Sáng sớm, tiếng đồng hồ báo thức vang lên chói tai khiến Tần Hàm Lạc cùng Giản Hân Bồi cơ hồ bừng tỉnh cùng lúc.
Mở to mắt, Tần Hàm Lạc ngẩn người vài giây, sức nặng truyền đến từ trên cánh tay cùng cảm giác ấm áp trơn nhẵn mềm mịn khi hai thân thể quấn lấy nhau làm cho cô lập tức hồi tưởng lại một phen điên cuồng tối qua. Cô liếm liếm đôi môi khô ráo, sau đó nhìn về phía Giản Hân Bồi, lại thấy nàng nép vào lòng mình, hàng mi thật dài rủ xuống, tựa hồ không dám nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn cúi xuống mang theo một mạt hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn có loại thẹn thùng động lòng người, khiến cô không khỏi một trận động dung.
Sáng sớm vốn là lúc mà tình và dục của con người mạnh mẽ nhất, hơn nữa trước mắt lại là cô gái mình yêu đã nhiều năm, tối qua còn mới nếm thử trái cấm, Tần Hàm Lạc chỉ cảm thất nhiệt tình như lửa, khó kiềm chế nổi, nhưng hôm nay còn phải đi học, mà Trương Tử Toàn cũng ngủ ở phòng bên. Cô hít một hơi thật sâu, rút cánh tay ra, ngồi xuống nhẹ giọng nói: "Đứng lên đi, ăn sáng rồi còn đi học nữa."
Giản Hân Bồi thấy cô nhíu mày, xoay xoay cánh tay cho đỡ mỏi, liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc pha chút đau lòng: "Đau lắm à, mình không biết sao lại nằm thế cả đêm nữa."
Từ cánh tay truyền đến từng trận ngưa ngứa, Tần Hàm Lạc lắc đầu, ôn nhu nói: "Không sao cả."
Giản Hân Bồi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Hàm Lạc, mình yêu cậu."
"Mình cũng yêu cậu." Tần Hàm Lạc hôn lên môi nàng, sau đó lưu luyến buông ra: "Mình ra ngoài đây, bằng không...bằng không cứ tiếp tục sẽ không lên lớp được mất."
Giản Hân Bồi ngẩn ra, lại lập tức hiểu được ý cô, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc.
Tần Hàm Lạc mặc quần áo, như thể kẻ trộm đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách không một bóng người, cô thở phào một hơi, đi ra ngoài nhìn nhìn, phòng ăn, phòng bếp cùng phòng vệ sinh cũng không một bóng người. Kỳ quái, chẳng lẽ Tử Toàn còn chưa rời giường? Cô nghi hoặc, liền mở cửa phòng Tử Toàn ra, đã thấy bên trong cũng trống rỗng, đệm chăn trên giường đều thẳng thớm chỉnh tề.
Cái đứa chúa yêu giường này sao lại thức dậy sớm như vậy nhỉ? Hay là tối qua căn bản cô không trở về?
Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đau đó vào bếp nấu bữa sáng, luộc trứng. Lúc này lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nụ cười khóe mắt đều chứa ý cười, làm bữa sáng cho người mình yêu quả thực là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Giản Hân Bồi đánh răng rửa mặt xong, ngồi vào bàn, nhìn bát mì nóng hổi cùng quả trứng chiên vàng óng trước mặt, lòng dạt dào ấm áp.
"Cái này..." Tần Hàm Lạc lại rót một ly sữa đặt trước mặt nàng: "Trong nhà chỉ có mỳ và trứng thôi, mình nghĩ, căn tin có nhiều người quá, tùy tiện làm vài món ở nhà để ăn cho xong bữa là được rồi, nhưng mà...nhưng mà cậu cũng biết đấy, tay nghề của mình chỉ có vậy."
"Ăn ngon lắm. Đã lâu rồi chưa được nếm qua trứng cậu làm, dường như còn ngon hơn trước kia nữa." Giản Hần Bồi gắp trứng cắn một miếng, mỉm cười ngọt ngào nói, giờ khắc này, cho dù món ăn quý hiếm ngon lành nhất thế gian ở trong mắt nàng chỉ sợ cũng không hơn được món trứng rán đơn giản trước mặt này.
Lòng vốn đang căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, Tần Hàm Lạc cũng cúi đầu bắt đầu ăn.
Hai người vốn là đôi bạn sớm chiều bên nhau, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, qua một đêm, quan hệ liền thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, hơn nữa tuổi còn trẻ, coi như đều tính là mới nếm thử mùi vị tình yêu, tuy nói yêu nhau, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc trong lòng không thể dùng lời để hình dung một phần vạn, nhưng cảm giác ngượng ngùng cũng tránh không được. Cho nên bữa sáng tình yêu này hai người lại ăn phi thường yên lặng, ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, nhưng cũng rất ăn ý rời đi, trong lòng tình ý triền miên.
Trên đường tới trường, hai người sóng vai im lặng đi, được nửa đường, Tần Hàm Lạc thật sự nhịn không được, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Giản Hân Bồi.
"Tối qua...tối qua thật sự mình quá hấp tấp, mình...mình cũng không biết vì sao lại làm vậy nữa." Tần Hàm Lạc có chút ảo não, một tay phiền muộn vò vò tóc mình, tư tưởng cô vẫn luôn có vẻ rất bảo thủ, đối với cô mà nói, từ khi yêu nhau đến khi phát sinh quan hệ tuyệt đối phải mà một quá trình nước chảy thành sông. Bình thường khi cô nói với Trương Tử Toàn những lời này, Trương Tử Toàn toàn cười cô là người thời tiền sử, nhưng mà người tiền sử này qua nhiều ngày thổ lộ lại trực tiếp rút ngắn khoảng cách.
Cô chỉ cảm thấy tối qua tình cảm cùng cảm xúc bị dồn nén nhiều năm trong nháy mắt bùng nổ, không còn sự bình tĩnh cùng kiềm chế ngày thường nữa, hơn nữa Giản Hân Bồi lại chủ động phối hợp, cho nên trong lúc nhất thời cái gì cũng đều quẳng sau đầu. Nhưng hôm nay, cô lại bởi vì một màn triền miên điên vuồng đêm qua mà xấu hổ, trong lòng thấp thỏm bất an, tuy Giản Hân Bồi cũng không biểu hiện gì khác thường, thoạt nhìn còn thực vui vẻ, mà tối hôm qua...dường như cũng rất say mê, nhưng cô lại miên man suy nghĩ, lại có chút lo lắng không đâu, Giản Hân Bồi sẽ nghĩ thế nào về cô.
"Cậu có ý gì?" Giản Hân Bồi nghe xong lời của cô, lòng khẽ nhói, cước bộ cũng dừng lại.
"Hả?" Tần Hàm Lạc ngạc nhiên.
"Mình biết mà, cậu hối hận chuyện đêm qua." Giản Hân Bồi cắn mạnh môi, trái tim lại ẩn ẩn nhức nhối.
"Bồi Bồi, cậu lại hiểu lầm rồi." Trên mặt Tần Hàm Lạc lộ ra thần sắc sốt ruột: "Mình chỉ là...mình chỉ là cảm thấy tối qua...tối qua..."
"Tối qua làm sao?"
"Mình cảm thấy tối qua quá mức điên cuồng, quá vội vàng, mình cảm thấy mình là một kẻ háo sắc không hơn không kém. Mình là nghĩ không biết cậu cảm thấy thế nào về mình, hình ảnh của mình trong lòng cậu có phải chỉ qua một đêm liền hoàn toàn thay đổi không." Tần Hàm Lạc cúi đầu, thanh âm cực nhẹ lẩm bẩm.
Dáng vẻ cô lúc này thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, Giản Hân Bồi đỏ mặt, tiến lên thì thầm bên tai cô: "Ngốc."
"Hả?"
"Tối qua lớn mật như vậy, hôm nay lại ngượng ngùng thế, trách không được Tử Toàn nói cậu..." Nàng mím môi, mỉm cười ngừng lại.
"Nói mình cái gì?" Tần Hàm Lạc nghĩ đi nghĩ lại, giật mình nói: "Buồn tao? Vậy nó là ngoại tao!"
Giản Hân Bồi nhìn bộ dáng cô cắn chặt răng, nắm tay siết chặt thành nắm đấm, ý cười càng đậm, nàng khẽ thở dài: "Hàm Lạc, mình thích cậu đối xử với mình như vậy."
"Như thế nào?" Tần Hàm Lạc thấy nụ cười của nàng, lòng thoải mái hơn một chút, nhịn không được bắt đầu đùa bỡn.
Giản Hân Bồi trợn mắt liếc cô một cái, tiếp tục nói: "Có điều, về sau cậu chỉ có thể đối xử với mình như vậy." Nghĩ đến đây, không biết thế nào nàng lại nghĩ tới Trầm Du, cơn ghen lại nổi lên: "Về sau không cho gặp Trầm Du! Không cho phép cậu nói chuyện với cô ta!"
"Không phải chứ, mọi người đều coi như bạn bè cả mà, thỉnh thoảng gặp nhau trên đường, không thể ngay cả gọi một câu hay chào một tiếng cũng không được."
"Là bạn bè á! Bạn bè nào cậu cũng có thể hôn môi sao? Lại còn say mê như thế!" Giản Hân Bồi lại nổi giận.
Tần Hàm Lạc thấy mắt nàng đỏ lên, liền vội vàng lôi kéo nàng đi tiếp: "Được rồi được rồi, không gặp, cũng không nói chuyện, mau đi. Chúng ta mau lên, hôm nay giáo sư sẽ điểm danh đó."
"Mình hỏi cậu, mình và cô ta ai xinh đẹp hơn?" Giản Hân Bồi bĩu môi, mắt không chớp nhìn cô.
"Ngất mất!" Tần Hàm Lạc há to miệng: "Giờ cậu còn rảnh rỗi hỏi việc này nữa."
"Không! Mình muốn biết!" Giản Hân Bồi nghĩ tới nụ hôn rất dài của Trầm Du và Tần Hàm Lạc tối qua, lòng luôn luôn có chút bất an không hiểu từ đâu. Hơn nữa, hơn nữa theo nàng biết thì đó hẳn là nụ hôn đầu của Tần Hàm Lạc. Vừa nghĩ tới điều này, cơn ghen trong lòng nàng như thể muốn vọt lên tận cổ họng, lên tới hốc mắt, nhưng vừa nghĩ tới đủ chuyện giữa mình cùng Cố Minh Kiệt, nàng thật sự không có cách nào khác nói điều bất mãn ấy ra lời.
"Đương nhiên là cậu rồi. Ở trong lòng mình, không ai xinh đẹp hơn cậu." Tần Hàm Lạc buồn bực nói.
"Thật sao?" Đáy lòng Giản Hân Bồi vốn đang tràn ngập lo lắng, rốt cục cũng được thả lỏng.
"Thật."
Mãi mới đến được dãy lớp học của Viện Ngoại ngữ, Tần Hàm Lạc cười cười với nàng: "Mau vào đi, mình cũng phải đi đây."
"Nhưng mà...mình không nỡ xa cậu." Ánh mắt Giản Hân Bồi ôn nhu, thanh âm có vài phần lưu luyến.
"Mình cũng không nỡ, mình chỉ hận không thể giờ giờ khắc khắc đều ở bên cạnh cậu." Tần Hàm Lạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nếu không phải lúc này có người qua kẻ lại thì cô đã sớm tiến lên ôm nàng.
"Hàm Lạc, chuyện tối qua cậu không cần có gánh nặng tâm lý gì cả." Giản Hân Bồi ngẫm nghĩ, thấp giọng nói: "Mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình, chuyện này không có gì sai, là chuyện rất tự nhiên, cho nên mình hy vọng cậu có thể thản nhiên như thường."
"Ừ, mình biết. Con người mình có đôi khi lại có chút mất tự nhiên như vậy đó, ngụy quân tử giả làm người đứng đắn, thích suy nghĩ những chuyện không đâu." Tần Hàm Lạc có chút cảm động, nhìn thẳng vào mắt nàng, một hồi lâu mới trầm ngâm nói: "Nhưng mình hy vọng cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sự tình trước kia đã qua rồi, không cần phải tự tra tấn bản thân. Nếu trong lòng cậu còn có đau xót cùng bất an, mình...mình hy vọng có thể dùng tình yêu của mình để chữa lành."
Giản Hân Bồi đương nhiên biết cô đang nói cái gì, lồng ngực lại nhịn không được cảm thấy xót xa. Nàng vội vàng đẩy Tần Hàm Lạc: "Được rồi, mình phải đi đây, cậu cũng đi mau đi." Xoay người, vội vàng chạy về phía lớp học, nàng sợ giây tiếp theo nước mắt sẽ tràn bờ mi mà rơi xuống.
Trước khi giáo sư điểm danh, rốt cục Tần Hàm Lạc cũng thở hổn hển chạy tới lớp, mà cả một buổi học này, cơ bản cô không có tâm tình nghe giảng, trong ngập tràn những cuộc đối thoại với Giản Hân Bồi, lòng nhất thời chua xót, nhất thời ngọt, lại nhất thời có chút lo lắng. Mà cảnh tượng xuân sắc đêm qua lại lặp lại trong đầu, lại cảm thấy tim đập gia tốc, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẻ mặt biến ảo.
Trương Tử Toàn nghiêng đầu nhìn cô, nhịn không được thầm lấy làm buồn cười.
Tới khi kết thúc tiết thứ nhất, Tần Hàm Lạc rốt cục phục hồi tinh thần, vội vàng xoay người hỏi Trương Tử Toàn: "Tối qua mày đi đâu thế? Thế nào mà sáng còn không thấy người? Không về ngủ à?"
Trương Tử Toàn cũng không để ý một loạt câu hỏi liên tiếp này của cô, dán sát lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, trên mặt lộ ra mộ nụ cười xấu xa mờ ám: "Tối hôm qua làm lễ thành nhân rồi hả?"
"Thần kinh à!" Làm bạn tốt, Tần Hàm Lạc đương nhiên nghe ra được ý xấu xa trong lời cô nói, dưới sự kinh ngạc, nói năng cũng lắp bắp: "Mày...mày mày tối qua ở đâu?"
"Tao tao tao...tối qua ngủ ở phòng bên đó." Trương Tử Toàn nhái giọng cô, trêu chọc: "Mày dĩ nhiên lại nhập tâm đến thế, ngay cả tao về lúc nào cũng không biết."
Một ý niệm nảy lên trong lòng Tần Hàm Lạc, mặt lập tức đỏ bừng. Trương Tử Toàn như đọc được suy nghĩ của cô, vỗ vỗ vai Tần Hàm Lạc: "Yên tâm đi, nhà ông mày mua cho cách âm tốt lắm, cái gì tao cũng không nghe thấy, nhưng người thông minh như tao không cần nghe cũng đoán được."
"Đoán thế nào?" Tần Hàm Lạc sửng sốt nói lỡ lời, nhưng vừa nói xong, cô liền chỉ hận không thể cho mình một cái tát.
"Tối qua trong nhà có thêm người đương nhiên tao biết, mà sáng sớm nay đuôi mày khóe mắt mày lại xuân ý dạt dào, chị đây bấm đốt tay tính toán, liền cái gì cũng đều sáng tỏ hết." Trương Tử Toàn cười hì hì: "Mày thật đúng là khiến tao phải nhìn với cặp mắt khá xưa..."
Tần Hàm Lạc sợ cô lại nói ra điều gì mà trẻ con không nên nghe, liền vội vàng ngăn lại: "Dừng, nơi lày là lớp học mà, mày chú ý chút đi, dừng dừng!"
"Được rồi, tạm thời tha cho mày, chờ khi chỉ có một mình hai đứa, hừ, sẽ nghiêm hình bức cung sau." Trương Tử Toàn hừ hừ nói: "Aish, lạ thật, rõ ràng là lễ thành nhân của mày mà giờ lòng tao lại như thể bị mèo cào, kích động vô cùng."
Tần Hàm Lạc trợn mắt liếc cô một cái, hai người lại khôi phục vẻ đứng đắn.
Tiết học buổi sáng chấm dứt, Trương Tử Toàn vội vàng thu dọn đồ, sau đó kéo vai Tần Hàm Lạc, vội vàng muốn ra ngoài.
Bỗng nhiên một thanh âm sắc nhọn truyền vào tai: "Chà chà, Trần Hải Dương, sao bạn lại có vẻ mặt thế vậy, cái người mà bạn thích kia à, là người đi trước dẫn đầu trào lưu tình ái đó, người ta thích con gái, con gái, bạn biết không hả? Nếu đối thủ của bạn là con trai thì bạn còn có khả năng cạnh tranh vẻ đẹp trai, so đấu chiều cao, tài hoa, nhưng mà giờ, bạn vừa không có cách nào so được với cô bé đàn em nũng nịu quyến rũ của chúng ta, cũng không có cách nào so với bạn học vừa có tài, khuôn mặt lại tuấn tú, còn có thể chơi bóng rổ kia được, huống hồ hai người người ta ngày ngày cùng ăn cùng ở, như keo sơn, ngọt ngào như mật, tình sâu như biển, bạn nên chết tâm tư này đi!"
Thanh âm âm dương quái khí quen thuộc kia như thể có ma lực, lập tức khiến thân ảnh Trương Tử Toàn cùng Tần Hàm Lạc khựng lại.
Hết chương
———————————–
(buồn tao/muộn tao: chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thường ko dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó thì lại thể hiện cách khác thường, ra ngoài dự kiến của mọi người xung quanh.
Hoặc còn nhận định khác là: chỉ loại người trời sinh tính cách nội hướng, nhưng tiềm thức thì muốn tiếp thu sự vật bên ngoài để trở nên hướng ngoại, có điều làm sao cũng ko thể trở nên hướng ngoại đc.)