Cuối tuần này mày không muốn về nhà rồi. Lúc mẹ nói ra câu này, tôi lập tức tưởng tượng đến cảnh tôi vừa bước chân đến cửa nhà, bố cầm bình trà quăng thẳng vào mặt tôi.
Vậy nên tôi rất nghe lời, không dám vác mặt về, cùng với Từ Tiếu Thiên đứng ven đường ăn hạt dẻ nướng.
“Nếu mẹ tao với bố tao mà nói chuyện không xong thì làm sao bây giờ”. Tôi hỏi Từ Tiếu Thiên.”Tao thấy bố tao thế nào cũng giết tao chết, đảm bảo luôn, lúc tao đây không chịu học đá bóng, thiếu chút nữa ổng đã muốn giết tao”
“Đi trốn…”.Tay Từ Tiếu Thiên thoăn thoắt bóc hạt dẻ.”Đợi một khoảng thời gian đến khi ổng hết giận, mày đến gặp ổng, khóc lóc gào rống cho ổng chấp nhận mày”
“Mày nói thì hay chứ toàn làm ngược lại”
“Ừ, đây là điều tao rút ra được sau sự kiện ầm ĩ ngày xưa”
Từ Tiếu Thiên nói rất nhạt, cứ như đó là chuyện của ai khác, tôi còn đang suy nghĩ nó phải mất bao nhiêu thời gian để vết thương khép miệng, hay phải nói là đến giờ cũng chẳng khá khẩm mấy.
“Từ gia, nếu như, tao nói là nếu như thôi”. Tôi cầm lấy hạt dẻ đã bóc trên tay nó, vừa ăn vừa hỏi.”Nếu như mày được đối mặt một lần nữa, mày có nói như vậy không”
“Không đâu”
“Vậy mày sẽ nói thế nào”
“Thì nói hai đứa con tập kịch thôi ạ…”
“Nhảm nhí”. Tôi thấy hơi buồn cười.”Nói vậy có người tin sao”
“Vấn đề không phải là tao nói như thế nào, mà là tao có nói sao thì cậu ấy cũng sẽ như vậy, chỉ là nếu tao không thừa nhận, vĩnh viễn sẽ có lỗi với cậu ấy”
“Nếu như mày gặp lại cậu ấy lần nữa, mày nghĩ mày sẽ thế nào? Bỏ chạy sao?”
“Chạy cái mốc xì, tao sớm đã nghĩ rồi, hai câu, câu đầu tiên, thật xin lỗi, câu thứ hai, nếu lúc ấy cậu cho tôi chút thời gian tôi sẽ giải quyết thật tốt”
Một cơn gió nhẹ thổi tới, thổi luôn cả những câu tôi muốn nói ra, tôi ôm nó, nếu như được ban cho một điều ước, tôi sẽ ước ngay rằng hãy cho hai người họ có thể tình cờ gặp được nhau ở một nơi nào đó.
Hạt dẻ là một món ngon, đặc biệt là khi có người bên cạnh bóc cho mình, mình chỉ cần bỏ vào miệng nhai, thế nên tâm trạng tôi tốt lắm. Lúc Lăng Tiêu gọi đến, tôi rất hớn hở mà nói. “HI!”
“Kiều Dương đó sao?”. Lăng Tiêu có vẻ không thích ứng được sự hoạt bát của tôi.
“Ừ, Kiều đại gia của anh đây”. Tôi đành trở về mode bình thường.
“Anh tưởng mình gọi nhầm số”.Lăng Tiêu cười.”Đi, mình đi câu nha”
“Câu cái gì?”
“Cá”
“Cũng đã xế chiều rồi, câu cá?”
“Ừ, câu cá đêm, đến chiều mình cắm trại, trưa mai mình về”
“Hai đứa mình?”. Tôi bắt đầu tưởng tượng, anh làm ruộng em dệt vải, anh đốn củi em nấu nước ()
“Có đám bạn anh nữa, không thì em rủ mấy đứa bạn em luôn đi, nhiều người sẽ vui hơn”
Tôi nhìn qua Từ Tiếu Thiên, dùng cùi chỏ huých nó. “Đi câu cá không”
“Lăng Tiêu?”
“Ừ”
“Không đi, làm bóng đèn sao”
“Đâu phải chỉ có tao với ảnh, còn người khác nữa mà”
“Một chuỗi bóng đèn? Này là đèn neon luôn rồi, không đi”
“Đệt”. Tôi nói vào điện thoại.”Em đi ngay, cùng lắm thì em không câu cá, cũng không dựng trại đâu”
“Vậy em lo ăn đi”
.
.
.
Nào giờ tôi chỉ lo chuyện ăn thôi, tôi cầm bọc hạt dẻ ra đứng ngoài đường chờ Lăng Tiêu đến đón, nói cho chính xác thì căn bản tôi chẳng biết nên mang theo cái gì. Tôi hỏi Từ Tiếu Thiên, đi câu cá thì mang gì theo đây. Nó suy nghĩ rất lâu rồi trả lời, quần bơi.
Khi Lăng Tiêu lái xe đến trước mặt tôi, tôi mới hay là chẳng cần mang theo gì hết, anh còn để cả thuyền phao lên mui xe.
“Đây là câu cá hả? Anh có xác định đây không phải là đóng quân hạ trại chứ?”. Tôi lên xe, thấy đằng sau để đầy dụng cụ câu cá.
“Ừ, vừa câu vừa ăn”. Lăng Tiêu nghiêng người hôn lên mặt tôi một cái. “Bọn mình đi tát cá luôn”
“Nếu là câu không được, hoặc câu không đủ ăn thì sao?
“Vậy thì đổi thành dựng trại làm tiệc nướng, mang theo nhiều đồ ăn lắm…”
“Vậy thì là đóng quân rồi”
“Em thôi đi”
Lăng Tiêu còn phải đón người nên lái xe vòng ra ngoại thành.
“Chóng mặt không?”. Lúc đang kẹt xe anh quay đầu sang nhìn tôi.
“Không chóng mặt”. Tôi lấy chân gác lên ngăn tủ xe, ngồi dựa vào ghế, tìm tư thế thoải mái. “Anh còn không định nói chuyện tay anh bị thương ra sao?”
“Bố anh”. Lăng Tiêu trả lời ngắn gọn, mắt nhìn về phía trước, giờ đang lúc kẹt xe, anh cứ nhìn chằm chằm về phía trước như thế.
“Bố anh chém anh sao?”. Tôi hơi giật mình, tôi cảm thấy chỉ có lúc mình tưởng tượng lung tung mới ra được cảnh bố đi chém mình, không nghĩ đến việc bố Lăng Tiêu lại làm thật luôn.
“Anh nhận ra là em ngốc dễ sợ”.Lăng Tiêu phá lên cười, nắm lấy cằm tôi.”Nếu là chém thật, tay anh làm sao còn ở đây, lúc tức giận ông ấy cầm gạt tàn ném tới, anh đưa tay ra đỡ”
“Móa ơi, bố anh dữ dằn thật…”. Tôi cảm thán nhìn tay anh.”Là vì…”
Anh nhìn tôi cười, không lên tiếng.
“Chắc không phải vì…”. Tôi do dự, chính là vì khúc sau, tôi định nói là vì Đỗ Tâm Vũ hay vì tôi.
“Là vì em, cũng lắm chẳng có gì hết, đến lúc này rồi bố không quản được chuyện của anh nữa, cơ mà lâu lâu nhớ đến, thấy mình tuyệt hậu nên có chút buồn bực”
“Chuyện này là sao đây…”. Tôi đột nhiên nghĩ bố tôi liệu có đang ca thán Kiều gia tuyệt hậu rồi, trước kia bố có nói, thằng con này nuôi cũng như không, bây giờ lời tiên đoán đã thành sự thật, chắc hiện tại bố rất hối hận khi nói ra những lời như vậy.
“Em đang nghĩ gì đó”. Xe trên đường bắt đầu di chuyển, Lăng Tiêu vừa khởi động xe vừa quan sát nét mặt tôi.
“Đỗ Tâm Vũ có đi chưa đó?”. Tôi hỏi không đầu không đuôi.
“Chưa đi, em để tâm đến chuyện ảnh đi hay không vậy sao?”
“Đó chính là tương đối để tâm, tương đối thôi, nếu không phải nể mặt anh, mẹ nó em đã muốn đánh hắn”
“Vì sao?”
“Cái gì là vì sao, cần phải nói câu vì sao à?”
“Anh còn chưa muốn đánh ảnh đây”
“Đó gọi là tình cũ khó quên”. Tôi ăn hạt dẻ.
“Đây là ghen đó sao?”. Lăng Tiêu cười rất vui vẻ.
“Ghen ông nội anh”. Tôi thong thả mà ăn tiếp, tâm tình tôi lúc này không tệ.”Em không chịu được những gì hắn đã gây ra cho anh, vấn đề chính là, không phải cả đời này anh cũng không quên được hắn sao, hẳn là hắn biết tỏng điều này rồi, em thì cũng đã xác định”
“Căn bản em không biết có bao nhiêu người thích em”
“Ừ, em thích nghe câu này”. Tôi vuốt mặt anh một cái.”Tới đây, thưởng cho cưng”
Lăng Tiêu ngoan ngoãn quay đầu sang tôi, tôi vui vẻ mở ngăn kéo, lột kẹo mút bỏ vào miệng anh.
“Thưởng cho anh đó, anh phải ngoan biết chưa, chuyện Đỗ Tâm Vũ ấy, quên không được thì gói lại, em không phải người không biết lý lẽ, cơ mà đừng để em thấy anh tưởng nhớ hắn, nếu không em sẽ cho anh biết cái gì gọi là bạo hành”
“Anh yêu em”
“Hả?”
Lăng Tiêu không nhìn tôi khi nói những lời này, tôi lại bị anh làm cho hết hồn, cũng y như lần đầu tiên anh nói “anh thích em” với tôi.
“Anh yêu em”. Anh còn nói tiếp.
“Lên level rồi?”
“À”
“Vậy em có nên lên level không đây”
“Đừng có gấp”
“Biến”
“Trước giờ anh không nói những lời này với người khác”
Suốt con đường tôi cứ nghĩ mãi đến chuyện lên level này, lặng lẽ quan sát Lăng Tiêu rất nhiều lần, anh vẫn cứ bình tĩnh, không lộ ra sơ suất gì, vậy nên tôi xem như đây là biểu lộ chân tình. Tôi nghĩ mình còn chưa đến mức lên level như vậy, Lăng Tiêu không phải người đầu tiên tôi thích, dĩ nhiên, nhưng là người đàn ông đầu tiên tôi thích, dù cho cái vụ “người đàn ông đầu tiên” này khiến tôi mang cảm giác không được tự nhiên, nhưng rõ ràng anh là người tôi thích nhất, tôi có thể vì anh mà lấy dũng khí ra đối mặt với bố mẹ.
Cho nên là tôi thật lòng thích anh, chuyên lên level gì đó cũng sớm hay muộn thôi, tôi nghĩ thế.
.
.
.
“Kiều công tử! Đã lâu không gặp rồi!”. Đinh Bằng gõ lên cửa sổ xe, gọi tôi.
“Đã lâu không gặp…”. Tôi mở cửa bước xuống xe, thấy Đinh Bằng lại không được tự nhiên.
Có bốn chiếc xe đậu ở chỗ tụ tập, trừ Đinh Bằng tôi đã biết ra, còn mười người khác có nam có nữ, đều là người tôi không quen.
Chờ đã, có một cô gái tôi từng gặp.
“Đây không phải cô nàng bị anh cho ăn bơ lần trước sao?”. Tôi nhỏ giọng hỏi Lăng Tiêu.
“Ừ, em còn nhớ nhỏ à”. Lăng Tiêu quàng tay qua vai tôi.
“Vớ vẩn, không nhớ sao được, chưa kể là nhỏ…”. Tôi nhìn qua cô kia một cái, nhỏ ăn mặc rất bốc lửa, tôi vừa nhìn qua người nhỏ là phải quét mắt sang chỗ khác.
“Dáng người siêu chuẩn ha, trong số các cô anh biết thì dáng của nhỏ là hấp dẫn nhất”. Lăng Tiêu thì thầm vào tai tôi.
“Chà, Lăng đại thiếu gia, đến trễ nha, để nhiều người chờ anh như vậy”. Cô nàng kia bước đến, giọng nói rõ là rất khó chịu, lúc nhỏ nhìn tôi có cảm giác là rất hung hăng.
“Giới thiệu một chút, đây là Kiều Dương, bạn anh”. Lăng Tiêu chỉ vào nhỏ, nhìn tôi nói.”Bọn em gặp nhau rồi, Hứa Bội Bội”
“Ừ, không nghĩ là sẽ gặp cậu ở nơi này, đảm bảo cậu với Lăng Tiêu không phải bạn bè bình thường đâu”. Hứa Bội Bội nhìn tôi một cái, hất hàm, lời nói đầy sự chua ngoa làm tôi thấy chắc phải nghiến răng kèn kẹt mà nói.
“Bội Bội, mau lên xe tôi ngồi giùm đi”. Đinh Bằng bước đến, kéo Hứa Bội Bội về phía mình. “Lên xe ngay, mình đi liền nè”
“Không muốn, làm gì tôi, trước kia có dẫn Đỗ Tâm Vũ theo tôi vẫn được ngồi xe ảnh, giờ đổi người rồi, tôi lại không được ngồi?”. Hứa Bội Bội hất tay Đinh Bằng ra, nhìn Lăng Tiêu như muốn khiêu khích.
Tôi hơi lúng túng, may mà người xung quanh đều đang chuẩn bị đi, giọng của Hứa Bội Bội cũng không lớn lắm, không ai nhìn qua bên này.
“Đây là Kiều Dương, không phải Đỗ Tâm Vũ”. Lăng Tiêu nói, mở cửa xe cho tôi lên.”Em muốn đi thì lên xe Đinh Bằng, không muốn thì cứ đứng ở đây”
“Đi giùm tôi cái, bà nội ơi, lên xe tôi đi chơi”. Đinh Bằng lại kéo Hứa Bội Bội.
“Không phải chỉ là bạn thôi sao, thế mà lại đối xử với tôi như thế”. Hứa Bội Bội nhìn tôi nói.
Tay tôi đang nắm cửa xe, trong nháy mắt có xúc động muốn phóng xuống phang cho nhỏ cái bạt tai, tôi đệt cả họ nhà nhỏ!
“Em nói cái gì?”. Lăng Tiêu chụp tay Hứa Bội Bội lại, làm nhỏ hơi lảo đảo. Hành động này hơi mạnh tay, thêm nữa là Hứa Bội Bội hét lên, làm cho người đã lên xe rồi cũng phải nhìn.
“Ầy ầy, Lăng Tiêu à, phải bình tĩnh đã, cậu cứ đi đôi co với một cô nhóc làm gì”. Có người bước đến kéo Lăng Tiêu lại, nghe câu này mới hay đây không phải lần đầu Lăng Tiêu cãi nhau với Hứa Bội Bội.
“Em vừa mới nói gì?”. Lăng Tiêu không để tâm đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Bội Bội.
“Trước kia có vì Đỗ Tâm Vũ anh cũng không đối xử với em như vậy, sao quá đáng thế, không cho em ngồi xe anh, thuận miệng nói có mấy câu mà anh lớn tiếng như vậy”. Giọng nói của Hứa Bội Bội nức nở, nhưng không có chút nhượng bộ nào.
“Anh nói nhé, đây là Kiều Dương, anh cảnh cáo em nói chuyện phải chú ý một chút”. Lăng Tiêu kéo nhỏ lên xe Đinh Bằng.”Anh có thể giết người vì cậu ấy, em không cần phải chọc anh nữa”
…
(): Cái này na ná một câu hát trong “Thiên Tiên Phối”