Cho mượn xe nhà em xíu nha, đưa Đỗ Tâm Vũ ra sân bay”. Miêu gọi điện thoại cho Lăng Tiêu.
“Được”
Đỗ Tâm Vũ phải về quê, kể từ lần phiền muộn đó đến giờ vẫn chưa gặp lại Đỗ Tâm Vũ, Lăng Tiêu cũng không tìm đến hắn. Không phải không muốn gặp, mà là không dám gặp, anh sợ nhìn thấy Đỗ Tâm Vũ, sẽ đối mặt với nỗi sợ không thể gặp Đỗ Tâm Vũ nữa.
Tâm phiền ý loạn.
Nửa giờ sau, Lăng Tiêu không ngồi yên nữa, anh gửi tin nhắn cho Đỗ Tâm Vũ, nhưng Đỗ Tâm Vũ không trả lời lại. Lăng Tiêu đứng phắt dậy, nói với Bành Kiệt bên cạnh, giúp tao mang đồ về ký túc xá, rồi khom lưng đi từ cầu thang phòng học ra cửa sau.
Lăng Tiêu chạy xe rất nhanh, gió cắt trên mặt như những lưỡi dao. Khi đến gần chỗ trọ của Đỗ Tâm Vũ, anh chạy chậm lại, đi làm gì? Để nói là anh đừng đi? Hay là nói lên đường bình an?
[Chơi thì cho ra chơi]
Những lời này của Đỗ Tâm Vũ như gai nhọn đâm vào tim anh, chỉ cần nghĩ đến Đỗ Tâm Vũ, sẽ đau nhói lên ngay, nỗi đau lan đi khắp toàn thân đó, một giây cũng chịu không nổi.
Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại, lại thấy tin nhắn trả lời của Đỗ Tâm Vũ không biết từ lúc nào rồi, ngắn gọn, chữ, đang ở cùng với Miêu. Anh xóa tin nhắn này, trong điện thoại anh lưu hơn mấy trăm tin nhắn của Đỗ Tâm Vũ, nhưng tin này anh dứt khoát không muốn lưu lại.
Đau. Lăng Tiêu gọi điện thoại.
“Chị đang ở trong tiệm à?”
“Ừ, cậu làm gì đó, lại muốn bấm lỗ tai sao?”
“Ừ”
“Cậu bệnh sao, muốn bấm thì làm một lượt thôi, sau mà hết cái này đến cái khác, lỡ không lành thì sao…”
“Tôi thích vậy”
Bình thường Lăng Tiêu rất ít khi đến tiệm xăm hình, xỏ khuyên của Tô Na, anh không có hứng với xăm mình, nhưng bấm lỗ tai thì lại thích. Anh thích cảm giác trong nháy mắt vành tai bị xé thủng, bảo đau thì cũng không hẳn là đau, nhưng có gì đó rất thoải mái. Sau đó, ít nhất là trong vòng một tuần lễ, chỉ cầm cấu vào một cái sẽ đau, anh thừa nhận mình có chút máu điên, nghĩ đến Đỗ Tâm Vũ anh sẽ cấu ở đó một cái, thậm chí còn mong là những vết thương kia đừng lành lại.
Nhưng vết bấm luôn lành rất nhanh, mà đã lành thì không còn đau nữa.
Muốn đau nữa thì phải gây ra thêm một vết thương.
“Hôm nay nếu có thời gian thì nghĩ đi, cậu rốt cuộc muốn bấm bao nhiêu cái, làm luôn một lượt cho rồi”. Tô Na nhìn Lăng Tiêu, đã lỗ rồi, hơn nữa cũng không đeo gì cả, cô không hiểu đây là phong cách gì.
“Không muốn”. Lăng Tiêu dựa vào ghế, lấy tay đỡ trán. “một cái thôi”
“Cậu giỡn mặt với tôi nha”. Tô Na nổi giận, không biết đại thiếu gia mắc cái chứng gì.”Cậu tin tôi bấm thẳng một lỗ vào sọ cậu không?”
“Được thôi”.
Tô Na thở dài. “Ầy, phục cậu luôn, bên trái đi, bên phải bị bấm đến nát bấy rồi”
“Tùy chị”
Khi kim đâm xuyên qua tai, Lăng Tiêu nhắm mắt lại, Đỗ Tâm Vũ.
Đỗ Tâm Vũ muốn đi.
Lăng Tiêu lái xe, Miêu và Đỗ Tâm Vũ ngồi ở phía sau, tựa vào nhau, nhỏ nhẹ nói chuyện.
“Nhớ gọi cho em đó”
“Ừ. Em phải lo giữ gìn sức khỏe”
“Yên tâm đi, anh cứ lo việc của mình, khi rãnh em sẽ đến thăm anh”
…
Lăng Tiêu cảm thấy trái tim mình đang từng chút từng chút một đóng băng, sau đó lại từ từ nứt ra, cơ hồ không thở nổi.
Mãi cho đến khi Đỗ Tâm Vũ lên máy bay, Lăng Tiêu cũng không nói gì với hắn. Anh không dám mở miệng, anh sợ mình không nhịn được sẽ nói ra câu gì đó làm Miêu hoài nghi, cũng sợ mình kìm không nổi sẽ ôm chầm lấy Đỗ Tâm Vũ.
“Lăng Tiêu”. Đỗ Tâm Vũ đang đi lên cửa máy bay, đột nhiên xoay người lại. “Bảo trọng”
“Ừ”.
“Lo cho Miêu hộ anh”
“Được”
Đỗ Tâm Vũ xoay người, bước qua cửa an toàn, biến mất trong biển người. Lăng Tiêu cảm thấy cả đời này mình không quên được bóng lưng đó.
Kể từ đó, anh chưa từng gặp lại Đỗ Tâm Vũ.
Cuộc sống của Lăng Tiêu trở nên trống rỗng, cũng trở nên rất quy luật. Gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho Đỗ Tâm Vũ, đi học, quán xá, đưa Miêu đi ăn cơm, còn lại là như bây giờ, ngồi trên sân thượng của võ đường, ngẩn người nhìn Kiều Dương.
“Phục cậu luôn”. Phương Cường đến bên góp vui. “Cứ nhìn mãi như vậy mà không nói ra sao, cả ngày nhìn chằm chằm như vậy làm gì, có ý tứ gì không”
“Nói ra cái gì?”
“Không muốn nói gì thì sao lại cứ chạy đến chỗ này, chỗ này là dành cho người nhà đợi, có gì vui để cậu xem”
“Rất vui”
Lăng Tiêu rất có hứng thú với Kiều Dương, huấn luyện viên chưa tới, các môn sinh đều tự tập ở sân trong, Kiều Dương cứ ngồi ỳ ra, Lăng Tiêu thấy khó hiểu, nhìn cỡ nào cũng thấy nhóc này không phải người thích vận động, tại sao lại muốn tập Taekwondo.
Hai môn sinh đang nghiên cứu gậy lên nghiên cứu, một đứa nói có chắc vậy không, mày khẳng định vậy à, bảo không được là không được, đứa kia ra dáng đệ nhất thiên hạ đáp.
“Đồ đần”
Lăng Tiêu thấy khóe miệng Kiều Dương giật giật, không nói ra tiếng, nhưng nhìn ra được khẩu hình. Sau đó cậu đứng dậy, không chờ người cầm gậy phản ứng kịp đã đá ngay một cú đến, gậy phát ra tiếng kêu thật lớn, gãy, chân Kiều Dương vẫn không dừng lại, tiếp tục đá lên vào cằm người kia. Cậu này đứng không vững, lui mấy bước về sau, ngồi xuống đất.
“Mẹ nó khó quá”. Kiều Dương nói xong lại ngồi xuống.
“Đệt!”. Cậu kia sững sờ, mắng xong một câu liền bước đến chỗ Kiều Dương.
Kiều Dương ngẩng đầu nhìn ra sau lưng cậu kia, nói. “A, thầy Trần, thầy đến trễ”.
Cậu trai đó đang vọt đến nửa chừng thì dừng lại, quay đầu nhìn, không có ai, mặt đỏ bừng. Kiều Dương hớn hở, ngồi cười.
Lăng Tiêu giật mình, ánh mắt đó…
Anh giơ tay nhéo lên vành tai trái, rất mạnh tay. Cái thứ mười.
Đỗ Tâm Vũ chỉ trở về có một ngày để bảo vệ luận văn, không liên lạc với Lăng Tiêu. Lúc Miêu với anh đi ăn cơm vô tình nhắc đến chuyện trở về này của Đỗ Tâm Vũ, đầu Lăng Tiêu đau đến phát ngất, suýt nữa cầm đũa không vững. Anh cũng không chờ được đến lúc đưa Miêu về nhà, đi thẳng đến nhà vệ sinh gọi điện thoại.
“Anh về trường à?”
“Ừ, trở về một ngày, không có nhiều thời gian, nên cũng không nói cho em biết”
“Một chút thời gian cũng không có à?”
“Để làm gì”
“Cái gì gọi là để làm gì?”
“Miêu sẽ gặp anh, bọn anh cũng chẳng có mấy thời gian bên nhau nữa là”
…
Lăng Tiêu không nhớ mình đã đưa Miêu về như thế nào. Anh chỉ nhớ Miêu cứ nói mãi về kế hoạch sau này của mình với Đỗ Tâm Vũ, bảo rằng hắn nói nhớ Miêu nhiều lắm, cả hai sẽ gặp nhau, và nhớ là Miêu bảo em chạy chậm chút đi, chạy chậm lại…
Lăng Tiêu về đến nhà, không mở đèn, quăng mình xuống giường, lấy gối ụp xuống mặt, trong bóng tối nghe được tiếng khóc của mình.
Đau lòng. Rất đau.
Không phải đau vì Đỗ Tâm Vũ nói chia tay, mà là đau vì Đỗ Tâm Vũ cũng chẳng bận tâm nói hay không câu chia tay, nếu như anh không hỏi, Đỗ Tâm Vũ cũng quên nói cho anh biết, cả hai đã chia tay rồi.
Anh cảm thấy vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi, ít nhất Đỗ Tâm Vũ sẽ nghe điện thoại của anh, sẽ trả lời tin nhắn của anh, anh không đòi hỏi nhiều, chỉ cần như thế, chỉ cần biết Đỗ Tâm Vũ vẫn còn bên cạnh mình, dù chỉ là vài con chữ, vài câu nói.
Và giờ chỉ với vài câu nói hời hợt của Đỗ Tâm Vũ đã xóa sạch mọi thứ, hắn bảo tốt nhất sau này em đừng liên lạc với anh nữa.
Tốt….tốt sao? Cái gì là tốt nhất? Như thế nào là tốt đây? Cho đến bây giờ, trong lòng anh chỉ có hắn, bây giờ xóa hết tất cả thì còn lại gì đây, Đỗ Tâm Vũ chỉ nói một câu đừng liên lạc nữa, đã biến anh thành cái xác rỗng.
Lăng Tiêu nghiêng người, cả người đau nhừ. Trong lúc đó chân anh đụng phải một vật, anh chạm vào nó, cảm giác lạnh như băng truyền từ làn da làm anh thấy mình hỏng mất rồi.
“A—“. Anh cố hết sức rống lên một tiếng ở dưới gối.
Đó là quà của Đỗ Tâm Vũ tặng anh. Anh luôn mang nó theo bên mình mọi lúc có thể. Một cây dao Mông Cổ.
Lăng Tiêu giơ con dao lên trước mặt. Trong bóng tối cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có ánh sáng từ lưỡi dao lóe lên. Lăng Tiêu tự nhiên rất muốn cười, sau đó bật cười, cười đến không kìm được, toàn thân run rẩy.
Tự nhiên lại cảm thấy lạnh buốt.
Anh cầm dao cắt đưa đến cổ tay phải huơ huơ, cắt xuống một nhát, đợi một lúc sau, có hơi đau, dao rất bén. Đau đớn qua rồi, tay phải trở nên ấm áp, nhiệt độ từ nhát dao lan ra. Lăng Tiêu rất thích cảm giác này, ấm áp, rất lâu về trước, cảm giác khi được ở bên Đỗ tâm Vũ. Nhát dao thứ hai cắt xuống không thấy đau, chỉ thấy ấm áp.
Không lạnh. Lăng Tiêu thả lỏng người ra trên giường.
Giấc ngủ thật sâu, hoàn toàn không có mộng mị gì. Lăng Tiêu đã quen với những giấc ngủ với nhiều ác mộng, rất lâu rồi không được ngủ yên bình như thế.
Nhưng mà lại phải tỉnh, rất không cam lòng.
“Lăng Tiêu? Lăng Tiêu?”. Có người hoảng hốt gọi anh. Anh cố gắng mở mắt, chỉ thấy một đường màu trắng dài vô tận, có nhiều người đang lắc lư trước mặt anh.
“Mẹ?”
“Rốt cục con đã tỉnh, trời ơi, muốn hù chết mẹ sao…con tỉnh là tốt rồi, trời ơi, con làm gì vậy….con muốn cả nhà chết luôn sao”
“Đừng hỏi gì cả”. Lăng Tiêu nhắm mắt lại.
Tại sao lại ở bệnh viện.
Lăng Tiêu bị người nhà để bệnh viện giám sát. Bọn họ không hiểu nổi, một thằng nhóc không hề lo đến cơm ăn áo mặc sao lại đi tự tử, họ cũng không biết nếu rời khỏi bệnh viện, cậu ta sẽ làm ra việc gì. Bởi Lăng Tiêu không nói gì cả.
“Ngày đó em đưa chị về nhà đã thấy em có vấn đề rồi, chị chưa từng thấy em chạy xe bạt mạng như thế”. Miêu ngồi ở đầu giường gọt táo cho Lăng Tiêu. “May là chị phản ứng nhanh, lập tức đến ngay, rốt cục là vì sao?”
“Chị Miêu đừng hỏi, xin chị đó”. Lăng Tiêu quay mặt đi chỗ khác, anh không có cách nào nhìn Miêu, với cả cũng không thể nói cho chị biết mình tự sát vì bạn trai chị.
“Chị không hỏi, nhưng chị phải nói cho em biết, em không thể ích kỷ như vậy, làm gì cũng phải nghĩ đến bố mẹ mình trước hết. Nếu em muốn chết thật, em nghĩ xem gia đình em sẽ như thế nào?”
“Em sẽ không như vậy nữa, chuyện qua rồi, em cũng mong là ổn hết, thật đó…”. Lăng Tiêu sờ tai mình, mười cái, nhiều rồi, đã đủ.
“Dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn đứng về phía em mà”. Miêu đưa quả táo đến.
Lăng Tiêu im lặng.
Sau khi xuất viện, người nhà cỡ nào cũng không đồng ý cho Lăng Tiêu ở một mình nữa, sợ lại xảy ra chuyện, ngay cả ra khỏi cửa cũng phải có người theo, giống như nếu mất dạng, anh sẽ đi chết vậy. Thật tình Lăng Tiêu rất khó chịu, nhưng nghĩ đến lời của Miêu, lại nhìn nét lo lắng hằn trên gương mặt mẹ, không dám làm liều nữa.
Về nhà đến hôm thứ hai là ngày thứ Bảy, đột nhiên anh đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa. Vừa nghe nói anh muốn đi ra ngoài, mẹ Lăng lập tức lo sợ, đi đâu đó? Lăng Tiêu nói đến võ đường.
Lúc ra cửa có dì người làm trong nhà đi theo, Lăng Tiêu ngẩn người, thấy hơi buồn cười nhưng cũng không nói gì, cứ để bà dì theo sau lưng.
Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại không thể chịu được phải đến võ đường. Lúc ở bệnh viện đã hạ quyết tâm quên Đỗ Tâm Vũ đi, nhưng giờ lại không kìm được phải đi nhìn đến đôi mắt đó.
“Ôi trời, cậu không sao à? Ra cửa được? Mẹ nó sao cậu có thể ngu ngốc như vậy? Nghĩ thông chưa?”. Phương Cường vừa thấy Lăng Tiêu đã nhào tới, túm lấy tay nghiên cứu. “Đây là phá tướng tốt rồi đó, chết tiệt”
“Ông anh à, sao chỉ số thông minh của anh lại tỉ lệ nghịch với tuổi tác vậy”. Lăng Tiêu bước vào trong quan sát, mười mấy môn sinh tập luyện, thật náo nhiệt. Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Kiều Dương đâu.
“Khỏi tìm, nhóc kia qua nghỉ hè là không đến đây nữa”. Phương Cường vỗ vai anh.
Lăng Tiêu cảm thấy hơi không tin tưởng được, nhìn Phương Cường:”tập luyện tốt như vậy, sao tự dưng lại nghỉ?”
“Sao tôi biết! Đã nói cậu đừng có trố mắt ra nhìn mãi, cậu có nghe đâu, giờ người ta mất tăm rồi, tôi xem cậu làm sao”
Lăng Tiêu không lên tiếng, có chút mất mát, không, chính xác mà nói thì rất mất mát, cảm giác trống rỗng. Giống như toàn bộ cuộc sống tự nhiên bị sững lại, toàn bộ nhịp độ bị rối loạn, rồi giờ anh không biết phải làm gì tiếp nữa.
“Có muốn tôi đi hỏi xem nhóc kia học trường nào không?”. Phương Cường thấy Lăng Liêu im lặng, sợ anh buồn phiền, vội vã lên tiếng.
“Học sinh trường trung học số ”. Lăng Tiêu nhàn nhạt nói.
“….Cậu quả là tài năng”
“Ông anh à, người ta có mặc đồng phục mà, nên tôi mới nói chỉ số thông minh của cậu có vấn đề…”
“Tôi đâu có hứng thú với thằng nhóc đó, cậu để ý kỹ quá đi! Dẫu sao biết nó học trường trung học số là tốt rồi”
“Rồi làm sao nữa, mỗi ngày qua trường cậu ấy nhìn à?”
Lăng Tiêu không nói thêm gì với Phương Cường nữa, một mạch đi ra khỏi võ đường.
Thật ra Kiều Dương chỉ mặc đồng phục học sinh đến võ đường này một lần, trong bụng Lăng Tiêu không thể không cảm thấy may mắn khi lần đó mình có mặt.
Có thể gặp lại đứa trẻ đó, có thể nhìn thấy đôi mắt kia, thế là đủ rồi. Anh nhớ.
Anh thật sự sợ mình lại mất đi điều gì đó.