"Mẹ, mẹ không hiểu đâu..." Ánh mắt Giản Hân Bồi đờ đẫn, đau khổ lắc đầu. Từng việc từng việc nàng và Hàm Lạc trải qua nhiều năm như vậy, cùng với đủ mọi mưa gió trên con đường tình, sự ỷ lại và tin tưởng lẫn nhau, tình bạn và tình yêu giữa hai người, sao lại có thể chỉ bằng mấy câu là có thể nói rõ? Lại người bên ngoài làm cách nào hiểu được đây?
"Mẹ thật không hiểu nổi." Mắt Chu Vân Tố tựa hồ cũng đỏ lên: "Đứa con gái ngoan ngoãn của mẹ sao lại đột nhiên trở thành như thế này! Mẹ quả thực không thể tin được! Là mẹ đã quá bất cẩn sơ xuất sao?"
Giản Hân Bồi dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng Chu Vân Tố, trong mắt tràn ngập thống khổ: "Mẹ, mẹ và ba là người hiểu con nhất, cũng là người con kính yêu nhất, tuy rằng...mặc dù có lúc con đùa giỡn tùy hứng, nhưng từ nhỏ đến lớn, trên cơ bản thì ba mẹ nói gì, con hầu như chưa từng trái lời. Về sau...cũng như thế, hai người nói gì, con đều nguyện ý ngoan ngoãn nghe lời..."
Chu Vân Tố nhìn bộ dáng nàng yếu đuối đáng thương, nghe những lời này, lòng trong nháy mắt liền mềm lại. Bà vuốt ve mái tóc Giản Hân Bồi, nghẹn ngào nói: "Con gái ngoan, biết vậy là tốt rồi, con là con của mẹ, mặc kệ con làm sai chuyện gì, chỉ cần biết hối cải, mẹ đều có thể tha thứ cho con, mọi việc đều coi như chưa từng xảy ra. Mọi chuyện mẹ cũng sẽ không quá cưỡng ép con, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi. Nhưng sự việc lần này thật sự quá hoang đường, con nhất định phải nghe lời mẹ, rời khỏi Hàm Lạc, về sau ngay cả bạn bè cũng không cần."
Giản Hân Bồi lắc lắc đầu, sắc mắt dị thường tái nhợt, cố hết sức nói: "Mẹ, con...con còn chưa nói hết. Con nói về sau...con sẽ luôn nghe lời, nhưng con cầu xin người có thể để cho con và Hàm Lạc ở bên nhau...Sinh mạng con là do mẹ và ba trao cho, nhưng nếu mất đi Hàm Lạc, hai mươi mốt năm sống trên đời của con liền mất đi nhan sắc, con sẽ mất đi linh hồn. Mẹ, con cầu xin mẹ!"
Nàng bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo của Chu Vân Tố, "cộp" một tiếng quỳ xuống, lại cúi đầu đau xót nói: "Mẹ, con cầu xin mẹ..."
"Điên rồi..." Chu Vân Tố ngơ ngác nhìn nàng, toàn thân tựa hồ như mất đi khí lực. Bà cố sức lấy cánh tay chống đỡ giường, thì thào: "Con thực sự điên rồi, Bồi Bồi, con...con làm cho mẹ đau lòng quá."
Bà thở hổn hển, lảo đảo đứng dậy, Giản Hân Bồi vẫn như cũ quỳ trên mặt đất lôi kéo ống tay áo của bà, thanh âm yếu ớt nức nở: "Mẹ..."
"Đừng chạm vào ta." Chu Vân Tố thoạt nhìn tiều tụy không chịu nổi, bà đờ đẫn đứng hồi lâu mới khôi phục được sự trấn định nên có của một người trưởng thành khi gặp phải cú sốc, sau đó chậm rãi bình tĩnh nói: "Hai ngày nữa, mẹ sẽ chuyển con tới ĐH Z, sau đó, cả nhà chúng ta sẽ lại tìm cách rời khỏi Nhất Trung."
"Mẹ, con không muốn tới ĐH Z!" Giản Hân Bồi hoảng sợ, ngẩng đầu kinh hãi kêu lên. ĐH Z ở thành phố bên cạnh, nàng không muốn tách hỏi Hàm Lạc.
"Đây không phải là chuyện con làm chủ được." Chu Vân Tố nhìn nàng, cắn răng nói: "Ta không biết con bé đó cho con uống thuốc mê gì, để con lún sâu vào vũng bùn như thế, nhưng mẹ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn con gái mình cứ tiếp tục như vậy! Tuy rằng xuất phát từ tư tâm, mẹ và ba con vẫn nguyện ý để con đi học và làm việc ở quê hương mình, nhưng nếu thật sự cần thiết, mẹ thậm chí có thể bàn bạc với ba con, để cho con ra nước ngoài học."
"Không! Con không muốn ra nước ngoài! Con không muốn đi đâu cả!" Giản Hân Bồi khóc nấc lớn tiếng kêu.
"Mẹ vốn định nói chuyện tử tế với con, để con tự mình tỉnh ngộ, nhưng nếu con cứ khăng khăng cố chấp như vậy, mẹ cũng chỉ có thể dùng hạ sách đó thôi." Chu Vân Tố nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
"Mẹ, mẹ đừng ép con!"
"Mẹ ép con?" Chu Vân Tố phút chốc mở to mắt, gắt gao nhìn nàng chằm chằm: "Đây là con đang ép mẹ mới phải, con nhìn xem, bản thân đang làm cái gì?! Nhìn xem mình bệnh hoạn đến mức độ nào rồi!"
"A, mẹ, rốt cuộc thì mẹ cũng hạ khẩu lưu tình, cũng không nói thành cái gì mà biến thái." Giản Hân Bồi khẽ máy động khóe miệng, bi thương nói: "Nhưng mẹ ép con như vậy, mẹ không sợ con bỏ nhà đi sao?"
"Bỏ đi?" Chu Vân Tố không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm: "Con có thể đi sao? Con có thể dựa vào chính mình trang trải cuộc sống sao? Từng miếng cơm manh áo của con, còn có tiền tiêu trong ví, có cái nào không phải do ba mẹ cấp cho? Ba mẹ tận tâm tỉ mỉ bồi dưỡng con, che chở cho con trưởng thành, lòng tràn đầy chờ mong với con, nhưng hôm nay con lại làm ra cái việc khiến mẹ kinh hãi thất vọng như vậy sao? Con...con lại sai lầm như thế, một câu lại một câu nói yêu, con muốn gạt ba mẹ ra chỗ nào? Thế nhưng lại còn dám lấy chuyện bỏ nhà đi để uy hiếp mẹ, chẳng lẽ cả mẹ và ba ở trong lòng con lại còn so ra không bằng một Tần Hàm Lạc?!"
Bà vẻ mặt kích động, lời nói nặng nề thấm thía, Giản Hân Bồi không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ cúi đầu rơi lệ.
"Được rồi, mẹ mệt rồi, việc này cứ như vậy đi." Chu Vân Tố khoát tay, mỏi mệt không chịu nổi nói: "Con về phòng nghỉ đi, nhớ kỹ lời mẹ nói, đừng đi gặp lại con bé đó nữa. Nếu con không tách khỏi nó được, mẹ sẽ giúp con. Con phải biết, vô luận thế nào thì mẹ chỉ muốn tốt cho con, sẽ không hại con, hiện tại con hoàn toàn mù quáng, mất năng lực phán đoán, mẹ tin tưởng sau này đổi sang một môi trường mới, không bao lâu sau con sẽ tỉnh ngộ, sẽ cảm kích mẹ."
Giản Hân Bồi không lên tiếng, buông ống tay áo vẫn đang nắm chặt của bà ra, chậm rãi đứng lên, nâng dậy đôi chân vì quỳ mà tê dại, máy móc cất bước, gian nan ra khỏi phòng, nước mắt từng giọt từng giọt rớt rơi lên sàn nhà bằng gỗ.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, Chu Vân Tố thở dài một tiếng, ngã ngồi thật mạnh lên giường.
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã sáng trưng, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức rèm, trong phòng có phần sáng ngời. Tần Hàm Lạc dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, theo bản năng hồi tưởng lại chuyện tình tối qua.
Uống say, sau đó...sau đó hình như là được Tiểu Nhàn dìu trở về. Cô mặt nhăn mày nhíu, sau đó hất chăn ra, ừm, áo khoác và quần đều bị cởi ra. Khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười, Tiểu Nhàn bình thường tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng thực tế lại đối xử với cô rất tốt. Có một người em gái như vậy, thật đúng là một việc khiến người ta vui vẻ.
Nhưng mà, cô lập tức lại nghĩ tới người khác, vẻ tươi cười trên mặt liền nhanh chóng thu lại, bàn tay luồn dưới gối tìm kiếm, sau đó xoay người ngồi dậy, lật tung mọi thứ, cuối cùng tìm được di động trong túi quần để ở đầu giường, bật máy lên, bấm số Giản Hân Bồi.
Cô áp điện thoại lên tai, tiếng chuông bên trong chuyền tới một lần lại một lần, lần đầu tiên cô cảm thấy tiếng nhạc chờ này lại khó nghe đến vậy. Bồi Bồi, mau nghe máy đi, cô thầm nhủ trong lòng một lần lại một lần, nhưng tâm tình lại dần dần mất bình tĩnh.
Năm lần, gọi năm cuộc điện thoại mà vẫn không có người bắt máy. Tần Hàm Lạc tắt máy, ném di động qua một bên. Hôm nay là sinh nhật cô, cô bắt đầu có điểm mất kiên nhẫn. Ngồi trên giường vài phút, cô lại bắt đầu tự an ủi mình, có lẽ di động nàng chỉnh chế độ yên lặng, còn đang ngủ nên chưa đổi lại, hoặc có lẽ di động nàng đặt một bên, lại có việc đi đâu đó...
Cô vừa tự an ủi mình, vừa mặc bộ quần áo sạch sẽ được đặt gọn gàng ở đầu giường, lòng thầm hạ quyết tâm, lát nữa sẽ tới nhà Giản Hân Bồi tìm nàng.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vào phòng khách, Mễ Tiểu Nhàn đang ngồi ở sô pha cùng ông ngoại vừa cười vừa nói chuyện, Mễ Tuyết Tuệ lại ở một bên thêu tranh chữ thập. Tần Hàm Lạc mừng rỡ, chạy đến ngồi cạnh ông ngoại, làm nũng nói: "Ông ngoại, ông cũng tới sao!"
"Đúng vậy, sinh nhật cháu gái ngoan, sao ông dám không đến chứ." Ông ngoại hiền hậu sờ sờ khuôn mặt cô, lại làm bộ bất mãn nói: "Hừ, một đứa con gái mà tối lại chạy ra ngoài uống rượu, khuya vậy mới trở về."
"Đó...đó là đi chơi ồn ào với đám bạn thôi mà." Tần Hàm Lạc chẳng sợ hãi, lắc lắc cánh tay ông rồi ghé sát lại.
"Ôi, bộ xương già này của ông ngoại cũng sắp bị con lay gãy ra rồi."
Mễ Tuyết Tuệ ở một bên cười nhìn ba người bọn họ. Tần Hàm Lạc nghiêng đầu nhìn, lại nhịn không được ngạc nhiên nói: "Dì Mễ, người học làm thứ này từ khi nào vậy?" Phải biết rằng, Mễ Tuyết Tuệ thoạt nhìn mặc dù dịu dàng tinh tế, nhưng từ trong xương cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, giờ bà lại làm trò này, thực khiến người ta cảm thấy giật mình.
Mễ Tuyết Tuệ cười nói: "Mới học từ người khác, chuẩn bị để thời gian nhàn rỗi thì thêu, tranh thủ để cho lễ mừng năm mới có thể để treo ở phòng khách."
"Mẹ, bức tranh sơn thủy này của mẹ sợ là phải đến lễ tất niên sang năm mới có thể treo được ở phòng khách mất." Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được nghiêng đầu, cười khanh khách nói.
"Con coi thường mẹ như thế sao?" Mễ Tuyết Tuệ làm bộ trừng mắt nạt.
Tần Hàm Lạc vừa thấy tình huống này liền biết mẹ con hai người đã hòa thuận lại như ban đầu, ý cười càng đậm.
Mễ Tuyết Tuệ chỉ về hướng phòng ăn: "Hàm Lạc, qua bên kia ăn chút cháo đi, có thể giải nhiệt. Tối qua uống say thế, sáng nay ăn nhẹ một chút để bồi dưỡng vị giác."
"Dạ." Tần Hàm Lạc có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, tối qua là lần đầu tiên uống rượu đến nửa đêm mới về, cũng không biết ba có nói gì không, không khỏi cảm thấy có phần hối hận. Cô thấp thỏm nói: "Tối qua bọn họ đùa vui quá trớn, nên con mới uống hơi nhiều, ba con..."
Vừa nghe cô nhắc tới Tần Trọng, ông ngoại liền đoán được tâm tư của cô, lập tức thay đổi thái độ: "Con không cần sợ hắn, có ông ngoại ở đây mà."
"Được rồi, không cần giải thích, sinh nhật mà, dì hiểu được, ai lại không có thời tuổi trẻ chứ. Aish, thực hâm mộ những người trẻ tuổi mà, tràn đầy sinh lực, tràn ngập kích tình." Mễ Tuyết Tuệ cảm thán vài câu, lại nhẹ giọng nói: "Yên tâm, tối qua ba con đi ngủ sớm, là dì và Tiểu Nhàn dìu con về phòng."
Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười an ủi nói: "Mẹ, giờ mẹ vẫn còn trẻ mà, nhìn chỉ mới tầm ba mươi tuổi thôi."
Tần Hàm Lạc cảm kích nhìn Mễ Tuyết Tuệ, phụ họa theo Mễ Tiểu Nhàn vài câu, khen đến Mễ Tuyết Tuệ vui vẻ hẳn lên, thế này mới đi vào bếp.
"Phải rồi, em còn xay cho chị một ly nước táo nữa đó." Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn vẫn nhìn ti vi, miệng không chút để ý nói.
"Ồ." Tần Hàm Lạc dừng lại, quay đầu nhìn em: "Ngoan quá."
"Con bé đương nhiên ngoan rồi, tối qua đỡ con đến giường, còn cầm khăn nóng lau sạch sẽ mặt cho con, còn lau cả tay chân nữa." Ông ngoại vừa lòng nhìn Mễ Tiểu Nhàn, càng nhìn càng cảm thấy cô bé xinh đẹp này khiến người ta yêu thương.
"Cái gì?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc đến nỗi cằm suýt rớt xuống. Cô biết Mễ Tiểu Nhàn là một người cực kì thích sạch sẽ, thật sự khiến cô có cảm giác được yêu mà sợ.
Mễ Tiểu Nhàn hơi cúi đầu xuống, nét đỏ ửng lan trên khuôn mặt trắng nõn, như một đóa sen trắng nở rộ động lòng người dưới ánh bình minh, thanh tân minh diễm.
"Chậc chậc, Tiểu Nhàn đúng là càng nhìn càng thấy xinh đẹp, rất giống bà ngoại thời còn trẻ, mà hiếm có là tính tình còn tốt như vậy, vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận. Aish, một cô bé hoàn hảo như vậy, tương lai nên gặp được người thực yêu thương mình mới phải." Ông ngoại cảm thán nói.
"Ba à, ba khen Tiểu Nhàn quá rồi." Mễ Tuyết Tuệ nói. Không biết bắt đầu từ khi nào, bà đã coi ông ngoại của Tần Hàm Lạc là bố mình, cũng sửa miệng gọi "ba", bất quá tình cảnh như vậy, vô luận là Tần Trọng, Tần Hàm Lạc, hay Mễ Tiểu Nhàn đều cực kì vui vẻ chứng kiến.
"Không phải là khen, nếu sau này ta có thể sống đến khi được nhìn thấy con bé lập gia đình, vậy không biết sẽ luyến tiếc đến mức nào a. Aish, có một đứa cháu gái tốt đẹp như vậy, sau này a, Hàm Lạc phải đứng sang một bên rồi."
"Ông ngoại..." Mễ Tiểu Nhàn thấy ông nói càng ngày càng xa, vừa thẹn vừa cuống, kéo kéo tay ông, dùng ánh mắt ngăn lại.
"Được được, không nói nữa." Ông ngoại nhìn bộ dáng xấu hổ cực đáng yêu của em, vui tươi hớn hở, cũng không nói tiếp nữa.
Tần Hàm Lạc nhìn mà buồn cười, đứng lên đang muốn tới phòng ăn, Mễ Tuyết Tuệ bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Hàm Lạc, hôm qua mẹ Bồi Bồi có gọi tới đây, nói thân thể bà không khỏe lắm, hôm nay không đến nhà hàng ăn cơm được, còn nói Bồi Bồi cũng không đến, bảo dì chuyển lời cho con biết."
"Bồi Bồi cũng không đến?" Vẻ tươi cười cứng đờ trên mặt Tần Hàm Lạc, theo bản năng hỏi: "Là mẹ nàng nói nàng không đến, hay là chính miệng nàng nói?"
"Là dì Chu nói, vốn bà ấy định cho Bồi Bồi tới, nhưng vì Bồi Bồi phải ở nhà chăm sóc bà ấy, không chịu tới đây, để dì chuyển lời xin lỗi tới con."
Tần Hàm Lạc ngây người đứng ngẩn ra, thoạt nhìn có điểm thất hồn lạc phách, Mễ Tuyết Tuệ vội hỏi: "Làm sao thế? Con không vui? Dì biết con thân với Bồi Bồi, nhưng con bé phải chăm sóc mẹ mình, không thể tới tham dự tiệc sinh nhật của con được, con nên thông cảm."
"Phải đó, sao có thể mất hứng được, con bé chăm sóc mẹ mình là việc quan trọng mà. Nhanh đi ăn sáng đi, đến trưa chúng ta lại đi ăn." Ông ngoại thúc giục.
"Vâng vâng...đương nhiên ạ." Tần Hàm Lạc mờ mịt gật đầu, sau đó đi về phía phòng ăn. Mễ Tuyết Tuệ vẻ mặt phức tạp buông điều khiển xuống, đi theo.
Cho dù không đến, cho dù phải chăm sóc mẹ, nhưng chẳng lẽ ngay cả thời gian gọi một cuộc cũng không có sao? Nàng không nghĩ mình sẽ sốt ruột sao? Nàng chẳng lẽ không nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ trên di động sao? Lòng Tần Hàm Lạc nảy sinh chút nghi ngờ, tràn ngập bất an, quả thực khó chịu cực kì, nào có tâm tình ăn gì, cũng không đi múc cháo, kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống.
Bỗng nhiên một chiếc bát được đặt lên bàn, trong bát là cháo nóng nổi, còn thêm một chiếc thìa, tiếp theo lại một ly nước táo đặt bên cạnh.
"Hôm nay là sinh nhật, bữa sáng không thể bỏ được." Một thanh âm nhàn nhạt truyền tới, theo đó là tiếng bước chân dần xa.
Tần Hàm Lạc hơi nghiêng đầu, nhìn bóng dáng xinh đẹp quen thuộc kia, lòng bỗng nhiên tràn ngập chua xót.
Hết chương