Vị Chanh Bạc Hà

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lớp, một vị giáo sư tóc trắng xóa nước miếng tung bay, đang đàm luận về sự tối nghĩa của thơ trừu tượng cùng với thơ sơn thủy tươi sáng sâu sắc của Tạ Linh Vận.

Tần Hàm Lạc tay trái chống cằm, nghe còn thật sự nhập tâm, tay phải lại múa bút thành văn, ngoáy bút viết "sàn sạt". Trương Tử Toàn ngồi bên cạnh nhìn cô, bỗng nhiên viết xuống quyển vở một hàng chữ, sau đó đẩy sang trước mặt cô.

Tần Hàm Lạc hơi liếc nhìn, chỉ thấy bên trên viết: "Mày nói tối qua ngủ ở Bát Trung?" Chữ viết ngoáy vô cùng, cô nhíu nhíu mày, sáng đã nói qua việc này rồi, sao còn rỗi việc vậy, đẩy quyển vở lại phía kia, cũng lười quan tâm. Ai ngờ Trương Tử Toàn cười, lại đặt bút viết một hàng chữ, lại đẩy quyển vở sang tiếp.

Lần này là viết: "Có loạn luân không?"

Tần Hàm Lạc vừa đọc được, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, cũng không nói gì, đặt bút "xoẹt xoẹt" viết ba chữ "Đồ thần kinh" lên trên quyển vở, sau đó còn bỏ thêm ba dấu chấm than thật to, rồi mới đưa trả lại.

Trương Tử Toàn nhìn, mấy chữ kia gần như chiếm cả trang giấy, đúng là lãng phí mà, cô cảm thấy buồn cười, biết người ta bực mình, liền cũng không nhắc lại nữa.

Tan học, cô lại gần Tần Hàm Lạc, nhẹ giọng kêu: "Tiểu Lạc Lạc..."

Tần Hàm Lạc chỉ thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, ánh mắt dời khỏi quyển sách: "Gì? Có gì muốn tao giúp thì cứ nói đi, đừng buồn nôn như thế."

"Hắc hắc, lần sau tới Bát Trung cho tao theo với nhé? Tao rất tò mò về cô em gái kia của mày!"

"Mày nghĩ cũng đừng có nghĩ!"

"...Chà, mày thực bá đạo nha, mày không muốn còn chưa tính, lại ngay cả nghĩ cũng không cho tao nghĩ, tao lại cố tình muốn nghĩ đấy."

Thấy cô thái độ như thế, Tần Hàm Lạc liền cố ý nói: "Nghe nói Tạ Oánh Oánh gần đây ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, gầy đi không ít, thực đúng là có tội nha..."

Vừa nghe thế, Trương Tử Toàn liền như thể quả bóng xì hơi, cúi đầu ảo não. Từ sau khi chia tay với Tạ Oánh Oánh xong, giờ mỗi lần đi qua Viện Âm nhạc cô đều phải đi đường vòng.

"Mày đừng nói thế được không, tao đã áy náy lắm rồi, mày...mày còn muốn làm tao thấy tội lỗi thêm nữa." Vẻ mặt đầy đau khổ nói.

"Ồ, tao quên mất mày còn biết áy náy cơ đấy." Tần Hàm Lạc hừ nhẹ một tiếng, nhớ tới lời Mễ Tiểu Nhàn nói hôm qua về những kẻ bất trung trong tình yêu, lại bồi thêm một câu: "Tao nói mày này, em gái tao là một cô gái tốt, mày đừng có ý đồ gì với con bé!"

"Mày nói gì thế, tao cũng là người tốt chứ bộ." Khuôn mặt Trương Tử Toàn lộ ra vẻ thất vọng: "Quên đi, mày nhỏ mọn như vậy, hừ! Tao cũng đâu định ăn con bé đâu..."

Trong lúc nói chuyện, chuông báo reo vang, cô liền vội vàng ngậm miệng.Tiết buổi sáng vừa kết thúc, Tần Hàm Lạc rất nhanh thu dọn sách vở, nhìn nhìn ra ngoài, vội vã chạy đi.

"Này! Mày chuẩn bị đến Viện Ngoại ngữ ăn cơm à?" Trương Tử Toàn gọi.

"Xin lỗi nha, lại phải bỏ rơi mày rồi." Tần Hàm Lạc đứng ở cửa, quay đầu làm cái mặt quỷ: "Bất quá, mày yên tâm đi, mày không cô đơn một mình đâu, mấy anh đẹp trai trong lớp chờ đợi cơ hội được ăn cơm cùng mày đến sắp hóa đá rồi kia kìa." Nàng vừa nói, còn vừa cười cười ám chỉ với mấy nam sinh bên cạnh.

Trương Tử Toàn xinh đẹp gợi cảm, từ trước đến nay không thiếu nam sinh hâm mộ, chỉ là cô đối xử với con trai và con gái hoàn toàn trái ngược, trước mặt nam sinh thì lãnh đạm khách khí, mà trước mặt nữ sinh lại cợt nhả. Hồi ĐH năm thứ nhất từng có hai nam sinh trước sau lớn mật đều tỏ ý muốn kết giao, kết quả là hít bụi, sau đó trong lớp cơ bản không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng lúc này Tần Hàm Lạc bỏ lại những lời đó, các nam sinh da mặt dày bắt đầu nhân cơ hội mà ồn ào: "Toàn mỹ nhân hôm nay ăn cơm một mình sao, tôi báo danh hộ tống được không?"

"Biến biến biến...Mày có chủ nhân rồi, làm gì có tư cách đi hộ tống chứ, nếu đi thì cũng phải là tao đi."

"Cái gì mà gọi là có chủ, tao có phải chó mèo đâu, nhóc con mày nói năng cho cẩn thận!"

"Toàn mỹ nhân thích ăn gì? Đồ ăn trong trường không ngon, ở ngoài trường mới khai trương quán "Tiểu Tiên Vị" đồ ăn cũng không tệ lắm, chỉ cần đằng ấy gật đầu, tôi lập tức đi đặt chỗ."

"......"

Trong nháy mắt phòng học loạn thành một đoàn, mà Trương Tử Toàn vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười cứng ngắc trên mặt, lại tức đến căng bụng, thầm mắng chửi Tần Hàm Lạc đến cả trăm lần.

Bỗng nhiên một âm thanh lạnh như băng đầy trào phúng vang lên: "Các vị đẹp trai, bình tĩnh một chút cả đi, đừng quá kích động, đừng có để máu nóng xông lên đầu, mắt người ta cao như thế, chắc gì sẽ theo mấy người ăn cơm, cái căn tin rách nát của trường, nhà hàng bé tẹo bên ngoài trường kia, đều là đồ chơi cả thôi. Chỉ cần người ta gật đầu là lập tức có BMW lái vào trường đưa rước đến nhà hàng năm sao dùng cơm kìa." Người nói chính là Ninh Sương, chỉ thấy cô ả tà tà ngồi tại chỗ, vẻ mặt châm chọc tươi cười.

Những lời này làm cho Trương Tử Toàn tức đến mặt biến sắc. ĐH A là trường ĐH trọng điểm cả nước, cũng là trường nổi danh vì mỹ nữ, nhưng ở ngoài có không ít lời đồn đại trường A có đầy nữ sinh viên được các đại gia quyền quý bao dưỡng, mà vừa đến cuối tuần, đủ các loại xe xịn ra vào trường, đưa tới đón lui, tựa hồ càng thêm chứng thật tin đồn này. Ý tứ những lời Ninh Sương vừa nói ra, tất nhiên là bất luận kẻ nào nghe được cũng đều hiểu rõ ràng.

Một câu này của cô ả, phòng học huyên náo nhất thời an tĩnh lại, không khí trầm mặc mà xấu hổ, tựa hồ tràn khập mùi thuốc súng. Mọi người đều biết hai nữ sinh này bình thường không hợp nhau, nhưng mà ở trước mặt nam sinh lại đối chọi gay gắt đến mức này lại cũng là lần đầu tiên chứng kiến, ai nấy đều kinh ngạc không thôi, sững sờ đứng đó, mà các nữ sinh thì đã có không ít người bàng quan đứng đó xem náo nhiệt, thờ ơ lạnh nhạt, trong thời gian ngắn cũng không nguyện ý rời khỏi phòng học.

Trương Tử Toàn suy ngẫm, bỗng nhiên trên mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào, thở dài nói: "Aish, lớp phó của chúng ta thực mắt mũi bị làm sao không biết, ngày nào tôi cũng ở căn tin ăn cơm, vậy mà lại nói không nhìn thấy. Mà lại nói, tôi thật không rõ vì cái gì mà ngay cả vài chuyện nhỏ nhặt lớp phó cũng cứ phải nhắm vào tôi vậy, thực khiến tiểu nữ sợ hãi, không biết đắc tội ngài khi nào nha, nghĩ mãi cũng không ra. Trùng hợp là cách đây không lâu giáo sư dạy văn học thời Tần Hán bảo chúng ta đọc sử ký, tôi cầm quyển sách dày cộp đó, xem qua xem lại, lật tới lật lui, lúc đọc được một câu liền nhất thời đại ngộ, mọi chuyện nghĩ không ra trong khoảnh khắc ấy liền hiểu rõ ràng." Nói tới đây, cô cố ý ngừng một chút.

Mấy người hiếu kì liền trợn mắt vô tội, tò mò hỏi: "Câu nào thế?"

"Thái Sử Công lão nhân gia viết, mĩ nữ là kẻ thù của ác nữ, là điều chắc chắn!" Trương Tử Toàn xách túi, tao nhã xoay người.

Phía sau nhất thời truyền đến một trận cười vang.

Những lời này của cô có ý là, người trời sinh xinh đẹp chính là kẻ thù của kẻ xấu xí, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?

Khuôn mặt Ninh Sương nhất thời tức giận đến xanh mét, nếu nói ánh mắt có thể giết người thì có lẽ lúc này Trương Tử Toàn đã chết cả vạn lần. Ai ngờ còn chưa hết, Trương Tử Toàn ra tới cửa, vừa cười vừa thản nhiên ngoái mại, nói với một nam sinh thoạt nhìn khá đẹp trai: "Trần Hải Dương, vừa rồi bạn nói muốn mời tôi đi ăn cơm phải không? 'Tiểu Tiên Vị' thì không cần, đi căn tin ăn tôi có thể đồng ý."

Trần Hải Dương này ở trong trường cũng được coi là một nam sinh nổi tiếng, cũng là thành viên của Viện Văn học, viết lách khá văn vẻ, Ninh Sương vốn luôn khổ sở theo đuổi hắn, giờ vừa thấy hắn nói mời Trương Tử Toàn đi "Tiểu Tiên Vị", thành ra mới khiến Ninh Sương bất chấp rụt rè mà mở miệng gây khó dễ.

Trần Hải Dương trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu nói: "Được, bạn muốn ăn ở chỗ nào thì đi chỗ đấy, chúng ta đi nhé?"

Trong tiếng kinh thán cùng tiếng cười của mọi người, hai người cùng nhau ra khỏi lớp, mọi người thấy màn diễn đã kết thúc, cũng đều tốp năm tốp ba ra khỏi lớp đi ăn, chỉ còn Ninh Sương ngồi chỗ kia, nghiến răng nghiến lợi, bẽ gãy cây bút đang nắm trong tay.

Tần Hàm Lạc vừa mới ra khỏi cổng của Viện Văn học thì bị một nam sinh đón đầu ngăn lại.

"A, Triệu Thiếu, sao ông lại ở đây? Mà tư thế này là sao, ông làm thế sẽ khiến người khác hiểu nhầm đó." Tuy Tần Hàm Lạc kinh ngạc, nhưng lại vẫn nhịn không được mà nói giỡn.

Triệu Văn Bác gạt mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng: "Hàm Lạc bà phải giúp tôi, Bồi Bồi cô ấy nổi giận không để ý tới tôi nữa, còn nói muốn tuyệt giao."

"Sao thế? Ông đã làm gì?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Không phải là tại cuối tuần lần trước sao, lớp cô ấy có buổi giao lưu với bên Viện Thể thao, tôi có đứa bạn ở đó, tôi...tôi lo nên mới bảo hắn giúp tôi để mắt tới Bồi Bồi, tốt nhất là không để cô ấy tiếp xúc quá nhiều với đám nam sinh đó."

"Ngất mất, tâm tình của ông tôi hiểu, cơ mà làm vậy cũng không khỏi quá ấu trĩ đi, sẽ chỉ tệ hơn mà thôi." Tần Hàm Lạc trợn to hai mắt nói.

"Phải phải, lúc này tôi cũng biết là mình hơi quá, nhưng mà tôi thực sự lo mà, bà biết đấy, tôi...tôi đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng bỏ cuộc, tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ có một ngày người ta sẽ bị tôi làm cho cảm động. Tôi thừa nhận mình ích kỉ, nhưng mà hai lần cô ấy có người yêu, tôi đều ghen tị đến suýt phát điên." Triệu Văn Bác vẻ mặt đau khổ nói: "Cái tên Cố Minh Kiệt chết tiệt, tôi đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy phát sinh mà, cho nên ngày đó mới khuyên cô ấy không nên đi."

"Cố Minh Kiệt?" Tên này nghe hơi quen, hình như đã nghe người ta nói ở đâu đó, Tần Hàm Lạc cau mày nghĩ lại.

"Bà không biết hắn đâu, hắn là nhân vật cấp ngôi sao của trường ĐH A đó, chẳng qua là trường quá lớn, lại nhiều học viện, Học viện Thể thao lại cách khá xa, bà không biết cũng là chuyện thường." Triệu Văn Bác mặt đầy phẫn nộ, thở hổn hển rồi lại tiếp tục nói: "Đứa bạn kia của tôi nói, hắn vừa thấy Bồi Bồi liền đã tỏ ra ân cần, tối lúc đi hát thì vừa hát tình ca vừa nhìn Bồi Bồi, cuối cùng còn muốn đưa Bồi Bồi về nhà, đứa bạn của tôi trước đó đã được tôi dặn dò qua, đương nhiên là ngăn không cho hắn đưa, nhưng hắn cứng đầu không chịu, hai người xảy ra xung đột, bạn tôi liền dạy dỗ hắn một chút, nhưng như thế Bồi Bồi cũng biết tất cả là do tôi, rồi gọi điện mắng tôi một trận, nói muốn tuyệt giao, bà đi nói đỡ giúp tôi vài lời đi."

Đoạn trước hắn nói thực kích động giận giữ, đến cuối lại chuyển giọng sang cầu xin.

"Bạn ông đánh người ta bị thương?" Nét mặt Tần Hàm Lạc không nhìn rõ được là biểu tình gì.

"Cũng không hẳn, chỉ là đá cho hắn vài cái, đấm cho hai cú mà thôi, nếu tôi ở đó thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho tên mặt trắng đó."

"Được rồi được rồi, ông đừng như vậy nữa, ông càng thế, Bồi Bồi càng đồng tình với hắn mà phản cảm với ông. Ông về trước đi, tôi sẽ nói đỡ với Bồi Bồi cho."

"Thật à?"

"Thật. Đi mau đi."

Triệu Văn Bác cảm thấy hơi yên lòng, liền chào tạm biệt cô, sau đó rời đi.

Tần Hàm Lạc đứng đó, vẻ mặt trở nên mờ mịt, lòng lại dần trầm xuống, trách không được hai ngày hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại của Bồi Bồi cũng không có, cậu ấy...cậu ấy thậm chí còn chưa nói với mình chuyện này.

Trương Tử Toàn cùng Trần Hải Dương vừa ra khỏi dãy lớp học, liếc mắt một cái liền thấy Tần Hàm Lạc đứng ở cổng, cô vì tức Ninh Sương nên mới cùng đi ăn cơm với Trần Hải Dương, trong lòng vốn đã có chút hối hận, giờ gặp được Tần Hàm Lạc còn chưa đi, liền như thể nhìn thấy cứu tinh, lòng cao hứng khỏi nói, tay phải vẫy vẫy, liên tục gọi tên cô.

Ai ngờ Tần Hàm Lạc như thể bị điếc, một chút phản ứng cũng không có. Trương Tử Toàn cảm thấy kỳ quái, bỏ mặc Trần Hải Dương, đi nhanh vài bước đến trước mặt cô, liền thấy cô vẻ mặt thất hồn lạc phách, cứ như thể bị trúng tà.

"Ơ, mày làm sao thế?!" Trương Tử Toàn không khỏi cả kinh hét lên.

Hết chương

Truyện Chữ Hay