Vì Em Là Búp Bê Của Tôi

chương 12: tôi hận anh !

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh lao như điên trên đường bằng chiếc Audi màu trắng, mặc cho mưa ngày càng nặng hạt hơn. Anh đã tới cô nhi viện tìm nó, nhưng tất cả chỉ có đống tro tàn.

Chuông điện thoại vang lên.

Anh một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm chiếc điện thoại.

-Chuyện gì?- Anh vẫn nhìn vào màn mưa, có tìm kiếm một hình bóng quen thuộc của một người con gái.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Câu nói của đầu dây bên kia khiến anh đạp phanh ngay lập tức.

-Hả?- Anh không tin vào tai mình nữa.

-Tiểu thư về rồi ạ.- Đầu dây bên kia vang tiếng lặp lại.

-Được rồi, tôi về ngay.- Anh tắt máy, quăng điện thoại ra ghế sau, quay đầu xe, lao về hướng biệt thự.

Anh không buồn tắt động cơ xe, đóng sầm cửa xe lại. Anh còn không xếm xỉa gì tới cô hầu đang mang dù ra che cho mình.

-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.

-Trong phòng ạ.

-Được rồi.- Anh chạy vội lên lầu.

"Rầm"

Cánh cửa bật mở bằng một lực khá mạnh.

Nó ngồi im trên giường, bộ đồ ướt sũng nước, mái tóc ẩm ướt ôm sát gương mặt xinh xắn. Đôi mắt nó vô hồn, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt.

Anh định bước tới, định ôm nó vào lòng, định giải thích cho nó mọi chuyện nhưng trước khi anh tới gần, nó đã nói:

-Đừng chạm vào tôi.

-Gì chứ?- Anh nheo mắt.

-Anh đã nói dối tôi, anh đã lừa gạt tôi.- Nó buộc tội.- Chính anh gây ra mọi chuyện.- Nó hét.

-Không phải tôi.

-Chính là anh.- Nó khẳng định.- Chính anh cắt chu cấp cho cô nhi viện, chính anh phản bội lời hứa, chính anh góp phần khiến cô nhi viện bị cháy. Là anh. Là anh chứ không ai khác.

-Im đi.- Anh ôm lấy nó, mơn nhẹ đôi môi trên bờ môi nhợt nhạt của nó.

Nó căm thù nhìn an.

-Tôi không tin.- Nó tiếp tục tra tấn tinh thần anh bằng ánh mắt đó.- Tôi không còn là búp bê của anh nữa rồi.

Anh choáng váng. Chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nhìn anh như thế, chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nói những lời này hay làm tổn thương anh. Anh đã cứ ngỡ nó sẽ mãi là búp bê của riêng mình, một con con búp bê kiều diễm, ngoan ngoãn. Thế nhưng giờ trước mắt anh là một cô gái xa lạ với đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.

-Tôi sẽ đi khỏi đây. Giờ đây, tôi không còn là búp bê của anh, tôi có quyền đi.- Nó đẩy anh ra khỏi mình, chậm rãi bước về phía cánh cửa.

Anh chụp lấy một cánh tay nó.

-Tôi không cho phép em đi.

-Buông ra.

-Không.

-Buông ra!!!- Nó gần như quát lên, cố rút bằng được tay mình ra khỏi tay anh.

Anh kéo nó lại, gằn giọng:

-Được thôi.

-...

-Nếu em không muốn làm búp bê của tôi nữa thì cũng được thôi, thế thì hãy làm người của tôi đi.

-Kh...- Nhưng tiếng "không" của nó hoàn toàn bị chìm trong cuốn họng bởi nụ hôn của anh.

Thoạt đầu nó phản kháng nhưng sau một hồi bất lực trước sức mạnh của anh, nó buông lơi, không phản ứng lại nữa.

Nó bỏ mặc tất cả.

Mặc cho cả linh hồn và thể xác của anh và nó hòa làm một.

Mặc cho nỗi đau cứ chất chứa trong lòng nó.

Câu nói cuối cùng của nó với anh chỉ có ba chữ:

-Tôi hận anh!

Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.

Anh nhấn chìm mình trong bồn tắm của nó.

Anh không dám tin, không thể tin rằng hôm nay anh đã có nó, thật sự có nó.

Anh vừa cảm thấy hạnh phúc vì có thể giữ nó bên mình, vừa dằn vặt tội lỗi vì đã làm tổn thương nó.

Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.

Anh bước ra từ phòng tắm, trên người mặc đúng chiếc quần dài, để trần ngực.

-Sao vậy?

-Giờ anh hả hê lắm chứ gì?

Tim anh quặn thắt lại khi nghe thấy câu nói đó.

-Sao em lại nói thế?

-Không sao, hành hạ tôi anh thích lắm chứ gì?

-Không.

-Anh hại cả cô nhi viện chẳng phải để khiến tôi đau sao?

-Chuyện đó không phải tôi.

-Dối trá.

-Tôi nói thật.

-Đừng lừa tôi.

-Nghe anh...

-Đừng lại đây.- Nó khóc.- Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh ghét tôi lắm chứ gì? Vậy để tôi chết đi cho vừa lòng anh nhé?

-Sao?

-Đây là tầng , nhảy xuống từ đây chắc đủ chết nhỉ?- Nó nhìn ra bên ngoài, môi nở nụ cười tê tái.

-Đừng.- Anh hoảng hốt.

-Để tôi chết đi vậy.- Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó như ù đi. Nó gần như trở nên điên loạn, cơ thể nó không còn nghe thấy nó nữa.

-Đừng như thế.- Anh chụp lấy tay nó khi nó ngồi hướng ra bên ngoài.

-Tôi muốn chết, tôi muốn gặp lại viện trưởng...- Nó khóc trong khi môi vẫn thấp thoáng nụ cười.

Và nó nhảy xuống.

Nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.

Nó cảm thấy bản thân như đang bay.

Rơi tự do.

Cái chết như đang đón chờ nó.

"Soạt"

"Rầm"

Nó đau ê ẩm.

Cơn đau khiến nó nhận ra nó không chết.

Một bụi cây rậm rạp đã đỡ lấy nó, và một ai đó khác nó đang nằm lên.

Là anh.

Những hạt mưa cứ rơi lên gương mặt nó, hòa cùng làn nước mắt.

Sao anh lại làm thế? Sao anh lại cứ làm tổn thương bản thân như vậy?

Nhưng hơn cả, sao ông trời lại làm thế? Té từ tầng mà không chết? Ông trời tạo ra kì tích sao? Hay ông đang trêu đùa với định mệnh của nó?

Nó khóc, tiếng khóc lớn hơn.

-Thiếu gia!- Tiếng quản gia Lâm hét lên khi nhìn thấy cảnh đó.

Nó cố gượng dậy. Trên người nó chỉ có vài vết trầy xước, cơ thể đau nhức khủng khiếp.

-Tiểu thư, cô và thiếu gia...- Quản gia Lâm chạy vội tới chỗ anh đang nằm xem xét.- Chúa ơi, cánh tay phải bị gãy rồi. Mau đưa thiếu gia tới bệnh viện.- Ông quát lũ người làm gần đó.

Nó chỉ giương to đôi mắt đứng im nhìn anh đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Anh bảo vệ nó?

Chẳng phải anh muốn nó đau khổ sao?

Sao anh lại như thế?

Rốt cuộc thì ông trời còn đùa giỡn với nó thế nào nữa đây?

-Tiểu thư, cô khoác tạm chiếc áo này đi. Chúng tôi cũng sẽ đưa cô tới bệnh viện xem xét.- Giọng một cô hầu vang lên, đồng thời một chiếc áo măng tô dài được khoác lên người nó.

Thế nhưng...

Nó bỏ chạy.

Chạy khỏi căn biệt thự xa hoa đầy nỗi đau đó.

Chạy càng nhanh càng tốt.

Nó bỏ lại đằng sau tiếng thét gọi, tiếng thúc giục vệ sĩ đuổi theo.

Sao cũng được, nó chỉ muốn đi khỏi cái nơi đau thương này. Nó muốn sống một cuộc sống khác, cuộc sống không anh, không quá khứ, không đau thương, một cuộc sống chỉ còn lại nỗi hận giữa anh và nó.

Chân nó đau tê tái, mọi vết thương chảy máu trên cơ thể nó như đang phản lại nó vậy, chúng đồng loạt đau đớn khủng khiếp trong mưa.

Nó vẫn chạy, không một lần ngoái lại phía sau.

Mọi kí ức như ùa về.

Những ngày vui đùa ở cô nhi viện.

Ngày nó gặp anh lần đầu tiên.

Ngày anh đưa nó rời khỏi những vòng tay thương yêu.

Nụ cười của những đứa trẻ ở cô nhi viện.

Ánh mắt dịu dàng của viện trưởng.

Những thời gian bên anh.

Khi nó trở thành của anh.

Khi anh bảo vệ nó khỏi cái chết.

Tất cả gây nên một nỗi đau khốn cùng.

Mưa vẫn cứ rơi.

Mưa đau thương.

Mưa đau xót.

Mưa hận thù.

Mưa bi ai.

Mưa tình yêu.

Tất cả mọi cơn mưa giờ đây đua nhau ập xuống đầu nó.

Tối đen như mực.

-Này cháu gì ơi...- Giọng một người lạ kéo nó ra khỏi màn đêm.

Nó đã ngất đi ngoài đường.

Không có anh, không có hắn.

Không ai quen thuộc.

Nó thều thào từng chữ:

-Làm ơn... giúp cháu với...

Truyện Chữ Hay