Vừa mở cửa ra, bầu không khí ấm áp phả vào mặt, xương cốt toàn thân cô như sắp nóng chảy, cả người trở nên yếu ớt vô lực, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lồng ngực.
Vòng tay quen thuộc, nước trà nóng hổi, làm cho tất cả mệt nhọc của một ngày đều biến mất không thấy tăm hơi. Hai người ngồi đối diện nhau, ăn hộp cơm mua ở ngoài, đều cảm thấy hương vị ngọt ngào vô cùng. Ánh mắt ngẫu nhiên trao đổi, đều nhịn không được lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Buổi tối, Tần Hàm Lạc gối đầu lên đùi Giản Hân Bồi, toàn thân thả lỏng, hai mắt khép hờ, cảm giác được những ngón tay thanh tú của nàng đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mình, ngẫu nhiên dừng trên má mình, ngưa ngứa, loại cảm giác này thập phần hưởng thụ.
"Hôm nay vất vả lắm phải không?" Giản Hân Bồi cúi đầu nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng hỏi.
"Cũng được." Tần Hàm Lạc bâng quơ trả lời, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
Giản Hân Bồi cố ý xem nhẹ chút ưu sầu nhàn nhạt không xua tan được trong lòng kia, nhẹ lắc đầu, đôi mắt từng sáng ngời nay có vẻ ảm đạm mịt mờ.
Ánh mắt Tần Hàm Lạc lộ ra vẻ do dự, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Giản Hân Bồi: "Bồi Bồi, cậu và dì Chu cãi nhau phải không?"
Vừa thốt ra lời này, cô rõ ràng cảm giác được thân thể Giản Hân Bồi khẽ run lên, cô không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Giản Hân Bồi lấy lại bình tĩnh, nói: "Cậu nghe ai nói?"
Tần Hàm Lạc mấp máy môi, thận cẩn thận hỏi: "Đây là nguyên nhân cậu cùng mình bỏ nhà đi sao?"
"Mình hỏi là ai kể với cậu? Mẹ mình...cậu gọi điện cho mẹ mình?" Thần sắc Giản Hân Bồi bắt đầu trở nên kích động.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, vội vàng chống tay nhỏm dậy: "Mình không có, mình...mình là đọc được mail của Tử Toàn, nó nói vậy."
"Không phải chúng ta đã nói sẽ không gọi điện thoại, không đọc thư sao?" Ánh mắt Giản Hân Bồi vẫn dịu dàng như cũ, lại thêm chút lo lắng vô cùng.
"Mình...mình có hơi nhớ bọn họ!" Tần Hàm Lạc lộ vẻ xấu hổ, chậm rãi cúi đầu: "Nếu...nếu cậu chỉ cãi nhau với dì Chu, như thế...như thế bọn mình..."
"Không phải vì mình cãi nhau với mẹ, mà là bởi mình muốn từ giờ trở đi mỗi ngày đều được ở bên cậu!" Đôi mắt Giản Hân Bồi rớm lệ, lớn tiếng nói.
Tần Hàm Lạc cuống quít bắt lấy nàng: "Bồi Bồi, cậu đừng khóc, mình chỉ là muốn..."
"Cậu không muốn, phải không? Cậu bắt đầu hối hận?" Giản Hân Bồi đầy chua xót nói, không chớp mắt nhìn cô.
"Mình...luận văn bảo vệ của mình đã được thông qua." Tần Hàm Lạc quay mặt đi, cánh mũi cay xè, mắt cũng bắt đầu ướt.
Giản Hân Bồi ngẩn ra, ánh mắt lại càng thêm khủng hoảng, đã được thông qua? Vậy cậu ấy...cậu ấy muốn rời đi sao? Cậu ấy vẫn luôn muốn được học lên cao nữa.
"Mình thực không biết nên vui mừng hay khổ sở đây!" Tần Hàm Lạc sụt sịt mũi, thấp giọng nói: "Mới đi được hai ngày, mình đã bắt đầu nhớ ông ngoại, nhớ Tiểu Nhàn và Tử Toàn, nhớ dì Mễ, nhớ ĐH A...Đi ra ngoài chỉ hai ngày, trên khuôn mặt cậu liền mất đi thần thái ngày xưa, mình coi điều này đều là lỗi của mình. Vấn đề là mình thậm chí còn không biết vì lí do gì mà chúng ta phải phá hỏng kế hoạch đã định trước, vội vã rời đi như vậy!" Cô chậm rãi di chuyển ánh mắt lên khuôn mặt Giản Hân Bồi: "Bồi Bồi, mình chỉ muốn cậu nói cho mình biết nguyên nhân."
Giản Hân Bồi lấy tay ôm mặt, nước mắt theo khe hở cuồn cuộn tuôn rơi không ngừng. Nàng yếu ớt lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Cậu đã đồng ý sẽ không hỏi mà, cậu đã nói dù thế nào đi nữa cũng muốn ở bên mình. Hàm Lạc, giờ cậu hối hận rồi."
"Mình không hối hận!" Tần Hàm Lạc muốn kéo tay nàng ra, vội vàng nói.
Giản Hân Bồi trong lòng hoang mang lo sợ, theo bản năng lùi lại né tránh. Mẹ nàng rất sĩ diện, sẽ không vạch trần chuyện giữa nàng và Hàm Lạc, nhưng lúc này hẳn đã nghĩ tới biện pháp để tìm mình, có nên nói cho Hàm Lạc biết không đây? Nàng cũng không nắm chắc nếu Hàm Lạc biết việc này rồi sẽ có thêm kiên định ở bên nàng không, có lẽ...có lẽ sẽ chịu áp lực. Quên đi, vẫn cứ để một mình mình chịu đựng đi. Trong lòng nàng rối loạn cực kì, Hàm Lạc đã bảo vệ luận văn thành công, mối liên hệ giữa Hàm Lạc và Trương Tử Toàn bọn họ...Thật sự các nàng không chặt đứt được liên hệ với thành phố A sao? Còn có ba nàng, ba đã biết chuyện này rồi sao? Lúc này phản ứng của ông là gì, hẳn là tức đến sắp phát điên rồi. Nghĩ đến sự quan tâm yêu thương che chở mà Giản Mặc Thanh dành cho mình, Giản Hân Bồi lại đau lòng.
Vì cái gì lại phải như vậy, vì cái gì tình yêu lại phải đối chọi với gia đình? Nàng làm sao lại không thường nhớ nhà, làm sao nàng lại không thường nhớ ba mẹ, nhưng vì cái gì mẹ lại phải nhất định phủ nhận tình yêu của nàng? Tất cả những điều này đều khiến cho nàng đau khổ không thôi.
Cuối cùng Tần Hàm Lạc cũng bắt được nàng, tách hai tay nàng ra. Cô nhìn nàng nước mắt chứa chan, liền khàn giọng nói: "Mình xin lỗi, Bồi Bồi, đừng khóc nữa, cái gì mình cũng sẽ không hỏi, cái gì cũng không hỏi!" Cô ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng hôn lên dòng nước mắt kia, vị mặt chát ấy khiến lòng cô đau đớn, thân thể không khỏi khẽ run rẩy.
"Mình sẽ không hỏi!" Những ngón tay của cô luồn vào mái tóc nàng, gần như khóc thốt ra những lời này.
Giản Hân Bồi gắt gao ôm chặt lấy cô, như thể một người sắp chết đuối. Buổi tối này, hai người lòng đầy tâm sự, ôm nhau khóc mãi đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngày thứ ba, hai người như thể đã quên chuyện tối qua, đều tự ra ngoài nộp đơn xin việc, tìm việc, cả một ngày mệt nhọc, lại vẫn như trước không có chỗ nào mướn.
Buổi tối lúc nằm trên giường, Tần Hàm Lạc như vô tình nói: "Thời nay muốn tìm được việc tốt một chút mà không có bằng cấp chính quy thì rất khó."
Giản Hân Bồi trầm mặc hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Hàm Lạc, cậu rất muốn học lên cao phải không?"
"Mình chỉ muốn ở bên cậu!" Tần Hàm Lạc siết chặt vai nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó nói: "Ngủ đi, ngốc ạ!"
Ngày thứ tư, vẫn cơm nước đơn giản, sớm đi tối về, một ngày mỏi mệt.
"Hôm nay mình đã tìm được việc rồi!" Tần Hàm Lạc vừa rửa mặt, vừa cười nói với Giản Hân Bồi. Đó là làm nhân viên bán hàng của một công ty nhỏ, tiền lương chỉ hơn một ngàn đồng. Nhắc tới việc này, lòng cô quả thực chua xót, tự cảm thấy hổ thẹn với tấm biển vàng "Đại Học A". Nhưng cô lại không thể không dùng khẩu khí vui vẻ nói ra những lời này, cô phải để Giản Hân Bồi an tâm. Huống chi cô hoàn toàn không có kinh nghiệm làm việc, bằng cấp cũng không, cô gái đã phỏng vấn lại có thể mướn cô, ngay lúc đó thật khiến cô vui vẻ, nhưng giờ cô mới biết được, công việc này trước kia căn bản cô không thèm coi ra gì, lúc ấy không phải có người trợ giúp sao.
Từ từ rồi sẽ ổn thôi, cô thầm an ủi mình.
"Việc gì vậy?"
"Nhân viên bán hàng."
Giản Hân Bồi khẽ nhíu mày: "Tiền lương bao nhiêu một tháng?"
"Một ngàn bốn, có điều tiền lương còn có thể tăng thêm!" Tần Hàm Lạc cảm thấy khẩu khí mình là muốn an ủi Giản Hân Bồi, nhưng công việc này, rõ ràng lại là mình làm.
Lòng Giản Hân Bồi bắt đầu âm ỉ nhức nhối, một công việc với mức tiền lương như vậy cũng có thể làm cho Tần Hàm Lạc vốn tâm cao khí ngạo vui vẻ thế. Nàng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Lúc chuẩn bị lên giường ngủ, Giản Hân Bồi cố lấy dũng khí nói: "Hàm Lạc, mình...mình cũng tìm được việc rồi."
"Thật không?" Trong mắt Tần Hàm Lạc lộ ra vẻ vui mừng, ngay cả động tác cởi quần áo cũng dừng lại: "Là việc gì?"
"Việc đó, là...là khiêu vũ ở quán bar." Giản Hân Bồi nhìn cô, ấp úng nói.
"Rầm!" một tiếng, chỉ nghe thấy Tần Hàm Lạc vung thật mạnh áo khoác vứt lên ghế.
"Cậu giận sao?" Giản Hân Bồi vội vàng tới gần cô.
"Cậu vốn biết mình rất ghét cậu tới những nơi như thế kia mà!" Tần Hàm Lạc xanh mặt nói.
"Chỉ là khiêu vũ đơn giản thôi, không cần đi tiếp...tiếp khách."
"Mặc kệ là tính chất gì thì vẫn là quán bar!" Tần Hàm Lạc nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói.
"Nhưng mà...nhưng mà một tháng tiền lương tận bốn ngàn, có thể giải quyết nỗi khó khăn của chúng ta." Giản Hân Bồi ngập ngừng, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Hàm Lạc, như vậy, mình nghĩ, cậu có thể không cần vội vàng tìm việc."
Bốn ngàn? Tần Hàm Lạc như thể nuốt phải một quả mướp đắng, con số này khiến cô nhục nhã, thấy nhục ở khoản tiền lương một ngàn bốn một tháng của mình. Công việc kia đã đủ khiến cô thấy nhục, giờ người con gái cô yêu vì muốn cô được thoải mái mà buổi tối phải tới quán bar khiêu vũ. Từ nhỏ mẹ nàng cho nàng học múa chỉ vì muốn bồi dưỡng khí chất cho con gái, nhưng giờ lại thành cách kiếm sống.
Tần Hàm Lạc chưa bao giờ cảm thấy mình tuyệt vọng đến thế, còn có cảm giác thất bại, cảm giác muốn khóc không được. Cô không nói một lời, lặng yên leo lên giường, kéo chăn, sát đến tận cằm.
"Hàm Lạc!" Giản Hân Bồi hoảng loạn lên giường, thân thể kề sát cô: "Đừng giận mình mà!"
Tần Hàm Lạc xoay người, đưa lưng về phía nàng, lời nói đầy chua xót: "Bồi Bồi, mình không giận cậu, mình chỉ cảm thấy mình...thực vô dụng."
"Hàm Lạc, không phải thế!" Mặt Giản Hân Bồi áp vào lưng cô: "Cậu đừng nghĩ vậy!"
Tần Hàm Lạc nhắm mắt không nói gì, trong lòng lại hạ quyết tâm, bỏ công việc kia, mà đồng thời thanh âm Giản Hân Bồi cũng truyền vào tai: "Hàm Lạc, nếu cậu không vui, mình sẽ không nhận việc đó nữa."
"Gần đây trông cậu có vẻ phiền muộn, hồn vía lúc nào cũng như ở trên mây ấy!" Chung Thúy Nhi bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Mễ Tiểu Nhàn, dọa em giật mình.
"Không có gì." Mễ Tiểu Nhàn gập sách lại, mỉm cười, tay áp lên ngực: "Sau này đừng làm tớ sợ thế được không?"
"Cậu từ đầu đến chân đều lộ ra mùi tử thư, đi đâu cũng đều phải mang theo sách." Chung Thúy Nhi quay đầu cười, ngồi xuống ghế đá bên hồ, nhìn bốn phía chung quanh: "Nếu thời tiết ấm một chút thì ngồi đây thực thích, nhưng mà giờ, cậu muốn bị cảm à?"
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu: "Tớ chỉ là...suy nghĩ một việc."
"Việc gì?"
"Tớ muốn xin nghỉ vài ngày, đi loanh quanh một chuyến với Tử Toàn."
"Đi loanh quanh chỗ vào với chị ta chứ? Hai cô gái đi thì có gì vui, hơn nữa lại còn phải xin nghỉ?" Chung Thúy Nhi không thể tin được hỏi.
"Đi tìm người." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ giọng đáp, đôi con ngươi trong vắt sáng ngời như nước lại như bị phủ một tầng hơi nước, trở nên mờ ảo như sương. Trong lòng em thực sự lo lắng cho người kia, nhưng mà người kia lúc này đang ở nơi nào? Chị ấy có khỏe không?
Hết chương