Sâu bên trong một khu rừng, có một chàng trai trẻ đang rảo bước.
Mặc dù mặt trời vẫn còn ở trên cao nhưng điều đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến việc ánh sáng mỗi lúc một mờ nhạt ở đây. Và cũng chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng chim kêu thi thoảng lại vang lên. Cả khu rừng chìm dần vào bầu không khí ngột ngạt, bức bối nặng nề.
Khuôn mặt chàng trai trẻ nhăn lại trông khá khó chịu khi cậu ghé mắt nhìn thanh kiếm trong tay.
“Ahh… Chết tiệt thật!”
Cậu vừa quẹt thanh kiếm trong tay lên đám cỏ gần đó và vừa nguyền rủa cái thứ chất nhầy bốc mùi khủng khiếp đang bám đầy trên nó.
“Chắc đây là lý do tại sao lại chẳng có ai muốn nhận nhiệm vụ này… Trời ạ, kiểu này chắc phải đi tắm quá.”
Nhìn thấy thứ chất nhầy ấy bám trên chiếc áo khoác da của mình, khuôn mặt cậu ta trông còn đau khổ hơn cả trước đó nữa.
Trước đó ít lâu, cậu đã nhận một nhiệm vụ tiêu diệt đám quái vật Ếch - Coronee đang sinh trưởng quá nhanh trong khu rừng này. Tiêu diệt chúng thì cũng chẳng có gì khó. Bởi vì cậu vốn là một người có khả năng sử dụng phép thuật và vũ khí thành thạo đáng tin cậy, nhưng vấn đề là việc phải đi bộ quá tốn thời gian.
“Ban đầu, mình chỉ định nhận việc này để giết thời gian trước khi nhận nhiệm vụ tiếp theo… sai lầm rồi...”
Buông thõng hai vai rồi trút một tiếng thở dài, cậu bước tiếp và mặc kệ cho tiếng “nhẹp nhẹp” nhơ nhớp mỗi khi chân cậu dẫm lên đám cỏ.
Lý do lớn nhất khiến cậu chấp nhận công việc này là vì cả đi lẫn về chỉ mất có một ngày, tính từ thị trấn cậu trọn làm trụ sở hoạt động đến đây. Và cậu tự nguyền rủa bản thân mình khi có một quyết định đơn giản đến như vậy.
Cơ bản thì công việc này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đối với cậu thì việc tìm kiếm và tiêu diệt đám Coronee đang làm tổ trong rừng là một việc đơn giản.
Và việc bị bảo phủ bởi dịch thể cùng chất nhầy của chúng thải ra là điều không thể tránh khỏi.
Cái mùi này cũng không phải là tệ vì dù sao thì mũi cậu cũng tê liệt rồi, có lẽ đó là cách duy nhất để cứu rỗi cậu vào lúc này.
Nhưng nếu cứ như vậy mà quay lại thị trấn thì thật khó để cậu có thể tránh khỏi việc mấy tay gác cổng sẽ trưng cái mặt nhăn nhó kia ra lắm. Vì dù sao thì cậu cũng đã là một người nổi tiếng trong thị trấn, nơi cậu trọn làm trụ sở hoạt động.
Ở đất nước này, khi 18 tuổi, bạn sẽ được xem như một người trưởng thành, nhưng ở quê nhà cậu thì 15 tuổi là đã đủ rồi. Vậy nên khi cậu quyết định chọn công việc này là cuộc sống của mình và chỉ sau một vài năm kinh nghiệm, người ta đã chẳng thể xem cậu như một thiếu niên bình thường nữa.
Mái tóc đen điểm một chút nâu, một chiếc áo khoác dài bên ngoài được làm từ da quái thú và tay trái mang một chiếc găng tay ma thuật. Nếu bắt gặp ai đó có vẻ ngoài ấn tượng như vậy thì Dale Reki sẽ là cái tên đầu tiên người ta nghĩ đến.
[Nước, từ nguồn cội của cái tên ta, ta ra lệnh cho ngươi, hãy lắng nghe lời ta <>]
Dale niệm chú và sử dụng ma thuật của mình. Phản ứng của ma thuật đột ngột tăng lên khi cảm nhận được dòng nước, ngay lập tức Dale chuyển hướng sang con đường mòn do động vật rừng đã tạo ra trước đó.
Trong tầm nhìn dần mở rộng trước mắt Dale là một con suối nhỏ đang chảy yên bình. Tìm được thứ mình cần, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến hoàn toàn trên khuôn mặt cậu.
Cởi chiếc áo khoác của mình ra, cậu ngâm nó vào dòng nước đang chảy. Dù đây là bộ đồ đã được cường hóa ma thuật tốt nhất mà cậu có, nhưng giờ thì nó đã dính quá nhiều thứ chất nhầy kinh khủng ấy. Dale treo chiếc áo lên nhánh cây gần đó và vì bộ lông không thấm nước nên nó sẽ khô ngay thôi.
Cậu suy nghĩ một lúc.
Nhìn xuống cơ thể mình để xác nhận thêm một lần nữa, cậu chợt cảm thấy khó chịu khi nhớ đến cái mùi hôi thối của thứ chất nhầy ấy. Nghĩ đến đây cậu thấy mình cần phải lau sạch cơ thể nên bèn cởi chiếc áo tunic[note5395] dùng để chặn những đòn đánh bằng kiếm của mình ra.
Vì Dale biết mức độ nguy hiểm của đám quái vật và dã thú trong rừng này vốn không thể đe dọa bản thân nên cậu mới hành động vô tư như vậy.
Hiện tại thì áo khoác của cậu đã khô nhưng quần và áo tunic thì vẫn còn ướt. Nhóm một chút lửa, Dale quấn áo khoác của mình quanh eo và sử dụng nó như đồ lót rồi bắt đầu nướng mấy con cá mà cậu bắt được khi đang ngâm mình trong làn nước mát lạnh.
Khi mùi thơm đầy kích thích bắt đầu lan tỏa ra xung quanh thì quần áo cậu cũng đã khô hẳn. Chú ý đến mấy xiên cá nướng, Dale nhanh chóng mặc lại quần áo. Dù sao thì cậu cũng không trơ trẽn đến mức có thể vô tư ngồi thưởng thức bữa ăn của mình trong khi chỉ mặc mỗi đồ lót.
Bỗng có vài tiếng xột xoạt.
Có lẽ là vài con thú nhỏ bị thu hút bởi mùi thơm, Dale nghĩ vậy, nhưng ngay khi hướng ánh mắt về phía đó thì một thứ khác đã khiến cậu hoàn toàn không nói lên lời.
Đó là một đứa bé rất nhỏ đang quan sát cậu từ bụi cây đối diện.
Cái đầu be bé của nó hơi nhô ra khỏi bụi cây một chút.
Đầu tiên, Dale khá ngạc nhiên vì mình đoán sai.
Tiếp theo, vì đó là một đứa trẻ nên cậu cảm thấy khá bối rối khi nhìn thấy nó lang thang trong một khu rừng đầy rẫy quái vật. Đãng lẽ là không thể có ngôi làng nào quanh đây mới đúng, cậu nghĩ vậy nhưng rồi lại chú ý đến thứ khác.
Đó là chiếc sừng đen nhỏ cuộn tròn trên đầu đứa trẻ kia.
“Qủy tộc” à… rắc rối thật đấy…
Cậu tặc lưỡi khi nghĩ vậy.
Trong 7 chủng tộc hiện tại thì Quỷ tộc vốn nắm giữ sức mạnh lớn nhất, họ không giao thiệp và xem các chủng tộc khác như kẻ thù. Và điểm đặc điểm dễ thấy nhất ở họ chính là cặp sừng đen nhánh trên đầu.
Có nên giết nó không…?
Tốt nhất là nên giải quyết thật nhanh chóng và nhẹ nhàng.
Đứa trẻ này chẳng mang lại gì ngoài rắc rối.
Dale siết chặt thanh kiếm trong tay mình - và buông ra.
Sau tất cả, cậu lại không muốn phải tắm thêm lần nữa vì máu chắc chắn sẽ bắn đầy lên người. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng đối với cậu thì suy nghĩ đó cũng là lý do chính đáng.
Đứa trẻ ấy đang nhìn cậu một cách chăm chú bằng đôi mắt to tròn màu xám, nhưng lại ở góc độ như sắp lao người khỏi bụi rậm và ngã xuống luôn vậy.
Thả thanh kiếm trong tay ra, Dale bắt đầu bình tĩnh trở lại khi nhìn đứa trẻ ấy. Và lúc này cậu mới hiểu lý do tại sao mình lại cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy điều đó.
Một chiếc sừng của đứa trẻ đó đã bị bẻ gãy đến tận gốc.
Này này… đứa trẻ này, chẳng lẽ nhóc là tội phạm ư…?
Sự ngạc nhiên của Dale hiện rõ trên khuôn mặt, đến nỗi dường như cậu đang nghĩ mình thật ngu ngốc.
Có vài điều cậu được nghe từ những mạo hiểm giả khác về một trong số những phong tục của Quỷ tộc.
— Cặp sừng chính là biểu tượng của Quỷ tộc và họ coi nó như là thánh vật.
Thế nên, những kẻ phạm phải tội ác sẽ bị trục xuất cùng với một bên sừng bị bẻ gãy như là một hình phạt—