Vì Em Mà Đắm Say

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt Thẩm Trường Mi phút chóc nóng ran, cô ra sức rút tay về. Lần này anh cũng không cưỡng ép cô nữa, anh thả lỏng tay, chỉ có điều một cánh tay còn lại vẫn giữ chặt eo cô, mặt dày nói: "Đã nhớ ra chưa?"

Nhớ ra chưa?

Năm tốt nghiệp cấp ba, Kiều Tam vì theo đuổi một cô gái nào đó nên đã đặc biệt tổ chức một buổi cắm trại ở một hòn đảo nhỏ gần thành phố, nói văn vẻ thì là cùng nhau đi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, còn sự thật thì để bản thân tìm được cơ hội giành được người con gái đó về tay.

Ban ngày cả nhóm người lái ca nô trên biển, buổi tối nướng thịt đánh bài.

Nam nam nữ nữ ồn ào tới tận hai giờ sáng mới quay về lều nghỉ ngơi. Thẩm Trường Mi một mình một lều, cô là người không quen ngủ chỗ lạ, vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, vậy mà mới chỉ nghe từng đợt sóng vỗ rì rào bên ngoài biển là cô đã thiếp đi lúc nào không hay.

Đến nửa đêm tỉnh dậy, không gian trong lều vốn dĩ vẫn rộng rãi giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy có phần chật chội, không vươn người ra được. Cô mơ mơ màng màng lật người, đầu cọ cọ về phía trước, đúng lúc đó thái dương lại chạm phải một lồng ngực rắn chắc.

Khi ấy cô vẫn còn ngái ngủ, vẫn chưa mở hẳn mắt, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Dậy rồi à?"

Thẩm Trường Mi mở mắt, nhìn rõ được người đó là ai mới cảm thấy yên tâm, thế rồi cô lại nhíu mày lại: "Anh vào đây từ lúc nào thế?"

"Lúc em ngủ ngáy ấy!"

Thẩm Trường Mi: "..."

Cô lại lật người, nằm quay lưng lại với anh. Người đó dính sát cơ thể vào cô, hơi thở nóng bỏng phả vào phần da thịt ở giữa hõm cổ của cô, Thẩm Trường Mi cảm thấy ngứa ngáy muốn duỗi thẳng người thì nghe thấy anh nói: "Đừng động đậy!"

Thanh âm có phần nặng nề hơn ban nãy, thêm vào đó còn nghe ra được như đang ra lệnh.

Ngay sau đó Thẩm Trường Mi cảm giác ở giữa đùi như chạm phải thứ gì đó cứng rắn, thứ đó đang dính sát vào cô, mặt cô nóng bừng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Anh nằm lùi ra kia đi!"

Hơi thở của anh dường như lại nặng nề thêm, đã bắt đầu trở nên gấp gáp, giống như tiếng động của máy quạt gió vậy.

Tay của anh đang vòng qua eo cô bất ngờ dùng sức kéo cô nằm thẳng xuống, anh vươn người dậy nằm đè lên trên. Trong bóng tối, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô: "Giúp anh!"

Thanh âm khàn đặc, nhuốm đậm một vẻ tình thú.

Thẩm Trường Mi vẫn chưa hiểu hai chữ 'giúp anh' ở đây là giúp cái gì, thì ngay sau đó anh đã tóm lấy tay cô kéo xuống dưới đúng quần của mình. Thẩm Trường Mi xấu hổ mặt đỏ tía tai, co rụt tay lại, nhỏ giọng phản kháng: "Em không muốn!"

Anh cắn mút vành tai cô, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan! Anh khó chịu!"

Từng giọt mồ hôi trên chán lăn xuống cổ cô, Thẩm Trường Mi vẫn không chịu đồng ý, sau đó anh lại tiếp tục dụ dỗ mê hoặc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng cô lại nghe theo mọi sự chỉ dẫn của anh.

Gió tạt vào khiến lều bạt lay động, tiếng động của vải vóc va chạm như muốn hòa vào làm một với hơi thở nặng nề gấp gáp của anh.

Sau khi xong việc, anh đi lấy khăn ướt lau sạch tay cho cô.

Thẩm Trường Mi vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác nhớ lại chuyện ban nãy, nét mặt bỗng chốc lại ửng đỏ cả lên, cô xấu hổ đến mức hận không đào được cái lỗ mà chui xuống. Còn anh vẫn đang vùi đầu vào giữa bả vai cô, đè thấp giọng cười khẽ, rồi lại ngẩng đầu lên hôn xuống môi cô: "Ngoan lắm!"

Thẩm Kỳ Ngộ thỏa mãn no nê, mặt mày sung sướng, Thẩm Trường Mi không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý đó, thế là cô há miệng cắn thật mạnh vào bả vai anh: "Anh khốn khiếp!"

...

Có tiếng bước chân bên ngoài hành lang.

Thẩm Trường Mi căng cứng người, cô hất bàn tay đang giữ eo của cô ra: "Buông tay!"

Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô, lúc sau mới nới lỏng tay, cô lập tức đứng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người. Anh ném điếu thuốc vào trong thùng rác, đứng thẳng người, cầm lấy áo khoác đang đặt ở trên bàn.

"Em sớm nói rõ ràng với anh ta đi. Đừng để anh phải ra tay!"

Thẩm Kỳ Ngộ nói xong, thong thả bước ra khỏi cửa.

Nhìn thấy bà Cố đang quay về phòng nghỉ ngơi: "Cháu đi bây giờ sao?"

"Vâng, bà nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Thẩm Kỳ Ngộ lên xe, di động trong túi quần đúng lúc vang lên, trên màn hình xuất hiện một dãy số. Anh không nghe, bỏ di động lên trên kệ đựng đồ, sau đó cầm lấy văn kiện đã được mở ra đang đặt ở trên ghế lái phụ lên xem.

Anh không vội vã lái xe đi mà hạ cửa sổ xe xuống châm một điếu thuốc.

Ánh mắt lại nhìn về phía cánh cửa sổ màu vàng cam.

Nhớ lại tối đó anh cũng ngồi ở trong xe yên lặng nhìn cô và người đàn ông đó lên trên tầng. Anh ở bên dưới hút hết điếu này đến điếu khác, đầu óc trống rỗng, gân xanh nổi rõ mồn một ở mu bàn tay. Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, giống như đang tự ngược chính mình vậy. Mãi đến khi thân hình mảnh mai yếu ớt đó xuất hiện trong tầm mắt, chỉ có mình anh biết rõ khoảnh khắc ấy anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Anh giơ tay xoa xoa mặt mũi, thầm nghĩ nếu đã không buông bỏ được vậy thì phải giữ chặt lại bên cạnh, mặc kệ cho cô có tình nguyện hay không!

...

Dương Thiệu vừa rời khỏi phòng mổ, hôm nay mổ liên tục hai ca, giờ phút này tinh thần mới được thả lỏng một chút. Anh mở vòi nước, dòng nước chảy ào ạt, lấy một ít nước rửa tay xoa đều hai tay lại với nhau rồi mới cho tay vào trong nước rửa sạch.

Anh rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô tay, sau đó cầm di động lên nhìn, đã là bốn giờ sáng, qua hai tiếng nữa là trời cũng sáng rồi. Trong di động có một tin nhắn chưa đọc, anh nhấn vào tin nhắn đó mở ra.

"Dương Thiệu, anh có ý gì hả? Chuyện tôi làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không cần anh xía vào!"

Dương Thiệu nhìn di động, nhíu mày, bên cạnh có người gọi anh: "Bác sĩ Dương, tôi vừa mới mua mấy cái bánh bao nhân thịt, anh đến ăn một cái đi!"

Dương Thiệu lắc lắc đầu, nói một câu 'cảm ơn', lại cúi đầu nhìn tin nhắn đó. Suy nghĩ một lúc rồi thoát khỏi giao diện tin nhắn, bỏ di động lại vào trong túi quần.

Lái xe quay về chỗ ở, vừa đặt lưng xuống là đã ngủ một mạch tới tận một giờ chiều hôm sau, sau đó anh bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Ở đầu bên kia, thái độ vô cùng thân thiết dịu dàng: "Bác sĩ Dương, vị trí mà anh đặt mấy ngày trước anh vẫn muốn giữ chứ?"

Dương Thiệu giơ tay vuốt mặt, tinh thần cũng ổn định hơn, anh nói: "Giữ giúp tôi."

Đầu bên kia lại nói mấy câu khách sáo rồi mới ngắt điện thoại.

Dương Thiệu nhắn tin cho Thẩm Trường Mi nói một lúc nữa sẽ qua đón cô. Anh vén chăn xuống giường đi vào trong phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Trường Mi trả lời lại tin nhắn của Dương Thiệu, vừa bỏ điện thoại xuống đã thấy Tiêu Dao cầm di động cười hihi sát lại gần mình: "Chị, lát nữa chị có bận gì không, hay là chúng ta cùng đi ăn tối nhé?"

Thẩm Trường Mi sát lại gần cô ấy nhìn một chút: "Em tìm người khác đi ăn cùng em đi, chị mời! Tối nay chị còn có việc."

Tiêu Dao làu bàu mấy câu nhưng cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp.

Đến giờ tan làm, Thẩm Trường Mi ra khỏi đại sảnh, Dương Thiệu dựa người lên trên xe, cúi đầu nhìn di động. Một thân áo vest quần âu màu đen chững chạc bắt mắt, bên trong là áo sơ mi trắng, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút nghiêm túc quá rồi.

"Anh vừa tham gia cuộc họp xong à?" Cô chỉ chỉ vào người anh.

"Không phải."

"Nếu vậy không lẽ hôm nay là ngày lễ gì sao?" Thẩm Trường Mi nhíu mày hỏi.

Dương Thiệu mỉm cười, kéo cánh cửa xe ghế lái phụ ra, đẩy cô ngồi vào trong: "Đừng đoán mò nữa, hôm nay anh muốn lãng mạn một chút, địa điểm ăn cơm lần này có hơi chú trọng hình thức!"

Thẩm Trường Mi không nghi ngờ gì anh mà còn thuận theo đó trêu ghẹo anh mấy câu.

Dương Thiệu nhìn cô miêu tả bản thân giống như một khúc gỗ thì không khỏi bật cười: "Anh nhạt nhẽo đến mức đấy cơ à?"

Thẩm Trường Mi chớp chớp đôi mắt long lanh, biểu cảm như muốn nói 'anh nói xem'.

Dương Thiệu nhìn cô: "Xem ra cô Thẩm có thành kiến rất lớn với anh!" Rồi lại nghiêm túc gật gật đầu: "Được, tiểu sinh nhất định sẽ thay đổi!"

Dương Thiệu nói địa điểm đó có phần chú trọng hình thức rõ ràng là vẫn chưa đủ, nơi này trang hoàng theo phong cách cực kỳ tình cảm, sáng tối đan xen, có một loại dư vị khó mà diễn tả được thành lời.

Hai người tiến vào đại sảnh, có một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen bước tới dẫn hai người đến chỗ ngồi. Vị trí gần sát cửa sổ, đỉnh đầu là màn đêm đen kịt, trăng sao lấp lánh, giống như điểm xuyết lên trên một miếng đá quý màu đen. Phía dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt của thành phố B thu gọn trong tầm mắt, khu vực sân khấu nhỏ ở bên cạnh có người đang kéo đàn violon, tiếng đàn du dương trầm bổng.

Cô nhìn Dương Thiệu: "Đúng là rất trang trọng!"

Dương Thiệu cười khẽ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, hơn hai mươi phút sau, Dương Thiệu nói muốn đi vào nhà vệ sinh.

Thẩm Trường Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở hắt ra một hơi, cô thật sự rất sợ Dương Thiệu cầu hôn mình. Cô cúi đầu cầm thìa gẩy gẩy vào trong chiếc bánh pudding, ngay giây sau liền chạm phải một thứ đồ bằng kim loại.

Cô gẩy nó ra ngoài, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương cổ điển.

Cô sững người, bên tai có một thanh âm mang theo tiếng cười mát rượi: "Anh còn sợ em sẽ để anh đợi ở bên ngoài một tiếng đồng hồ mới phát hiện ra nó đấy!"

...

Thẩm Kỳ Ngộ thay quần áo đua xe, mũ bảo hiểm kẹp ở giữa cánh tay, trong miệng ngậm một chiếc găng tay da, trên tay đang bận rộn đeo nốt chiếc còn lại: "Mấy vòng?"

Kiều Tam ngồi bên cạnh, ôm một cô gái: "Hai vòng."

Câu lạc bộ đua xe tư nhân này do Kiều Tam đứng tên, đám người bọn họ mỗi khi buồn chán sẽ tới đây. Ngày còn trẻ tuổi điên cuồng, anh ta vô cùng mê đắm thần đua xe Ayrton Senna, cũng đã từng có ý nghĩ trở thành một vận động viên đua xe, nhưng vì nguyên nhân gia đình nên cuối cùng anh ta đành phải từ bỏ. Sau này trưởng thành rồi cũng tích cóp được kha khá mới mở ra tụ điểm vui chơi này, coi như là bù đắp lại cho sự tiếc nuối thời còn trẻ.

Suy cho cùng đám người bọn họ có quá nhiều trói buộc, không thể mặc kệ sống chết của bản thân. Ayrton Senna đã từng có câu nói mà đến tận bây giờ Kiều Tam vẫn nhớ như in. Ông ấy nói rằng: Nếu tôi gặp tai nạn khiến tôi phải trả giá, vậy thì cứ để nó xảy ra đi. Tôi không muốn ngồi xe lăn, tôi không thích thứ mùi khó chịu trong bệnh viện. Nếu sống, tôi muốn sống một cách đầy đủ, vì tôi là một người mãnh liệt. Nó sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi nếu tôi chỉ có thể sống một phần.

Lúc ấy Kiều Tam mới chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi đầu, không có gì khác ngoài dũng khí và sự sốc nổi của tuổi trẻ. Vừa nhẩm câu nói đó vừa cảm thấy trong lòng như có một luồng nhiệt huyết sục sôi, thầm nghĩ câu nói này đúng là nam tính vô cùng!

Thẩm Kỳ Ngộ đội mũ bảo hiểm, ngồi vào trong xe.

Sương mù tối nay dày đặc hơn mọi ngày, Kiều Tam dặn dò anh: "Anh chú ý đấy!"

Cô gái ở bên cạnh nhìn Thẩm Kỳ Ngộ mặc một bộ quần áo đua xe màu đen, gương mặt anh tuấn, vai rộng eo thon, không kiềm chế được thốt lên: "Đúng là đẹp trai chết người!"

Kiều Tam kêu lên, mặt dày hỏi: "Có đẹp trai hơn anh không?"

Cô gái đó chỉ che miệng cười nhõng nhẽo.

Chiếc xe ở bên cạnh lao vút đi như mũi tên được bắn ra.

Kiều Tam dựa người ra sau ghế xem di động. Cô gái ở phía trước đột nhiên hưng phấn nói: "Này này này, anh xem đây có phải là chị Trường Mi không?"

Kiều Tam thò đầu ra nhìn: "Ồ, đúng là cô ấy!"

Tấm ảnh đó được chụp ở khoảng cách khá xa, vừa nhìn đã biết là chụp trộm. Mặc dù mặt mũi không rõ ràng nhưng Kiều Tam có thể nhận ra được Thẩm Trường Mi ngồi trên ghế, còn người đàn ông đang quỳ một chân xuống dưới.

"Không lẽ đang cầu hôn à?"

Cô gái đó nghe xong, biểu cảm đó là chuyện đương nhiên: "Chắc chắn là thế rồi, anh cũng biết chỗ đó là nơi dùng để cầu hôn nổi tiếng nhất trong thành phố B mà. Xung quanh trang hoàng cũng lãng mạn lắm, có thể ngắm nhìn được cảnh đẹp về đêm của thành phố B đấy, rất nhiều người đều yêu thích nơi đó!"

Kiều Tam cười gian manh: "Gửi tấm ảnh đó qua cho anh."

Mặc dù cô gái không biết anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời gửi ảnh qua wechat cho anh ta.

Ngón tay Kiều Tam nhấn vào nút gửi chuyển tiếp cho một người khác. Anh ta bỏ di động vào trong túi quần, châm điếu thuốc lên hút, một tay gác ra sau đầu, cơ thể mềm mại tựa không xương của cô gái nằm bò ở trên người anh ta.

Tay đang kẹp điếu thuốc của Kiều Tam vuốt ve xuống dưới vòng eo thon thả của cô gái, nắn bóp vòng mông nở nang của cô ta.

Tiếng động cơ máy móc ngày càng tiến gần, còn bên tai là tiếng rên rỉ gợi cảm của cô gái.

Kiều Tam thản nhiên liếc nhìn về phía đường đua, sau đó thờ ơ thu lại ánh mắt. Một giây sau, bên tai vang lên một tiếng 'rầm' nặng nề, Kiều Tam nhìn về phía đó, vừa nhìn đã hốt hoảng, anh ta đẩy người phụ nữ ra xa, luống cuống vội vã đứng bật dậy, chửi thề một câu: "Mẹ kiếp!"

~Hết chương ~

Truyện Chữ Hay