"Tiểu Nhàn, có phải gần đây con và Hàm Lạc cãi nhau không?" Một hôm lúc đang bận rộn trong bếp, Mễ Tuyết Tuệ nghi hoặc hỏi Mễ Tiểu Nhàn.
"Dạ? Không ạ." Mễ Tiểu Nhàn vừa xếp bát lên giá, vừa bình thản nói.
"Cứ cảm thấy dạo này hai đứa là lạ, hình như không nói với nhau nhiều như trước."
"Mẹ yên tâm, quan hệ giữa con và chị ấy cực kỳ tốt." Mễ Tiểu Nhàn tận lực nặn ra nụ cười trên mặt, em cũng không muốn Mễ Tuyết Tuệ nhúng tay vào chuyện giữa em và cô: "Gần đây không phải chị ấy bận rộn chuyện công tác sao."
"Đứa nhỏ này, cứ thích cậy mạnh, ông ngoại đã liên hệ với một công ty rất được ở thành phố B cho nó rồi mà con bé lại không chịu đi. Việc này cũng không sao, mẹ cũng không muốn chị con đi tới đó, nhưng mà muốn nó tới đài truyền hình làm nó cũng không chịu, nói cái gì mà không muốn nợ nhân tình của mẹ, muốn tự dựa vào bản thân mình. Thời đại này ai không dựa vào quan hệ để tìm công việc tốt chứ, huống chi con bé lại tốt nghiệp ĐH A, cũng sẽ không khiến người ta nói ra nói vô." Mễ Tuyết Tuệ cảm thán.
Thần sắc Mễ Tiểu Nhàn hơi mất tự nhiên, lòng lại thầm nhủ: "Ai biết có phải do tối hôm đó bị chọc tức nên mới bắt đầu tự lập tự cường không."
Tần Hàm Lạc quả thật bị chọc tức đến phát điên rồi, bắt đầu từ hôm đó không còn nói chuyện nhiều với Mễ Tiểu Nhàn nữa, trong nhà chỉ có vài người như vậy, cũng khó trách Mễ Tuyết Tuệ lập tức phát hiện ra chỗ khác thường. Sau này đủ mọi lời rủ rê lớn nhỏ cô cũng đều từ chối, một lòng một dạ vào việc tìm công tác. Không quá lâu sau, cô liền vào tòa soạn báo của thành phố A, bởi vì trước kia từng thực tập ở đây, cũng xem như có chút kinh nghiệm, thành tích cũng không tệ, vào đó làm biên tập, phụ trách biên soạn bản tin cuối tuần.
Ông ngoại và Mễ Tuyết Tuệ cơ bản vừa lòng với công việc của cô, chỉ là Tần Trọng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, bất quá cũng không thể nói gì hơn.
Sau khi đi làm, Tần Hàm Lạc bắt đầu công việc lu bù lên, ban ngày phải đến trường, tối có đôi khi tự bản thân cũng phải viết bản thảo. Từ nhàn rỗi đến bận rộn cực kỳ, mỗi ngày đúng giờ đi làm rồi tan tầm, lúc đầu có phần không thích ứng cho lắm, nhưng khi đêm dài vắng người, cô luôn không thể khống chế được mà nhớ tới những ngày nghèo túng khi cùng Giản Hân Bồi rời nhà trốn đi, hốc mắt của cô sẽ không kìm được mà ướt nhòe. Mỗi khi muốn đưa ra cho mình rất nhiều giả thiết, cô đều cảnh báo chính mình không cần tiếp tục suy nghĩ nữa, tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề lúc ấy, kinh tế là nguyên nhân thứ yếu, mọi việc đều đã trôi qua, dì Chu đã nói Bồi Bồi sắp kết hôn rồi.
Có đôi khi cô cũng sẽ nhớ tới những lời Mễ Tiểu Nhàn nói, rồi như thể nghẹn khuất một thứ gì đó, cô muốn cố gắng khiến cho bản thân tự mình đứng lên, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào công việc, như vậy mới không quá khổ sở khó chịu. Cô không đoái hoài tới sự níu giữ của Mễ Tuyết Tuệ, cố ý dọn đến căn phòng của mình ở gần ĐH A. Lúc nhận tiền lương tháng đầu tiên, cô liền mua cho ông ngoại một chiếc ghế mát xa, mua một bộ quần áo, rồi mua cho căn hộ nhỏ của mình vài thứ đồ mới gì đó cùng đồ trang trí, cố gắng bố trí nó trở nên ấm áp hơn.
Hết thảy tựa hồ đều đi vào quỹ đạo, ở trong hoàn cảnh mới, cô hạ quyết tâm dứt bỏ quá khứ, thay đổi bản thân một phen, lòng cầu tiến đột nhiên bành trướng trước nay chưa từng có.
Một buổi tối thứ sáu, Diệp Dĩ Huyên từ nhà tới thăm Trương Tử Toàn, Trương Tử Toàn đặc biệt gọi điện mời Mễ Tiểu Nhàn và Triệu Dĩnh đi ca hát, ngẫm nghĩ, lại bỏ ý định gọi cho Triệu Văn Bác và Tần Hàm Lạc.
Bốn người hát hai giờ đồng hồ, Trương Tử Toàn thở dài: "Chẳng vui như mọi ngày, ít người quá, không quậy đến điên được, chính là có đủ loại lý do không thể tới, không thể rảnh rỗi như hồi còn đi học, mà có vài người có di động đó, mà lại gọi không được."
"Ai không thể gọi được?" Triệu Dĩnh vẻ mặt tò mò, Mễ Tiểu Nhàn ở một bên im lặng không lên tiếng.
"Trẻ con thì hiểu gì về sự phức tạp của thế giới người lớn, khỏi hỏi nữa." Trương Tử Toàn đùa giỡn.
Cùng nhau ra khỏi KTV, đã thấy không biết trời đổ mưa từ khi nào, tí tách rơi, mặt đường thập phần ẩm ướt.
"Thế này lại hay, giữ chúng ta lại đây." Trương Tử Toàn nhìn bầu trời đêm tối như mực, cười nói: "Dù sao cũng còn sớm, tôi cũng không muốn về, qua quán bar bên kia ngồi một chút được không?"
"Được." Triệu Dĩnh vội vàng hưởng ứng.
Trương Tử Toàn nhìn Mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn làm một biểu tình không sao cả, vì thế vài người lại đi tới một quán bar.
Không khí trong bar thực ấm áp, nơi nơi tản ra ánh đèn mờ ảo màu lam nhạt, tiếng saxophone trầm thấp mê người chập rãi chảy xuôi bên tai, khiến người ta có loại cảm giác chưa uống đã say. Trương Tử Toàn ngồi xuống, nhìn xem bốn phía, chỉ thấy có không ít người ngồi, buôn bán khá tốt.
"Nơi này tuyệt quá." Triệu Dĩnh cười nói.
Diệp Dĩ Huyên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trương Tử Toàn gọi một chai rượu vang, sau đó hỏi Mễ Tiểu Nhàn: "Còn em?"
"Em uống nước hoa quả là được rồi."
"Trời ạ, tới đây thì uống nước hoa quả gì chứ." Triệu Dĩnh nhíu mày nói: "Em đừng nói với chị là cho tới giờ chưa từng say rượu nhé, cũng là sinh viên năm hai rồi, uống mấy ly vang cũng không vấn đề gì đâu."
"Lúm đồng tiền nhỏ, chị muốn chết phải không? Còn mỗi vài ly vang thôi nữa." Diệp Dĩ Huyên cười duyên nói: "Để Tần Hàm Lạc biết thì chắc sẽ bóp chết chị đó."
"Đáng sợ đến vậy sao?" Triệu Dĩnh không tin nói.
"Đừng nghe cậu ấy nói bậy, em tự mình không muốn uống thôi, không liên quan gì tới chị ấy cả." Mễ Tiểu Nhàn chống cằm, bất mãn nói.
"Vậy uống cho chị xem nào." Triệu Dĩnh rót một phần tư ly rượu, đưa tới trước mặt em: "Em thật là, chỉ thấy người sợ mẹ thôi, nào có ai sợ chị mình thành như vậy đâu, chị đây liền để em uống rượu, xem Tần Hàm Lạc còn có thể ăn chị chắc. Lại nói bây giờ vẫn còn nghỉ hè mà, ngày mai không phải đến trường, nếu say lát nữa chị sẽ đưa em về là được, hoặc đêm nay tới nhà chị ngủ."
Triệu Dĩnh vóc dáng nhỏ nhắn, diện mạo cũng quyến rũ thanh tú, nhưng dưới sự ảnh hưởng trường kỳ của việc ở gần Triệu Văn Bác, tác phong cũng rất hào sảng. Diệp Dĩ Huyên lấy làm buồn cười, mà Mễ Tiểu Nhàn có miệng cũng khó giải thích, bị bắt nhận lấy ly rượu kia, quay đầu hướng hai nàng cầu cứu: "Em..."
Diệp Dĩ Huyên đang muốn ngăn cản Triệu Dĩnh, Trương Tử Toàn lại âm thầm kéo nàng, sau đó nháy mắt với nàng, giả vờ hờn giận nói: "Triệu Dĩnh là tính cách này đó, uống rượu thì thích mọi người cùng nhau uống, em liền cố mà uống đi."
"Đúng vậy, tiểu mỹ nữ, nể mặt đàn chị chút được không?"
Đã nói đến mức này rồi, Mễ Tiểu Nhàn rốt cuộc không thể từ chối được nữa: "Được rồi." Giơ chén lên, mọi người cùng nhau chạm cốc.
Trước tiên là nói về việc nể mặt, danh mục nguyên nhân uống rượu Triệu Dĩnh liệt kê tiếp đó cũng thật đa dạng.
"Vì tình yêu của Tử Toàn và Dĩ Huyên làm một ly!"
Không uống không được.
"Vì Tử Toàn tìm được việc làm một ly!"
"Làm một ly vì các đàn anh đàn chị tôi yêu quí đều ở lại thành phố A nào!"
"......"
Cuối cùng đến "Chạm ly vì tôi được lên năm thứ tư ĐH A nào!", Trương Tử Toàn cười đến nước mắt chảy cả ra: "Đây là chuyện đáng chúc mừng nhất đó, ha ha! Lúm đồng tiền nhỏ của chúng ta rốt cục cũng lên năm thứ tư! Ha!"
Cho tới bây giờ Mễ Tiểu Nhàn chưa từng say rượu, mấy ly rượu vang vào bụng, đôi con ngươi trong suốt trở nên mơ hồ mê man, hai má đỏ bừng, kiều diễm ướt át như đóa mân côi, thoạt nhìn thập phần quyến rũ động lòng người. Em chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mồm miễng cũng có chút mơ hồ không rõ: "Triệu sư tỷ, em không uống nữa đâu, tim em...đập mau quá."
Triệu Dĩnh nương theo ánh đèn nhìn em, kinh ngạc cảm thán: "Rượu thật đúng là thứ tốt mà, thế nhưng lại có thể biến đại mỹ nhân thanh tân thoát tục của chúng ta trở nên xinh đẹp gợi cảm như thế. Oa, em không biết em mê người quyến rũ đến mức nào đâu, thật khiến chị tiếc nuối nha."
Quả thực, Mễ Tiểu Nhàn như vậy so với bộ dáng lãnh đạm lạnh lùng mọi ngày có vẻ phong tình cùng xinh đẹp riêng biệt.
"Không được không được, uống nữa chứ, đêm nay tới nhà chị uống." Triệu Dĩnh ồn ào.
"Tử Toàn, chị không ngăn cản sao?" Diệp Dĩ Huyên không khỏi có chút lo lắng.
"Cứ để con bé điên đi." Trương Tử Toàn thần bí cười, vẫy vẫy tay, lại gọi hai bình rượu. Lần này, cô bắt đầu chủ động uống rượu cùng Triệu Dĩnh, Triệu Dĩnh vốn uống rượu là chủ động, thế nào chịu khuyên bảo, lại một ly tiếp một ly.
"Tiểu Nhàn, em vẫn chưa nói chuyện với Hàm Lạc à?" Trương Tử Toàn ghé sát Mễ Tiểu Nhàn, nhẹ giọng hỏi.
"Ah..." Mễ Tiểu Nhàn hữu khí vô lực gục vào bàn.
"Tôi đã hỏi qua Hàm Lạc vài lần rồi, nó một mực chắc chắn đêm đó không xảy ra chuyện gì giữa nó và Trầm Du cả."
"Chị tin chị ấy sao? Đó là...bởi vì chị không nghe được những lời trong điện thoại kia." Nói đến chuyện này, đôi mày Mễ Tiểu Nhàn càng nhíu chặt lại.
"Rốt cuộc đã nói gì?"
"Em...em không thể nói được ra lời." Mễ Tiểu Nhàn đầu óc quay cuồng choáng váng, giãy dụa nói: "Đừng nhắc tới chị ấy nữa, buồn...buồn nôn quá, em muốn ngủ."
Trương Tử Toàn ngẩn ra, liền không tiện nhắc lại.
Nhìn hai người trước mặt đều gục trên bàn không dậy nổi, cô nhìn đồng hồ, gần mười một rưỡi.
"Tử Toàn, rốt cuộc chị đang làm cái quỷ gì thế, giựt dây cho Triệu Dĩnh chuốc Tiểu Nhàn uống thành như vậy." Diệp Dĩ Huyên nghi hoặc hỏi.
"Suỵt!" Trương Tử Toàn giơ ngón tay áp lên môi, thần bí cười nói: "Hai người đó đang giận dỗi, hại tôi mất vui bao nhiêu, tôi cần phải tìm niềm vui trở về, em cứ chờ xem có người nổi giận đi." Nói xong liền lấy di động ra nhấn một dãy số.
"Cái gì! Mày dĩ nhiên lại để con bé uống rượu?! Còn để em ấy uống say nữa?!" Thanh âm đinh tai nhức óc của Tần Hàm Lạc vang lên từ đầu bên kia, Trương Tử Toàn vội vàng đưa điện thoại cách xa lỗ tai một chút.
Phản ứng của Tần Hàm Lạc nằm trong dự kiến của cô, cô cười đến như thể con hồ ly ăn trộm được đường vậy.
Vốn hôm nay Tần Hàm Lạc làm thêm ca đêm, sau khi tan làm cảm thấy đói bụng, lại thấy trời mưa, liền cùng vài đồng nghiệp đi tới một quán ăn đêm, vừa nhận được cú điện thoại này, bất chấp đắn đo tới việc giận dỗi không nói chuyện giữa cô và Mễ Tiểu Nhàn, buông đũa, tùy tiện tìm một lý do trả lời đồng nghiệp, liền một đầu lao vào giữa cơn mưa, đón một chiếc taxi đuổi tới quán bar trong lời Trương Tử Toàn.
Cô lòng nóng như lửa đốt đuổi tới đó, vừa thấy bộ dáng Mễ Tiểu Nhàn cuộn mình ở sô pha, liền nổi giận lao tới: "Mày có biết con bé không biết uống rượu không hả!"
"Biết." Trương Tử Toàn giang tay vô tội nói: "Là Triệu Dĩnh để em ấy uống đấy chứ, hơn nữa tao là chủ nhà, đâu thể người ta muốn uống mà lại keo kiệt không đồng ý."
Tần Hàm Lạc nhìn Triệu Dĩnh say xỉn lảm nhảm ở một bên, không tiện nói gì, chỉ "hừ" một tiếng. Cô đi qua ôm lấy Mễ Tiểu Nhàn, liếc nhìn vài chai rượu trên bàn, cắn răng nói: "Mày quả thực hào phóng nhỉ!"
"Hề hề, tương đối." Trương Tử Toàn cười gượng một tiếng: "Như vậy đi, để bọn tao đưa Triệu Dĩnh về, còn cô em gái xinh đẹp thì giao cho mày."
"Lần sau tao sẽ tìm mày tính sổ!" Tần Hàm Lạc nửa ôm Mễ Tiểu Nhàn, nổi giận đùng đùng đe doạ.
"Có lòng tốt mà không biết báo đáp." Trương Tử Toàn lẩm bẩm, Diệp Dĩ Huyên phì cười, giơ tay qua sờ sờ mặt cô: "Chồng em thực đáng yêu."
Được dỗ dành một chút, ủy khuất trong lòng Trương Tử Toàn lập tức chuyển thành ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn hôn ngón tay Diệp Dĩ Huyên: "Vẫn là vợ yêu thương chồng."
Ra khỏi quán bar, Trương Tử Toàn trước đội mưa chạy ra đường cái, đón một chiếc taxi, sau đó vẫy Tần Hàm Lạc, Tần Hàm Lạc ôm Mễ Tiểu Nhàn, vội vàng chạy tới, chui vào trong xe.
"Được rồi, về nhà gọi cho tao." Trương Tử Toàn ở bên ngoài vẫy tay.
Xe taxi rất nhanh rời đi, Tần Hàm Lạc nói địa chỉ cho tài xế, sau đó ôm Mễ Tiểu Nhàn vào lòng. Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt Mễ Tiểu Nhàn, nóng bừng. Trong lúc mơ màng, Mễ Tiểu Nhàn như cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo vuốt ve trên mặt mình thực thoải mái, liền theo bản năng nhích lại càng gần.
Lúc về tới nhà, Mễ Tiểu Nhàn đã chìm vào giấc ngủ, Tần Hàm Lạc thanh toán tiền, bế em lên, may mà Mễ Tiểu Nhàn không nặng, mà cô khá cao, bình thường cũng còn thường xuyên vận động, xem như có chút sức lực, nhưng dù có thế thì một đoạn đường ngắn cũng đi thực vất vả, lúc này cô vô cùng cảm kích người đã phát minh ra thang máy.
Đến cửa phòng, cô dùng chân đá, rồi đóng cửa lại, lại dùng khuỷu tay bật đèn lên, thật cẩn thận đặt Mễ Tiểu Nhàn lên giường mình, lúc này không khỏi thở hổn hển.
Nghỉ tạm một chút, cô bật điều hòa lên, điều chỉnh nhiệt đột thích hợp, sau đó tiến tới, tháo giày Mễ Tiểu Nhàn ra, kéo chiếc chăn ở dưới người em ra, nửa quỳ trên giường, ôm em đặt ở chính giữa giường. Cô nhíu nhíu mày, nhìn người mình, lại nhìn Mễ Tiểu Nhàn, quần áo hai người đều bị mưa làm ướt, người dính dính thực khó chịu.
Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ, liền đi ra cầm một chiếc khăn mặt, nhúng ướt nước ấm, sau đó đi vào, cúi người, nhẹ nhàng lau khuôn mặt Mễ Tiểu Nhàn, còn có cổ. Mễ Tiểu Nhàn tựa hồ bị cô đánh thức, nhẹ nhàng "uhm" một tiếng, đôi mi thanh tú hơi nhíu, hai gò má lại nhiễm một tầng hồng phớt, tươi đẹp như ráng chiều, khóe mắt đuôi mày nét quyến rũ lan tràn. Dáng vẻ này Tần Hàm Lạc trước nay chưa từng thấy, trong lòng cô chợt xuất hiện một trận rung động.
Nhẹ nhàng hít một hơi, cô bắt đầu cởi quần áo Mễ Tiểu Nhàn, nhưng mặt như cũng có chút nóng lên. Trong lòng cô thầm nhủ: "Không có gì cả, con bé là em mày, quần áo em ấy bị mưa làm ướt, ngủ sẽ không thoải mái, chỉ giúp em cởi ra mà thôi."
Tự an ủi mình như vậy, cuối cùng cởi áo em ra, kế tiếp quần dài cũng cởi, cứ như vậy, dáng người tuyệt mỹ động lòng người của Mễ Tiểu Nhàn liền hiển hiện trước mắt cô không sót chút gì. Từng làn hương mát lạnh chui vào mũi Tần Hàm Lạc, cô nhắm mặt, ghé sát vào Mễ Tiểu Nhàn, cời áo trong của em, bỗng nhiên Mễ Tiểu Nhàn hơi kháng cự, miệng phát ra âm thanh mơ hồ, giơ tay "chát" một tiếng, một cái tát yếu ớt rơi trên má cô.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, nhìn em, em lại cũng đang nhắm mắt, liền vội bắt lấy tay em, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nhàn, là tôi."
Có lẽ âm thanh quen thuộc này làm em cảm thấy an tâm, em không giãy dụa nữa, Tần Hàm Lạc liền thuận lợi cởi đồ lót của em ra, lúc này đã một thân mồ hôi ướt đẫm.
Trong tiềm thức của cô vẫn coi Mễ Tiểu Nhàn là một cô em gái, thậm chí là một cô bé, nhưng sau hôm nay, Mễ Tiểu Nhàn ở trong lòng cô đã là một cô gái trưởng thành. Tần Hàm Lạc đứng đó, hết thảy trước mắt khiến cô như ngừng thở, cô không thể không cảm thán tạo hóa thần kỳ, ánh mắt từ từ đảo qua thân thể Mễ Tiểu Nhàn, đường cong lung linh tuyệt vời của người thiếu nữ, bộ ngực cao ngất mượt mà, vòng eo mảnh khảnh, cặp đùi thon dài, da thịt trong suốt hồng nhuận...Hết thảy đều hoàn mỹ không tỳ vết, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật, ông trời phải ưu ái em cỡ nào mới có thể đã ban tặng em khuôn mặt tuyệt mỹ ấy lại còn trao thêm cả dáng người tuyệt vời đến vậy.
Tần Hàm Lạc ước chừng đứng lặng mấy chục giây mới hồi phục tinh thần, cô hơi kinh hoảng, lòng bỗng vạn phần hổ thẹn, mắng to mình không phải người, vội vàng nhắm chặt mắt lại, sờ soạng tóm lấy chăn, phủ cái "soạt" lên người Mễ Tiểu Nhàn.
Mở mắt ra nhìn, không khỏi ngẩn ra, thì ra mình dùng sức quá mạnh, chăn trùm lên cả đầu của Mễ Tiểu Nhàn, cô liền vội vàng tiến lại, kéo chăn dịch xuống, sửa sang lại một chút, sau đó đôi tay run rẩy chỉnh lại mái tóc dài hơi hỗn độn của em. Không dám ở lâu trong căn phòng này thêm nữa, liền vội vàng xoay người đi, ai ngờ thất hồn lạc phách bước vài bước, "cốp" một cái đầu đập thật mạnh vào cánh cửa.
"Thực đúng là gặp quỷ mà!" Cô xoa xoa chỗ đau, ảo não nhẹ giọng mắng, vội vàng tắt đèn, khe khẽ đóng cửa lại. Đi vào phòng khách cô mới hít vào một hơi thật sâu, hai má vẫn nóng bừng như cũ. Cô sờ sờ mặt, đột nhiên nhớ tới còn một việc chưa làm, không khỏi cười khổ, lộn trở lại lòng kia, cầm lấy áo ngủ và quần, rồi lại vội vàng đi ra.
Chạy vào phòng tắm tắm rửa một cái, lại thay quần áo sạch sẽ, cả người thoải mái hơn không ít. Cô đi ra, đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, bắt đầu dùng khăn tắm lau tóc mình, nhưng không biết thế nào tim vẫn còn đập mãi không thôi, mà trong đầu không tự chủ được hiện ra thân thể trắng nõn mịn màng như ngọc của Mễ Tiểu Nhàn, hình ảnh động lòng người kia thật sự như thể khắc sâu vào đầu, muốn xua đi cũng không được.
Tần Hàm Lạc ngừng động tác lau tóc, bỗng nhiên hung hăng cắn môi mình, thẳng đến khi cảm thấy đau đớn mới chậm rãi buông ra. Cô thở hổn hển, phẫn nộ trừng mắt với gương mặt xinh đẹp tuấn tú của chính mình trong gương, cắn răng nói: "Cô bé là em gái mày mà, mày...mày con mẹ nó nếu còn nghĩ nữa thì không bằng cầm thú!"
Hết chương