Bên vệ đường, lần đầu tiên, tôi gặp lại Miyu sau nhiều năm xa cách.
Miyu cũng chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua và trông thấy tôi. Vì cũng có thời gian, nên cả hai quyết định đến một quán cà phê gần đó để trò chuyện.
Việc đến trung tâm mai mối cũng không vội, nên tôi để sau vậy.
Dù chỉ cách 15 phút đi bộ, nhưng tôi không biết khi nào thì mới tới nơi nữa.
“Cơ mà, đã lâu lắm rồi nhỉ.”
“Ừm. Từ cái hồi tốt nghiệp cao trung phải không?”
Cách cư xử của Miyu so với khi xưa không khác gì mấy, khiến tôi cũng bớt căng thẳng phần nào.
Miyu vẫn là Miyu của ngày xưa.
Tôi không khỏi hạnh phúc khi cô ấy vẫn như thế.
“Cậu dạo này thế nào?”
"Ừm, tớ vẫn khỏe. Tớ đã trở thành một họa sĩ minh họa. Cũng có nhiều khó khăn nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất trọn vẹn."
"Cậu trở thành họa sĩ minh họa rồi à! Đỉnh ghê."
Miyu từ ngày xưa đã luôn vẽ rất đẹp rồi, cô ấy cũng thường nói rằng muốn trở thành họa sĩ minh họa.
Thật đáng ngưỡng mộ khi cô ấy có thể biến ước mơ thành hiện thực, chuyện này thường chẳng dễ dàng gì đâu.
"Tớ nghe nói Takuya đang làm việc ở một công ty lớn, phải không? Tớ nghe dì tớ nói vậy."
"Cậu biết rồi nhỉ. Tớ đã rải đơn khắp nơi, cuối cùng thì cũng được nhận vào công ty hiện tại."
"Cậu lúc nào trông cũng như ham chơi nhưng lại luôn là người học hành nghiêm túc. Đó là do cậu xứng đáng được đền đáp mà."
Người khác có thể gói gọn tôi trong từ "thiên phú bẩm sinh", nhưng Miyu thì không.
Cô ấy luôn nhìn thấu tôi và luôn nói những điều mà tôi muốn nghe.
"Nhắc mới nhớ, sao cậu lại ở đó vậy, Takuya? Tớ thường đi dạo khi cảm thấy bí bách, nhưng hôm nay mới thấy cậu lần đầu đó."
"À, tớ định đang định đến trung tâm mai mối hôn nhân.”
"Trung tâm mai mối hôn nhân!?"
Khuôn mặt điềm tĩnh của Miyu bỗng thay đổi.
Gương mặt bất ngờ của cô ấy dễ thương đến vậy sao.
Nhưng chẳng lẽ chuyện này lại ngạc nhiên đến thế à?
Thời nay, người ta kết hôn qua các ứng dụng hẹn hò cũng nhiều mà.
"Vậy... vậy... vậy... cậu định kết hôn à!?"
"Ừm, vì mục đích chính là kết hôn nên tớ đang định đến trung tâm mai mối."
Miyu rõ đang rất buồn, mắt thì hơi rưng rưng.
Có lẽ những gì bà nói là đúng.
Những câu hỏi dồn dập của Miyu khiến tôi không còn giữ được tâm trạng thảnh thơi nữa.
"Tại... tại sao đột ngột kết hôn vậy? Cậu mới 25 tuổi thôi mà, đâu cần phải vội thế..."
Tôi chỉ muốn biết tại sao Miyu lại lo lắng đến vậy. Dù biết nhau đã lâu, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy dao động thế này.
"Cậu nói đúng, nhưng mà thật ra...”
Tôi cố gắng bình tĩnh và giải thích rằng cha tôi đã cho tôi một ngôi nhà, nhưng nó quá lớn để sống một mình, vì vậy tôi quyết định tìm ai đó để kết hôn.
"Ra là vậy..."
"Đúng vậy, hôm nay tớ định đi đến trung tâm thì tình cờ gặp cậu."
Miyu hình như đã hiểu ra, nhưng vẫn có chút băn khoăn. Mọi biểu cảm trên mặt cô ấy đều dễ thương và tôi không bao giờ chán khi nhìn vào nó.
"Cậu,... cậu có... để mắt đến ai đó chưa?"
Cô ấy hỏi, gương mặt gần như sắp khóc. Điều đó khiến tôi tự hỏi liệu mình có phải đã làm điều gì sai trái không.
"K-Không, hôm nay mới là ngày đầu tiên tớ định đến đó thôi."
"M, may quá...”
"May hả...? Ý cậu là sao?".
"Không có gì đâu, chỉ là tớ nói vậy thôi.”
Miyu thở phào nhẹ nhõm. Chẳng lẽ cô ấy không muốn tôi kết hôn? Nhưng tôi không muốn sống kiếp độc thân mãi đâu.
"Thế còn cậu? Cậu có người yêu chưa? Cậu xinh thế này chắc có rồi hả?"
"Xinh..."
Miyu đỏ bừng mặt và quay đi chỗ khác. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã quen với những lời khen ngợi như thế, nhưng có vẻ như cô ấy không có nhiều kinh nghiệm với chúng. Miyu thật sự rất xinh đẹp, điều đó khỏi phải bàn.
"Tớ không có bạn trai. Cũng chưa có bao giờ."
"Thật sao!? Tớ không ngờ luôn đấy."
Câu trả lời này thật sự làm tôi bất ngờ. Tôi nghĩ rằng từ trước đến giờ cô ấy luôn nhận được nhiều lời tỏ tình, và nếu cô ấy tỏ tình thì chắc chắn bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ đồng ý. Việc cô ấy chưa bao giờ có bạn trai là điều ngoài sức tưởng tượng của tôi.
"Ừm, thật sự là chưa bao giờ."
"Cậu không hứng thú với tình yêu à?"
"Không phải thế..."
Dù tôi hỏi chỉ vì tò mò, nhưng hình như lý do không phải là cô ấy không muốn yêu. Chắc là cô ấy chỉ chưa tìm thấy người phù hợp.
"Cậu sẽ gặp được người tốt thôi."
"Không phải là chuyện đó..."
Tôi lại đoán sai nữa rồi thì phải. Dù tôi nghĩ rằng mình đã đoán đúng, mà dường như hôm nay Miyu có điều gì đó hơi khác lạ. Chính xác là từ lúc tôi nói về việc mình sẽ tìm bạn đời.
"Có chuyện gì sao? Nếu cần, tớ luôn sẵn sàng lắng nghe."
"Thực ra..."
Miyu cúi đầu hơi bối rối. Cô ấy đang gặp vấn đề gì đó sao?
Tôi có thể đã quá vô tâm khi nói rằng mình sẽ lắng nghe cô ấy. Khi tôi đang lo lắng nhìn Miyu, bất ngờ cô ấy đứng lên.
"Takuya."
"Hả, vâng?"
"Xin cậu. Đừng có đi tìm bạn đời gì đấy."
"Hả?"
Khuôn mặt Miyu đầy nước mắt, hơn cả lúc nãy. Không ngờ tới, việc tôi tìm bạn đời đã làm cô ấy lo lắng đến mức này.
"Nhưng ngôi nhà đó quá lớn để sống một mình. Tớ cũng không muốn bán nó, nhưng tớ cũng không có người yêu nên phải..."
Nghe tôi nói, Miyu bất động. Sau khoảng 10 giây, cô ấy lại tiếp tục.
"Tớ hiểu rồi. Cậu cần có một người vợ đúng không?"
"Cậu hiểu rồi à!"
Thật may là Miyu đã hiểu. Dù thực sự không cần sự đồng ý của cô ấy, nhưng khi thấy cô ấy như vậy, tôi không thể ép mình làm lơ được. Miyu là người rất quan trọng đối với tôi, như một người thân trong gia đình vậy.
"N-nếu anh định kết hôn, thì phải là với em! Nếu anh đang tìm đối tượng kết hôn, thì em cũng được mà! Em sẽ không nhường vị trí này cho ai cả!"
Lời Miyu như sét đánh ngang tai, khiến tôi hoàn toàn không ngờ đến.
"………Hả!?!"