Editor: Tứ Phương Team.
Hôm nay tinh thần Vi Tưởng vô cùng sa sút, đi học thì thường xuyên ngẩn người, ăn cơm cũng lười ăn, liên tục mấy ngày trên mặt cũng không hề xuất hiện nụ cười.
Đến thần kinh thô như tiểu Trư và tiểu Như cũng phát hiện ra có điểm kỳ lạ. Trộng bộ dạng của Vi Tưởng như vậy hai người cũng không dám cùng cô nói chuyện vui vẻ như thường ngày, chỉ có thể lẳng lặng bên cạnh cô.
Thấy cô mấy ngày liền ăn cơm không ngon miệng, tri kỷ tiểu Trư đặc biệt đợi đến chiều bảo tiểu Như tìm một tiệm cháo thật ngon mua món cháo hải sản mà cô thích nhất, còn cô ấy thì đi mua một túi lớn hoa quả mà cô thích mang đến khách sạn cho cô.
Bị sự quan tâm của hai người họ làm cảm động, Vi Tưởng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười ấm áp.
Đây là tình cảm chân thành mà mọi người luôn tìm kiếm sao? Không thể phụ lòng tốt của họ, Vi Tưởng biến bi thương thành thành thức ăn rồi ăn thật no mới dừng.
Ăn uống no đủ cô mới phát hiện bây giờ cô không có gì để làm cũng không biết phải làm gì. Sau khi quăng chuyện kia ra sau đầu, bây giờ cái gì cô cũng không hứng thú.
Xem di động đến nhàm chán, Vi Tưởng mở radio tìm chương trình âm nhạc, âm nhạc vừa vang lên cũng khiến suy nghĩ cô trôi theo nó …
“… Em viết thư cho anh, anh vẫn không một lần hồi âm, cứ như vậy sao?” Bài hát kết thúc nước mắt cô cũng ướt nhòa khuôn mặt.
Tại sao cô lại khóc chứ, tự làm thì tự chịu thôi. Vi Tưởng biết cô không có lý do cũng không có tư cách gì oán trách Lộ Thượng, từ đầu đến cuối anh đều tỏ rõ thái độ không chấp nhận chuyện tình cảm này, muốn trách thì trách cô cố chấp, rõ ràng đã hiểu nhưng vẫn tự lừa mình dối người.
Bây giờ phải thẳng thắng đối mặt với sự thật mới đành chấp nhận, cô nở nụ cười chua chát.
…..
Lau nước mắt, cô hạ quyết tâm không đi quấy rầy Lộ Thượng nữa.
Vốn nên như vậy lâu rồi.
…..
Ngày mười bốn tháng mười là ngày lễ Tình nhân, ngày này các cặp đôi phương tây thường cùng nhau uống rượu vang bên ánh nến lung linh để chúc mừng cho một đoạn tình yêu đẹp của họ.
Tiểu Trư là một chàng trai lãng mạn, nhìn thấy hai vị mỹ nữ bên cạnh mình vẫn vùi đầu vào bài tập huấn khô khan, gần đây Vi Tưởng lại tâm tình không tốt anh quyết định tối nay sẽ cho hai cô một bất ngờ.
Buổi học kết thúc thì sắc trời cũng ngả về chiều, tiểu Trư cười hì hì nói với Vi Tưởng cùng tiểu Như: “Hai vị mỹ nhân, có thể cho tại hạ hân hạnh được mời hai vị một bữa bít-tết thịnh soạn không?”
“Có dịp gì quan trọng à, khi không lại mời bọn mình ăn cơm thế?” Vi Tưởng cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, vô sự hiến ân cần. Cậu chắc chắn không có ý gì tốt với bọn mình, hay là cậu muốn theo đuổi bọn mình?” Tiếu Như trừng to mắt hỏi.
Chu Tân Khang trợn trừng, bộ dạng như bị đánh bại: “Chị gái à, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, mình không phải bụng đói cái gì cũng quơ.”
‘Má, Vi Tưởng, cậu xem cậu ta nói kìa, trong mắt cậu ấy hình tượng của chúng ta lại xuống dốc thảm hại như thế.” Tiểu Như nhịn không được liền gào lên.
Vi Tưởng cụp mi mắt, cố ý trả lời: “Đã như vậy thì nên tuyệt giao đi.”
“Không được, hai vị mĩ nữ à, là tại hạ hạ sai lầm rồi, chỉ là nói đùa thôi mà. Nói thật với hai người hôm nay không phải lễ Tình nhân sao, mình thấy hai cậu một thân lẻ loi hiu quạnh nên muốn mời một bữa tối để an ủi tâm hồn hai vị đây, thế mà hai người lại nghĩ xấu cho mình như vậy, thật sự đau lòng quá đi mà.”
Tiểu Như nghe thế lại trừng mắt với Chu Tân Khang: “Nói như chỉ có hai bọn mình ế còn cậu không ế chắc. Xem cậu có thành ý như vậy các chị đây đành đồng ý vậy, Vi Tưởng cậu thấy sao?”
“Ok, xem như chúng ta cũng đi đón lễ Tình nhân vậy.”
Vì thế tối nay tiểu Trư làm chủ mời hai cô đến nhà hàng Tây mà anh thường đến. Chọn món xong còn không quên gọi thêm một chai rượu nho.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí ấm áp vui vẻ, lúc nâng ly còn rất sảng khoái.
…..
Hưởng thụ một bàn mỹ thực, vừa lúc bên ngoài có người bán hoa, Tiểu Trư bất ngờ chạy ra mua hai bó hoa hồng, hào phóng tặng cho Vi Tưởng cùng tiểu Như.
“Quào, tiểu Trư hôm nay thật hào phóng nha. Nhưng bó hoa này có phải tùy tiện đưa loạn không, nếu vậy bọn mình cũng không tùy tiện nhận đâu.” Tiểu Như càu mày nói.
Vi Tưởng cũng gật đầu tán đồng.
“Các cậu nghĩ đi đâu vậy, nhìn đây này, bông là bông đó. Nó tượng trưng cho tình bạn vĩnh viễn đấy, bọn cậu cứ yên tâm mà nhận đi.” Chu Tân Khang buồn cười nói rồi lại làm mặt nghiêm túc: “Nói thật mấy hôm nay ở cùng với bọn cậu mình rất thoải mái, thật vui khi được làm bạn với hai vị mỹ nữ. Sau này còn mong hai người chiếu cố mình nhiều hơn.”
“Nếu là vậy thì mình sẽ nhận, chúc tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi.” Vi Tưởng mỉm cười nói.
Tiểu Như cũng vui vẻ tiếp lời: “Tiểu Trư, tình bạn mãi mãi nhé.”
Không có phụ nữ nào không thích hoa, nhận được hoa hai người đã tươi cười đầy mặt rồi.
Thành phố B vào ban đêm không có trăng cũng chẳng có sao, nhưng ánh đèn lấp lánh của thành phố như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời khiến người ta hoa cả mắt khi ngước nhìn.
Có thể bị khung cảnh diễm lệ này làm động lòng, tiểu Như bỗng đề nghị: “Vi Tưởng, hai chúng ta cầm hoa chụp cùng Tiểu Trư một tấm đi, vẫn là Tiểu Trư buôn bán có lời, được hai vị mỹ nữ tiếp đãi trong lễ Tình nhân.”
“Đúng đúng, là vinh hạnh của mình.”
Nói xong liền chụp một tấm ba người cùng cười thật tươi, lại chụp thêm hai tấm mới dừng. Mà làm nền cho họ là thành phố rực rỡ ánh đèn, khiến nhân vật chính là họ như tỏa sáng hơn.
…..
Trở về khách sạn tắm rửa xong, Vi Tưởng đứng bên cửa sổ nhìn trời đêm, cảm giác cô đã từ từ bình tâm lại.
Đã mấy ngày rồi cô không liên lạc Lộ Thượng, sau này cũng như thế. Quả thật vài ngày đầu cô có chút không dễ chịu, trong lòng luôn rầu rĩ không vui nhưng mấy hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều.
Quen rồi cũng tốt, cũng như lúc trước Tôn Gia Tề rời đi vậy. Vi Tưởng thấy cũng không sao, giơ tay kéo lại tấm rèm, khép lại khung cảnh đêm tối ngoài kia.
Lúc nay điện thoại bỗng rung lên, là Chu Tân Khang gửi đến mấy tấm hình chụp hôm nay, xem ảnh cô nhịn không được cong cong khóe miệng. Hôm nay chưa chia sẻ vài tấm ảnh với bạn bè vì thế cô chọn một tấm chụp bàn ăn hôm nay, tấm còn lại là hai người cùng chụp với dòng trạng thái “Thời gian tuyệt vời, cảm ơn iiểu Trư.”
………..
Mấy hôm nay Lộ Thượng bận tối mắt tối mũi vì chuyện công ty, liên tục không ngủ vài ngày rồi.
Lần trước anh thấy Vi Tưởng đăng một vài tấm ảnh, không tự giác lại nhìn thật lâu, xem xong còn không nhịn được nở nụ cười. Ý thức được hành động của mình thật ấu trĩ trong lòng anh bỗng nhiên căng thẳng, nhưng dù biết như vậy anh vẫn không nhịn được nhìn ảnh cô thêm vài lần nữa, nhìn xong còn khen ngợi một phen.
Chẳng lẽ mình bị một cô nhóc mê hoặc rồi? Nhớ đến nụ hôn lần trước anh liền dẹp ngay cái suy nghĩ này.
Trong lòng phiền loạn, Lộ Thượng quyết định gần đây không thể liên hệ với Vi Tưởng, cho dù mỗi ngày cô đều đăng bài anh cũng không thay đổi ý định. Hi vọng bản thân có thể bình tĩnh một thời gian, điều chỉnh suy nghĩ cho thật tốt.
Mấy ngày kế tiếp Vi Tưởng đều đăng bài viết mới anh cũng không nhìn đến một lần. Sau đó anh cũng không mở Wechat nữa, dù sao trước đây anh cũng không muốn dùng nó rồi bây giờ không dùng cũng không sao.
Không quá hai ngày, không may công ty Lộ Thượng lại xảy ra một vài vấn đề, anh chỉ hận không thể vùi mặt vào đống rắc rối để xử lí. Cả công ty gần đây cũng đồng loạt tăng ca suốt đêm.
Công việc vô cùng bận rộn cho nên không có thời gian suy nghĩ linh tinh, rất nhanh anh đã quăng những phiền muộn đó ra sau đầu.
Cuối cùng công việc cũng giải quyết xong, nhớ đến việc liên quan đến Vi Tưởng nay cũng đã qua hơn nửa tháng.
Thời gian vậy mà trôi qua rất nhanh, bất quá cô nhóc dạo gần đây rất yên phận, cũng không gọi điện thoại làm phiền anh. Nghĩ đến đây trong lòng anh liền kêu một tiếng, nhanh chóng mở điện thoại.
Vừa mở Wechat, trừ vài tin tức linh tinh cũng không thấy Vi Tưởng đăng bất tin tức nào.
Kỳ lạ, chuyện này không có khả năng xảy ra, không phải mỗi ngày cô đều đăng một tin tức mới sao. Lộ Thượng cảm thấy thật khó tin, nhìn đi nhìn lại trang cá nhân của cô vài lần, anh bắt đầu hoài nghi điện thoại có phải bị hư hay mạng internet lại bị lỗi. Vì thế anh thoát ra, đăng nhập lại tài khoản một lần nữa vẫn như vậy, trừ bài đăng hai tấm hình lần trước anh thấy ra thì tới nay vẫn không có bất cứ bài nào. Rốt cuộc anh cũng chấp nhận sự thật này.
Chẳng lẽ lần trước anh không trả lời lại nên cô bị đả kích sao. Không có khả năng, trước kia anh thường xuyên từ chối nhưng không lâu sau cô vẫn trở lại bình thường, hơn nữa còn mặt dày bám theo quấy rối anh sao. Đối với cô anh cũng hiểu chút ít, tuyệt đối không có chuyện này.
Có lẽ gần đây cô thực tập quá bận nên không có thời gian sử dụng điện thoại. Đúng, khẳng định là vì điều này rồi, Lộ Thượng không tự giác thở phào nhẹ nhõm. Nhìn ảnh đại diện nhỏ nhỏ đáng yêu, Lộ Thượng không tự giác vào danh sách bạn bè tìm Vi Tưởng.
Kết quả đập vào mắt anh đầu tiên là dòng chữ trên cùng “Không nhận ra mới đó đã gầy xuống ba cân rồi, đáng mừng nha.” Phía dưới là một tấm hình cô đứng hơi nghiêng để lộ bóng lưng.
Trong hình cô kẹp một chiếc kẹp tóc tròn tròn đáng yêu. Cô mặc áo trắng bó sát người, bên hông tùy ý buộc một cái áo sơ mi màu hồng, bên dưới phối cùng quần bò màu đen, dưới chân vẫn đi đôi giày vải trắng. Quả thật cô đã gầy đi một chút, góc chụp trong hình càng khiến cô nhỏ hơn, bây giờ cô thêm một chút thướt tha mềm mại, đầy vẻ tươi mát của tuổi thanh xuân.
Tuy rằng Lộ Thượng không muốn cô mặc trẻ con như vậy như vậy, nhưng anh phải công nhận một điều làn da cô trắng nõn, mặt mày thanh tú vô cùng hợp với màu hồng.
Cứ nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc anh không tự giác nở nụ cười.
Lại kéo xuống phía dưới, nụ cười trên mặt liền cứng lại, sắc mặt đột ngột chuyển biến xấu, hai mắt gắt gao nhìn chầm chầm người trong ảnh, trán nổi đầy gân xanh liền quăng ngay điện thoại đi.
Xem anh vừa thấy cái gì kia!
Người tinh ý nhìn vào tấm ảnh liền biết là một đôi tình nhân cùng nhau đi ăn nhà hàng lãng mạn, huống chi đối diện còn có cánh tay của một chàng trai. Tấm thứ hai càng khoa trương hơn, Vi Tưởng cùng một người đàn ông thân mật quàng vai nhau, cô còn ngọt ngào ôm hoa hồng mỉm cười.
Hơn nữa còn ghi “Thời gian tuyệt vời, cảm ơn tiểu Trư.” Nhìn đi nhìn lại anh vẫn cảm thấy tấm hình này, dòng chữ này chói mắt vô cùng.
Một giây trước anh còn vì cô tìm lí do, cho là cô rất bận rộn không thể liên lạc với anh, cũng vì thế mà lo lắng cô không chăm sóc tốt bản thân. Ai ngờ một giây sau anh biết mình đang ảo tưởng rồi.
Cô quả thật rất bận, là bận cùng chàng trai khác đi hẹn hò nên không có thời gian để liên lạc với anh. Đã tìm được tình yêu, giảm cân để xinh đẹp là đương nhiên rồi.
Chính anh lại không hay biết gì, vẫn luôn cho rằng cô là ngoại lệ, là đặc biệt. Thậm chí anh còn suy xét thật kĩ tình cảm của mình, nếu thật sự yêu cô thì anh sẽ bày tỏ rõ ràng với cô.
Nhưng với tình hình hiện giờ xem ra tất cả suy nghĩ của anh chỉ là chuyện cười mà thôi.