôi bằng bộ mặt sáng tỏ, rồi nháy nháy mắt với phụ đạo viên, ám thị lòng tôi đã có chủ. Tôi mừng thầm: cũng may không phải tất cả giáo viên đều bát quái như vậy, chí ít Vũ không phải dạng này, bằng không tôi sẽ điên mất.
Cô Vương rốt cục chốt lại thứ năm sẽ dẫn tôi đến trung tâm đào tạo. Trước kia tôi từng lên mạng tham khảo thông tin cơ cấu, phát hiện học phí cao ngất ngưởng. Một học viên nếu học hết ba giai đoạn phải tốn gần ba vạn, cho nên tiền lương của giáo viên mới cao đến thế? Chẳng qua học phí cao cũng có ưu điểm của học phí cao, dạy một lớp nhỏ khoảng đến học sinh, bảo đảm bạn có thể tha hồ lèo lái.
Phỏng vấn cũng không quá khó, chỉ là để tôi nói vài câu với giáo viên nước ngoài. Ngôn ngữ không làm nhái được, chỉ trong chốc lát, bọn họ liền quyết định chọn tôi. Nghe kết quả xong, tôi mừng tới nỗi nhảy cẫng lên. Họ thấy nhưng không trách, chắc là họ đã gặp nhiều trường hợp tương tự vậy rồi. Bởi vì động tác của người ngoại quốc khoa trương hơn so với người Trung Quốc, khi họ vui vẻ cũng sẽ nhảy tưng tưng, bộ dạng hiện tại của tôi hiển nhiên sẽ không khiến họ sửng sốt.
Ngay tức thì được ký hợp đồng với công ty, trở thành giáo viên tiếng Anh sơ cấp, tuần sau bắt đầu đi làm. Ra cửa, tôi cảm tạ cô Vương:
"Cô Vương, thật sự cảm ơn cô. Không gạt cô, em thật sự cần tiền."
"Hả? Thiệt không? Cần tiền sao?" Cô Vương kinh ngạc nhìn tôi.
"Ha, thế nào? Bộ nhìn em có tướng phú quý sao?" Tôi cười khúc khích, lại nói: "Hiện tại chưa có tiền mời cô ăn cơm. Chờ em lĩnh lương sẽ mời cô một bữa, được không?"
"Thôi khỏi. Em có hứng thú với câu lạc bộ du học sinh không? Nếu rảnh rỗi có thể bớt chút thời gian giúp cô một tay? Có rất nhiều du học sinh nói tiếng Trung không được tốt, mỗi lần muốn biểu đạt đều xài nửa Anh nửa Trung, nghe vụng lắm. Cô muốn dành thời gian bổ trợ cho mấy em đó nhưng một mình làm không xuể." Nghe cô Vương nói xong, tôi nghệch mặt, không ngờ vừa ký hợp đồng dạy tiếng Anh, bên này cổ lại tìm cho tôi việc dạy tiếng Trung?
"Coi như giúp cô một bận, tới câu lạc bộ xem thử thế nào?" Cô Vương cười hỏi, dường như nhìn ra vẻ mặt do dự lồ lộ của tôi.
"Tốt thôi." Nghe được câu trả lời của tôi, cô Vương vui vẻ, cười đắc ý. Nhìn nụ cười không mảy may che giấu của cổ khiến tôi không khỏi nhớ đến Vũ, nhớ đến nụ cười tươi tắn của nàng, còn có hai cái má lúm đồng tiền kia.