Vì sao lại gọi điện thoại? Giản Hân Bồi ôm chặt chăn, cơn đau quặn từ chỗ sâu trong bụng lan tràn từng đợt, nàng nhíu chặt mày, răng cắn sâu môi dưới, đầu óc tựa hồ cũng trở nên trì độn.
"Đau lắm à?" Tần Hàm Lạc ý thức được thuốc tê dần mất tác dụng, thanh âm liền trở nên khẩn trương.
"Mình...mình cũng không biết vì sao lại gọi cho cậu, chỉ là...thời điểm ấy ý nghĩ mờ mịt, bỗng nhiên nhớ đến cậu, nhưng cậu lại không nghe máy." Giản Hân Bồi ủy khuất nhìn cô, ngón tay túm chặt chăn, bàn tay nắm quá chặt đến nỗi trắng bệch.
Tần Hàm Lạc kéo ghế đến bên giường, đưa tay bao lấy những ngón tay lạnh như băng của nàng, giống như trao cho nàng thêm chút ấm áp. Cô trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: "Nếu...nếu không phải Cố Minh Kiệt ở ký túc xá nói những lời đó, cậu có chia tay với hắn không?"
"Mình...không biết." Giản Hân Bồi lắc đầu, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Thì ra là vậy, Bồi Bồi chung quy là thích Cố Minh Kiệt, cho nên mới trao bản thân cho hắn, nhưng mà, Cố Minh Kiệt sau lại ăn nói lỗ mãng khiến nàng thất vọng cùng xấu hổ, dưới cơn tức giận nên mới chia tay. Cô vốn nghĩ đêm đó có ẩn tình gì, giờ xem ra là do mình cả nghĩ mà thôi.
Tần Hàm Lạc vốn đang muốn hỏi xem một lúc sau tắt máy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt thống khổ lại tái nhợt của Giản Hân Bồi, cô thật sự không đành lòng hỏi tiếp. Huống chi người ta bạn trai bạn gái ở bên nhau, tắt máy vốn là chuyện bình thường, cô hỏi nhiều như vậy làm gì. Cô tức giận nghĩ, một đốm lửa hy vọng bởi vì vụ điện thoại kia mà dấy lên liền vụt tắt.
"Được rồi, cậu nằm nghỉ đi." Một lát sau, Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng nói.
"Cậu đi đâu?"
"Mình chơi game thôi."
"Cậu...đừng đi." Trong ánh mắt Giản Hân Bồi mang theo vài phần cầu xin.
"Mình sẽ không đi." Tần Hàm Lạc quay người, thống khổ, bực bội, ấm ức, đau lòng, phẫn nộ đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng, lại không cách nào phát tiết. Cô bắt đầu không buồn nói một lời cắm cúi chơi game.
Giản Hân Bồi ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ cần có Tần Hàm Lạc trong căn phòng này, nàng liền cảm thấy an tâm thần kỳ. Nàng nhìn bóng dáng cô, thân thể cùng tinh thần dần dần thả lỏng, cảm giác đau đớn cũng dần trở nên mơ hồ.
Màn đêm lại bao phủ thành phố A.
Tần Hàm Lạc chơi game suốt cả buổi chiều, bả vai đã hơi đau nhức, cô theo bản năng vươn vai, ánh mắt lại vẫn không chớp nhìn chằm chằm màn hình. Đằng sau cô, là cô gái mà cô đã yêu suốt bao năm, vừa yêu lại vừa đau lòng nàng, nhưng hiện tại cũng hận nàng. Cô hận nàng yêu cái tên con trai lỗ mãng vô đạo đức kia, hận nàng không thương tiếc chính bản thân mình!
Cô cắn răng, thậm chí không muốn quay đầu liếc nhìn Giản Hân Bồi một cái, nhưng trong lòng, lại vẫn lo lắng, khẩn trương, vừa chơi game lại vừa chú ý đến từng động tác nhỏ của nàng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng hô hấp đều đặn rất nhỏ kia.
Hơn tám giờ, cũng nên đi ra ngoài mua đồ ăn về. Tần Hàm Lạc nhìn thời gian trên máy tính, nhẹ nhàng hít một hơi, thoát game. Cô lên Baidu tìm kiếm, nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ, nhìn kỹ kết quả, sau đó đóng trang web. Nhẹ nhàng dời khỏi ghế, quay lại nhìn Giản Hân Bồi đang ngủ say, thật cẩn thận mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ban đêm ở thành phố A vẫn náo nhiệt ồn ào như trước. Tần Hàm Lạc đi giữa đám người, tâm tình có chút muốn tự ngược đãi, tận tình cảm thụ cơn gió đêm rét thấu xương, khuôn mặt cô rất nhanh bị gió thổi đến chết lặng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thống khoái.
Cô trước tiên tìm một chỗ, tự mình ăn linh tinh vài thứ, sau đó mới tới một vài quán ăn gia đình, mua cá chép hấp gừng, canh gà mái cùng gạo nếp đường đỏ củ từ.
Đóng gói hết mấy thứ này lại, cô liền vội vàng chạy về nhà.
Ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa phòng, cô một tay cầm mấy cái túi, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa. Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, cô còn không kịp bật đèn, một người đã lao tới bổ nhào vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Tần Hàm Lạc cơ hồ đứng không vững, vội vàng dùng một tay chống lên cánh cửa, đến lúc phản ứng lại, một cỗ lửa giận vô danh chợt bốc lên: "Cậu lại làm sao thế này! Đứng dậy làm gì? Cậu quên là bác sĩ đã dặn phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi trong ba ngày sao!"
Giản Hân Bồi kinh hoảng gắt gao ôm cô, khóc không thành tiếng: "Hàm Lạc, xin lỗi, mình...mình không thấy cậu, lòng rất hoảng sợ..."
Trong bóng đêm, thanh âm nàng vừa yếu đuối lại bất lực đến vậy, cơn tức giận của Tần Hàm Lạc trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi. Cô khó khăn nuốt nước miếng, vô lực lấy tay chống cửa, giọng cũng mềm xuống: "Bồi Bồi đừng khóc, mình chỉ là...đi mua đồ ăn thôi, mình đói..."
Trở lại căn buồng nho nhỏ ấm áp của Tần Hàm Lạc, Giản Hân Bồi lại nằm trên giường, lần này không cần Tần Hàm Lạc phải nói câu gì, ngoan ngoãn ăn gì đó, uống canh. Trong khoảng thời gian này tuy chuyện đã xảy ra đối với các nàng mà nói như thể một cơn ác mộng, nhưng đối với Tần Hàm Lạc, trong lòng cô lại có cảm giác như đánh mất mà đoạt lại được, đây là chuyện duy nhất có thể khiến cô cảm thấy được an ủi.
Tần Hàm Lạc không nói một tiếng nhìn nàng, tâm tình vô cùng phức tạp. Nhìn nàng ăn xong hơn một nửa thức ăn, cô lại gần thu dọn chén bát, yên lặng đẩy cửa ra ngoài.
"Buổi tối...cậu ngủ ở đâu?" Nhìn Tần Hàm Lạc tắt máy tính, Giản Hân Bồi nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
"Ngủ ở phòng Tử Toàn." Trên mặt Tần Hàm Lạc thoạt nhìn vẫn không có biểu tình gì.
"Cậu...cậu không ở lại với mình sao? Chiếc giường này rất lớn mà." Sắc mặt Giản Hân Bồi tràn đầy thất vọng.
"Mình không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi."
"Sẽ không đâu." Giản Hân Bồi vội vàng nói. Sau chuyện đã xảy ra, tính tình kiêu căng của nàng dường như bỗng nhiên sửa chữa không ít. Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy có chỗ hổ thẹn với Tần Hàm Lạc, luôn thật cẩn thận sợ cô nổi giận, cả người lại kỳ quái dịu ngoan đi không ít: "Mình muốn cậu ở bên mình." Nàng hai mắt đẫm lệ bổ sung.
"Mình ra ngoài." Tần Hàm Lạc cũng không thèm nhìn nàng, lập tức đi về phía cửa.
"Mình biết, cậu ghét mình!" Giản Hân Bồi nhẹ nhàng nói, nàng cố nhấc người dậy, lùi lại vào góc giường, bỗng lớn tiếng nói: "Mình biết, cậu chán ghét mình! Cậu cảm thấy mình giống loại con gái kia, trong lòng cậu khinh thường mình! Nếu không phải niệm chút tình cảm lúc còn nhỏ thì căn bản cậu sẽ không quản tới sự sống chết của mình, cậu ngay cả nhìn cũng không muốn liếc nhìn mình một cái!"
Nàng khàn giọng nói, nước mắt không ngừng trào ra, nàng càng nói càng kích động, càng nói càng thương tâm: "Phải! Mình làm cho cậu thất vọng rồi, cậu không cần lo cho mình, hết thảy đều là mình tự làm tự chịu. Mình sẽ đi nói cho mẹ biết chuyện này, từ nay về sau không bao giờ cần cậu quan tâm nữa!"
"Cậu câm miệng cho tôi! Câm miệng câm miệng!" Những lời nàng nói như thể những con dao sắc nhọn hung hăng cứa vào lòng Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc không thể nhịn được nữa, hung tợn quay đầu, ba bước hai bước đi đến trước mặt nàng, vươn tay lắc lắc thân thể Giản Hân Bồi: "Nếu cậu dám nói chuyện này cho ba mẹ cậu biết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu! Bọn họ yêu thương cậu như tâm can bảo bối, nếu nhìn thấy cậu như vậy, họ sẽ đau lòng tới mức nào!"
"Hàm Lạc, đừng rời xa mình, đừng không để ý tới mình. Mình...lúc này mình chỉ có cậu, nếu...nếu cả cậu cũng chán ghét mình, mình...mình phải làm gì bây giờ?" Giản Hân Bồi như người chết đuối vớ được ngọn cỏ, ôm chặt vai Tần Hàm Lạc, thở không ra hơi khóc nức nở.
Tần Hàm Lạc thở dài một hơi, rốt cục vòng tay ôm lấy nàng, tiếng khóc của Giản Hân Bồi khiến cõi lòng cô tan nát. Cô lẳng lặng tựa hờ đầu vào giường, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Sau đợt to tiếng ngày đó, mấy ngày kế tiếp, Tần Hàm Lạc cùng Giản Hân Bồi ở chung trở nên phi thường im lặng, bất quá mặc dù không nói chuyện với nhau bao nhiêu, nhưng tình hình chung thì, đối phương đều ở nơi mà tầm mắt mình có thể nhìn thấy. Trải qua chuyện này, tâm lí Giản Hân Bồi trở nên vô cùng yếu ớt, tính ỷ lại vào Tần Hàm Lạc rõ ràng tăng mạnh. Buổi tối lúc đi ngủ, nàng đều phải ôm Tần Hàm Lạc mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng thật ra Tần Hàm Lạc lại bắt đầu cả đêm mất ngủ.
Tần Hàm Lạc nhớ kỹ lời bác dĩ dặn, mỗi ngày đúng giờ cho Giản Hân Bồi uống thuốc kháng sinh, không để nàng dính nước lạnh. Đồ lót Giản Hân Bồi thay ra, cô đều tự tay giặt. Mặt khác, vì để tiện lợi và hợp vệ sinh hơn, cô đã không ra ngoài mua đồ ăn cho Giản Hân Bồi nữa, mà mua nguyên liệu về tự nấu ăn. Ở cùng Trương Tử Toàn lâu như vậy, nấu nướng đã không thành vấn đề.
Lướt net, nấu ăn đun canh, rửa chén làm vệ sinh, giặt quần áo, ngày ngày cô lặp đi lặp lại làm những việc này.
Hôm nay giữa trưa cô nấu cho Giản Hân Bồi món canh cá mới, hương vị cũng không tệ, khẩu vị của Giản Hân Bồi trở nên tốt hơn so với bình thường một chút, trong lòng cô liền thập phần vui sướng. Cơm nước xong, cô thúc dục Giản Hân Bồi đi nghỉ ngơi, còn mình ở trong bếp rửa chén.
Giản Hân Bồi trở lại phòng, vốn muốn lên giường ngủ, liếc mắt liền thấy máy tính của cô không tắt, nàng muốn tắt đi cho cô, lại lo lắng cô còn đang chơi dở, hơi do dự, một ý niệm đột nhiên hiện lên trong đầu. Mỗi ngày phần lớn thời gian Tần Hàm Lạc đều dành cho máy tính, trừ chơi game ra, cô còn làm gì đây? Nàng không nhịn được tiến lại gần, di chuyển con chuột trong tay, một loạt tìm kiếm trên Baidu được lưu lại trong history hiện ra trước mắt.
Những hạng mục cần chú ý cho người mới phá thai để không đau đớn?
Phụ nữ mới phá thai ăn gì thì bổ cho thân thể?
Người mới phá thai có thể ăn hoa quả gì?
.....
Toàn bộ một loạt nội dung ghi lại trong phần history đều liên quan tới những cái này. Giản Hân Bồi tay nắm con chuột nhịn không được run nhè nhẹ, thân thể cũng theo đó kịch liệt run rẩy từng cơn. Từng đợt chua xót mãnh liệt ào lên trong lòng, nàng đứng thẳng dậy, liên tục lui lại phía sau vài bước, nước mắt nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt. Nàng bỗng nhiên xoay người, chạy như bay ra khỏi phòng.
Trong phòng bếp, Tần Hàm Lạc đang đứng rửa chén, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô sửng sốt đang muốn quay đầu, Giản Hân Bồi đã nhào vào ôm lấy lưng cô. Lực đẩy mạnh mẽ khiến Tần Hàm Lạc đứng thẳng không xong, cô vội vàng vươn đôi tay đầy bọt, chống lên vách tường cứng rắn lạnh như băng.
"Làm sao vậy?" Cô dịu dàng hỏi, lại kinh ngạc thấy lưng áo đã bị thứ chất lỏng ấm áp thấm ướt.
"Hàm Lạc...xin lỗi xin lỗi xin lỗi, Hàm Lạc, thực xin lỗi..." Phía sau truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Giản Hân Bồi, khiến cô nghe mà không đành lòng. Nàng không ngừng nói "xin lỗi", nhưng xin lỗi vì cái gì, nàng lại không biết. Nàng chỉ biết là, người đứng trước mặt này, nàng vĩnh viễn cũng không muốn buông tay.
Vòi nước vẫn đang chảy rào rào, không người để ý. Giản Hân Bồi lớn tiếng khóc òa, là thương tâm muốn chết như vậy. Tần Hàm Lạc đôi tay dính đầy bọt vẫn gắt gao chống lên vách tường, hàm răng trắng như tuyết cũng cắn chặt môi, nhưng thứ chất lỏng trong suốt kia, cũng từ hốc mắt chảy ra không ngừng, từng giọt từng giọt rơi vào bồn rửa, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh...
Buổi chiều này, trong căn bếp này, hình ảnh ấy, giờ khắc này...Hình ảnh ngày ấy đã lưu lại trong cuộc đời hai người, cho dù rất nhiều rất nhiều năm sau, một màn này vẫn rõ ràng như mới trong kí ức Giản Hân Bồi, vẫn như cũ khiến sinh mệnh nàng trở nên ấm áp, vẫn như cũ khiến lòng nàng chua xót lại đau đớn đến tan nát cõi lòng...Đến chết cũng sẽ không quên!
Hết chương
———————————-
Chap này là trong những chap ám ảnh mình nhất bộ truyện, lần nào đọc xong cũng rơm rớm nước mắt TT^TT nếu có thêm nhiều cảnh như vậy thì tốt TT^TT