Rất lâu về sau, Tần Hàm lạc kéo tay Mễ Tiểu Nhàn, cười hỏi: "Nếu tối hôm ấy tôi không quay lại tìm em, em sẽ thế nào?"
"Khó nói lắm." Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, hừ nhẹ đáp: "Có lẽ, em sẽ không thích chị nữa."
Tần Hàm Lạc nhịn không được lấy tay ôm trán, thầm kêu may mắn.
Tối hôm ấy, rút cục Mễ Tiểu Nhàn cũng trở về cùng Tần Hàm Lạc, chỉ là sau khi ôm nhau khóc, hai người lại chẳng biết phải nói gì với nhau. Cái ôm thực dài, ngọt ngào kèm theo chút giãy giụa kia như đâm thủng một góc tầng cửa sổ giấy mỏng manh. Mọi thứ sắp sửa rõ ràng, nhưng tâm tình thực mâu thuẫn phức tạp.
Cùng nhau về nhà, Tần Hàm Lạc tìm áo ngủ cho Mễ Tiểu Nhàn, để em đi tắm trước, còn mình sau khi đánh răng rửa mặt thì ngồi ngẩn người ở sô pha.
Mấy chục phút sau, Mễ Tiểu Nhàn ra khỏi phòng tắm. Tần Hàm Lạc lấy chiếc khăn mặt để sẵn trong tủ lạnh ra, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đắp lên mắt đi, tôi đi tắm."
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, nhận lấy khăn mặt. Em đi ra phòng khách ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía phòng tắm vài lần, cắn cắn môi, bắt đầu đắp khăn lên mắt.
Hy vọng ngày mai mắt sẽ đỡ sưng hơn. Em nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng.
Im ắng, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta có phần thấp thỏm không yên. Mễ Tiểu Nhàn tuỳ tay cầm điều khiển bật ti vi lên, sau đó ngửa đầu tựa vào sô pha, dùng khăn mặt lạnh như băng kia đắp lên mắt, chờ khăn hết lạnh em lại lật sang mặt bên kia. Sau khi máy móc lặp đi lặp lại vài lần như vậy, em bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Hôm nay thực quá mệt mỏi, cảm giác tức giận cũng mệt, đi ra ngoài chơi cũng mệt, hai người cãi nhau gay gắt, rồi thêm trận khóc lóc dữ dội kia càng khiến em kiệt sức. Giờ này tắm rửa sạch sẽ rồi, tinh thần thân thể được thả lỏng, em chẳng thể ngăn được cơn buồn ngủ ập đến.
Tần Hàm Lạc vừa tắm xong, đi ra liền thấy cảnh tượng như vậy. Mễ Tiểu Nhàn mặc áo ngủ bằng vải bông của cô, cuộn mình nằm trên sô pha, chiếc khăn mặt màu trắng ki đã sớm rớt xuống đất. Cô ngẩn ra một lúc, đến gần em, đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại vài lọn tóc lộn xộn trên trán em.
Khuôn mặt say ngủ của Mễ Tiểu Nhàn rất đẹp, lông mi dài cong lên an tĩnh như cánh chim, sống mũi cao, đôi môi mềm mại căng mọng hơi cong lên, thoạt nhìn như thêm vài phần gợi cảm đáng yêu hơn bình thường, chỉ có điều mày hơi cau lại, như nàng công chúa say ngủ bị uỷ khuất gì đó.
Tần Hàm Lạc lẳng lặng nhìn em, cảm giác thương tiếc trào dâng trong lòng. Ánh mắt cô ngập tràn quyến luyến, dường như chỉ cần nhìn em như vậy là cõi lòng thoả mãn lắm rồi. Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra ngủ chỗ này sẽ bị cảm lạnh, vội vã khẽ gọi em dậy: "Tiểu Nhàn, Tiểu Nhàn..."
"Uhmm..." Đôi mi thanh tú của em càng nhíu chặt, thân mình khẽ ngọ nguậy, phát ra tiếng rên rỉ bất mãn.
"Ngoan đứng dậy! Vào phòng ngủ nào!" Tần Hàm Lạc cảm giác như mình đang dỗ một đứa con nít.
"Không muốn..." Mễ Tiểu Nhàn lật người, lấy tay che mắt, lẩm bẩm: "Không muốn dậy...Em muốn ngủ ở đây."
Tần Hàm Lạc dở khóc dở cười, nhìn em như vậy chắc chắn là mệt lắm rồi, giờ cũng đã hơn một giờ sáng. Ngẫm nghĩ, cô không nghĩ nữa, cúi người ôm em bế lên, sau đó đi vào phòng.
"A! Chị làm gì vậy?" Mễ Tiểu Nhàn đang ngủ say, bỗng dưng bị nhấc bổng dậy, không khỏi hoảng sợ, theo phản xạ đưa tay ôm lấy cổ Tần Hàm Lạc, cơn buồn ngủ bị cưỡng ép dời đi, đầu óc cũng tỉnh táo một chút.
"Bế em vào phòng." Trong lòng tuy khẩn trương cực kỳ, Tần Hàm Lạc vẫn không chớp mắt đi thẳng.
"Hừ!" Mễ Tiểu Nhàn vội vàng buông hai tay, đổi lại thành một tay túm chặt vai áo cô, gò má không khỏi ửng hồng.
Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng đặt em lên giường, cầm lấy chăn đắp lên cho em, cúi đầu, chỉ thấy đôi mắt trong suốt mê người của Mễ Tiểu Nhàn đang lẳng lặng nhìn cô, cô không tự chủ được hơi dời tầm mắt.
"Giờ chị đang tính chuộc tội sao?"
"Chuộc tội gì?" Lúc này không biết tâm tư Tần Hàm Lạc đã bay tới nơi nào, ngơ ngác hỏi.
"Chị nói xem?"
Gương mặt thấm đẫm nước mắt của em chợt hiện ra trước mắt Tần Hàm Lạc. Cô ngồi xuống bên giường, thở dài nói: "Xin lỗi!"
Mễ Tiểu Nhàn nhỏm dậy: "Chị có biết hành vi của chị hôm nay quá đáng và ấu trĩ đến mức nào không?"
Tần Hàm Lạc cúi đầu, tuy trong lòng không phục hoàn toàn nhưng không muốn phản bác, thầm nghĩ: "Đại tiểu thư em nói gì tôi đều nhận hết."
"Chính chị nói dối, làm sai trước, sau đó còn không giải thích rõ ràng, gặp tình huống khác chị lại cắn ngược lại một cái." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, sắc mặt có phần nghiêm túc: "Mà, chị đã làm sai, cho dù bản thân không giải thích được rõ ràng thì người khác cũng có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng chị, đương nhiên sẽ tha thứ cho chị. Còn chị hiểu lầm người khác rồi lại thậm chí không cho người khác có cơ hội để giải thích đã nghĩ đương nhiên là vậy, liền nổi giận quay đầu bỏ đi? Phải không?"
Tần Hàm Lạc cứng họng nhìn em, muốn tự biện hộ cho mình một chút, lại cảm thấy không thể cãi lại.
"Hai mươi năm qua chị sống kiểu gì vậy? Gặp chuyện gì cũng không dùng đầu óc suy nghĩ lại sao? Có phải EQ của chị chỉ vĩnh viễn dừng lại ở năm tiểu học lớp sáu không hả?" Mễ Tiểu Nhàn nói chuyện không chút nể mặt: "Chị có biết thông cảm với người khác không vậy?"
"Tôi..." Tần Hàm Lạc bị em nói như vậy, mất mặt không chịu được, suy nghĩ thật lâu mới không cam lòng nhỏ giọng nói: "Sao tôi có thể không biết thông cảm với người khác được chứ? Tôi và Tử Toàn, Văn Bác, Tiêu Hoán Nhiên, còn có Điền Khiết hồi trung học, Chúc Vịnh Thi mấy người bọn họ rất ít khi cãi nhau giận nhau, mà có cãi nhau cũng sẽ chủ động làm rõ hiểu lầm, tuyệt đối không quá ba ngày liền ổn."
Nói tới đây, trái tim cô khẽ "bình bịch" nhảy lên một cái, những người cô vừa nhắc tới đều là bạn bè thân thiết cả. Tần Hàm Lạc không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên nhận ra, đối với bạn bè, cô vẫn luôn rất khoan dung, cũng thẳng thắn chân thành, cứ gặp mâu thuẫn gì cô cũng đều cố gắng chủ động hoà giải, sau đó tốt đẹp trở lại. Nhưng với Giản Hân Bồi, còn có Mễ Tiểu Nhàn mà cô thừa nhận hiện giờ mình thích lại hoàn toàn không cùng một thái độ. Dường như khi có nghi ngờ hay hiểu lầm, cô đều chỉ biết giữ trong lòng, không dám hỏi, cũng không muốn tranh cãi, trong lòng rối rắm không thôi, trên mặt lại muốn làm bộ như không có việc gì. Cô luôn chờ mong người khác chủ động giải thích với mình. Cô trở nên không còn lí trí, lại hay suy nghĩ nhiều, cái gì cũng đều chứa trong lòng, làm ra vẻ không được tự nhiên, còn có nỗi tự ti sâu đậm.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì thầm mến Giản Hân Bồi nhiều năm như vậy, chứng kiến mấy người bạn trai cũ của nàng rồi cho nên đối với vấn đề tình cảm hình thành nên thói quen né tránh, thói quen thất vọng, trở nên đặc biệt sợ bị tổn thương sao? Cho nên thà rằng ôm lấy giấu diếm mọi thứ, thà rằng lựa chọn tránh né rời xa cũng không gom nổi dũng khí để đối mặt?
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nghĩ, một câu cũng không nói nên lời. Vì sao đối với chuyện tình cảm mình lại hèn nhát đến vậy? Lời Mễ Tiểu Nhàn nói đánh trúng chỗ yếu ớt trong lòng cô, đem nơi âm u trong cõi lòng cô lộ ra dưới ánh mặt trời, khiến cô không thể không đối mặt, không thể không tỉnh lại.
Mễ Tiểu Nhàn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Thật lâu sau, Tần Hàm Lạc thất hồn lạc phách thu hồi ánh mắt, thì thào: "Em nói đúng, mắng đúng lắm. Tiểu Nhàn, cảm ơn em đã nói với tôi những điều này."
Mễ Tiểu Nhàn ngạc nhiên, Tần Hàm Lạc đã đứng dậy, lại gật đầu nói: "Em nói rất đúng, có lúc tôi thật khốn kiếp. Khuya rồi, em ngủ sớm đi, đêm nay tôi muốn suy nghĩ kỹ càng vài việc."
Nhìn cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được nhẹ giọng lẩm bẩm: "Lúc nãy còn cố chấp thế, sao đột nhiên như thay đổi thành người khác vậy."
Sáng sớm, Tần Hàm Lạc đặc biệt chăm chỉ, chiên trứng, hâm sữa cho nóng. Mễ Tiểu Nhàn cúi đầu nhìn nhìn, dĩa trứng trên bàn vàng óng ánh, toả ra hương thơm mê người.
"Không tệ." Trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, khen.
Tần Hàm Lạc nhìn nét mặt hài lòng của em, đặc biệt vui vẻ, mím môi cười, cúi đầu ăn sáng. Mễ Tiểu Nhàn gắp một miếng trứng cho vào miệng: "Hôm nay chị có chỗ nào đó không bình thường."
"Sao vậy?" Tần Hàm Lạc nghi hoặc hỏi.
"Tinh thần, khí sắc." Mễ Tiểu Nhàn quơ quơ chiếc nĩa trong tay: "Trạng thái dường như tốt lắm, tối qua suy nghĩ gì thế?"
Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười, thầm nghĩ: "Bị em mắng tỉnh lại, phát hiện bản thân mình thật sự không phải người yêu tốt, mọi trả giá đều do hành động, nội tâm cũng lại ích kỷ nhát gan, nên quyết định về sau phải thay đổi."
"Này!" Mễ Tiểu Nhàn thấy cô không nói gì, liền cao giọng.
"Không có gì, chỉ là do hôm qua chọc em giận cho nên mới vực dậy tinh thần để làm bữa sáng chuộc tội ấy mà." Tần Hàm Lạc nói.
"Một bữa sáng đơn giản là có thể chuộc tội sao?" Mễ Tiểu Nhàn cười như không cười nhìn cô.
"Vậy em muốn sao?"
"Em không thích ai nói dối em, cực ghét ai nói dối mình." Mễ Tiểu Nhàn buông nĩa, nghiêm túc nhìn cô nói.
"Không thích? Cực ghét?" Tần Hàm Lạc khó hiểu nhìn em.
"Không thích và rất ghét là hai khái niệm khác nhau, cái trước là nhằm vào những người linh tinh không quan trọng, mà cái sau là chỉ chuyên dành cho người em để ý mà thôi." Mễ Tiểu Nhàn chậm rãi nói.
Tần Hàm Lạc nhìn em, chỉ cảm thấy em lúc này và cô bé yếu đuối nằm trong lòng mình oà khóc tối hôm qua như hai người khác biệt. Em lúc này lại hồi phục lại mặt cá tính độc lập, lại có vài phần khó có thể nắm bắt.
"Vậy tôi được xem là dạng nào?" Cô bỗng nhiên ngập ngừng hỏi, không hiểu sao trong lòng lại khẩn trương, không yên chờ câu trả lời của em.
"Ồ, chị là dạng nào mà chính bản thân chị cũng không biết à?" Khuôn mặt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn lộ ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí lại đầy khoa trương nói: "Vậy thì tật đúng là rất tiếc, xem ra em đã đánh giá quá cao IQ EQ của chị rồi."
Mặt Tần Hàm Lạc bỗng đỏ bừng, không nói được một câu. Mễ Tiểu Nhàn nhìn bộ dáng đáng thương của cô, nỗi ấm ức trong lòng cuối cùng cũng được giải toả. Nhìn xem lần sau chị còn cứng đầu vậy nữa không!
Hai người lại vùi đầu ăn, im lặng một lát, Mễ Tiểu Nhàn lại nhẹ giọng mở miệng nói: "Hôm qua trước cửa nhà hàng Dư Gia, tại sao lại nổi giận rồi bỏ đi?"
Tần Hàm Lạc cũng hiểu hôm qua mình thất thố quá mức, biến thành như ghen tuông, tuy rằng đó thực sự đúng là ghen, nhưng từ sau khi cô xác định mình thích Mễ Tiểu Nhàn rồi liền chưa từng có ý niệm muốn để em biết việc này. Cho nên giờ Mễ Tiểu Nhàn hỏi vậy, không thể nghi ngờ là chạm đúng tâm bệnh của cô, khiến cô xấu hổ cực kỳ: "Tôi...tôi không giận mà."
"Em vừa nói gì với chị?" Mễ Tiểu Nhàn lẳng lặng nhìn cô.
"Em nói không thích người khác nói dối." Tần Hàm Lạc thấp giọng đáp, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt em: "Tôi...tôi không thích Lê Thư Hạo."
"Vì sao?" Mễ Tiểu Nhàn xem ra không định buông tha cô.
"Bởi vì tôi không thích anh họ của cậu ta."
"Thật sự như vậy?"
"Không...không hẳn vậy?" Trên mặt Tần Hàm Lạc lộ ra vẻ khó xử, gần như cầu xin nói: "Tiểu Nhàn, em đừng hỏi nữa, tôi không nói được, không thể nói...Tôi nói không ra lời được."
Tần Hàm Lạc không phải kẻ ngốc, cô biết mình thích cô em gái này, mà cô cũng biết với trí thông minh của Mễ Tiểu Nhàn, làm sao em lại không biết được? Cô càng biết, màn ôm nhau nơi đầu đường tối qua của mình và Mễ Tiểu Nhàn ở đầu đường mờ ám tới mức nào, hai người quả thực trình diễn tiết mục của một cặp yêu nhau mà, chỉ còn thiếu chưa hôn đến chết đi sống lại thôi.
Cô bỗng nhiên lại nhớ tới lời Trầm Du nói: "Trực giác của tôi cho thấy cô bé cũng thích cậu đó, không tin chúng ta cứ chờ xem."
Có thích không? Cô không dám ôm hy vọng xa vời như vậy. Tiểu Nhàn tốt đẹp thế, ưu tú vậy kia mà. Nhưng cô xác nhận là em không bài xích. Cho nên, không thể so với sự do dự nao núng lúc đối mặt với Giản Hân Bồi hồi trước, có lẽ cô có thể nói được ra lời. Nhưng nói ra thì sao? Cho dù Tiểu Nhàn cũng thích cô đi nữa thì nếu ba cô biết sẽ đánh chết cô, dì Mễ mà biết cũng sẽ tức chết mất, đến lúc đó phải giải quyết thế nào đây?
Hai người đều không nói gì, không khí tĩnh lặng như chết.
"Được rồi, em cũng không ép chị, khi nào chị muốn thì nói sau." Hồi lâu sau, Mễ Tiểu Nhàn nhàn nhạt nói, sau đó tiếp tục ăn sáng.
Tần Hàm Lạc không dám nhìn vẻ mặt em, cũng cúi đầu ăn, nhưng không biết tại sao đồ ăn vốn đang ngon lành lại bỗng nhiên khiến cô không còn chút cảm giác.
Hết chương