Mấy ngày sau, ngày nào Tần Hàm Lạc cũng ở bên Giản Hân Bồi, cùng nhau dạo phố, ăn đêm, xem phim, có khi cô cũng sẽ chạy tới chỗ Trương Tử Toàn, cùng nhau ngồi ở sô pha xem ti vi, lại hoặc là, buổi tối tới quán bar. Cô không dám nghĩ tới tương lai, nhưng mà những ngày như vậy, mỗi ngày đều ở bên người mình thích, bên bạn bè thân nhất của mình, cô thấy thực sự thỏa mãn.
Cứ thế tới gần khai giảng, Tần Trọng bỗng nhiên gọi điện thoại về, nói là chuyến du lịch đã kết thúc, ngày mai sẽ về nhà, hơn nữa, ngày mai con gái của Mễ Tuyết Tuệ, Mễ Tiểu Nhàn sẽ tới nhà, bảo cô ra ngoài mua ít đồ ăn và hoa quả, để trong tủ lạnh để dự trữ.
Mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn...Tần Hàm Lạc khinh thường bĩu môi, vừa nghe tên đã có cảm giác là một cô nhóc còn chưa hoàn toàn phát dục. Có điều cô bé kia thực còn nhỏ quá, mới học cấp ba, còn chưa tới mười tám tuổi.
Trong lòng Tần Hàm Lạc, mười tám tuổi chính là tuổi hoa, giờ nhớ lại lúc mình mười tám tuổi, đọc lại vài trang nhật kí cùng suy ngẫm thì đều nhịn không được mà cả người nổi da gà, rất lạnh người, rất giả tạo. Hàng ngày nhàn rỗi lại tìm việc để làm, không bệnh cũng kêu, nhìn mọi vật chung quanh đều thấy thương cảm, ngắm sao băng rơi liền không nhịn được mà rơi nước mắt, hoa tàn hoa nở, xuân đi thu đến, cô đều có thể viết xuống cả trang giấy đầy cảm khái.
Thời kì trưởng thành, chính là một chữ, giả vờ!
Giả vờ u buồn, giả vờ chín chắn.
Cúp máy với Tần Trọng, cô lập tức gọi điện cho Giản Hân Bồi, thuật lại lời ba nói cho nàng, hủy lời hẹn cùng đi bơi với nàng, tuy Giản Hân Bồi cực kì thất vọng nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.
Vừa nghe Giản Hân Bồi không để bụng chuyện mình lỡ hẹn, Tần Hàm Lạc liền nhẹ nhàng thở phào, lập tức ra khỏi nhà, đi siêu thị mua ít thịt cùng rau dưa. Lời Tần Trọng nói, cho tới giờ cô cũng chưa từng trái, cô nghĩ, nếu ba không dẫn mẹ con dì Mễ ra ngoài ăn cơm mà lại muốn mua đồ để và nhà làm, điều này đủ để chứng minh ông rất mong có thể sớm hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình. Nghĩ tới đây, miệng cô không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
Vì chuyện này, khi cô mua thức ăn về liền bắt đầu tổng vệ sinh toàn bộ phòng. Tuy Tần Hàm Lạc không phải người đặc biệt chăm chỉ, nhưng ít nhất thì rất sĩ diện, cũng muốn giữ thể diện cho ba mình. Loay hoay mất nửa ngày, bụi bặm trên toàn bộ đồ đạc đã biến mất, sàn nhà cũng bóng đến độ soi gương, khắp nơi đều sáng sủa hẳn lên.
Tần Hàm Lạc buông khăn lau ra, nhìn bốn phía chung quanh, vừa lòng nở nụ cười, trong lòng lại nhẹ nhàng nói: "Ba à, chúc mừng ba từ nay về sau chấm dứt cuộc sống cô độc!"
Sáng hôm sau, rốt cục Tần Trọng cũng trở lại, người đàn ông nghiêm túc mà cứng nhắc này, cho dù đi ra ngoài du lịch cũng không mua được món quà đáng yêu nào cho con gái cả, nhưng Mễ Tuyết Tuệ lại mang về một chuỗi phật châu tinh xảo, nói là cầu được ở cổ miếu.
Tần Hàm Lạc thần sắc vui sướng, hai tay đón lấy chuỗi hạt xinh đẹp kia, nhẹ giọng nói: "Cám ơn dì Mễ." Ánh mắt lại hướng qua vai Mễ Tuyết Tuệ, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi một thân váy liền máu trắng kia, cũng không ngờ người ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người giao nhau, đều khẽ giật mình.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng Tần Hàm Lạc liền nổi lên một loại cảm giác kinh diễm, cô bé trước mặt kia, lại đâu chỉ hai chữ "xinh đẹp" đơn giản trong miệng Bồi Bồi là có thể hình dung.
Em thấp hơn Tần Hàm Lạc nửa cái đầu, mái tóc đen bóng như tơ được tùy ý buông xõa trên bờ vai, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, một đôi môi mỏng manh ướt át kiều diễm như đóa hoa hồng, làn da trong suốt mịn màng, ẩn ẩn ánh lên sắc hồng, từ đầu đến chân tựa như một con búp bê xinh đẹp đáng yêu. Nhưng em đứng đó, im lặng mà đạm mạc, trên người lại toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng thanh nhã như vầng trăng, làm cho người ta cảm thấy không thể thân cận.
Mễ Tuyết Tuệ theo ánh mắt Tần Hàm Lạc nhìn qua, vội vàng nói: "Hàm Lạc, để dì giới thiệu, đây là con gái dì, Tiểu Nhàn, gọi chị đi."
Tần Hàm Lạc cười cười, nhìn em nói: "Chào em."
Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, đôi con ngươi trong suốt lóe lên một tia không tình nguyện, nhưng không mở miệng gọi, chỉ hơi gật đầu, xem như chào hỏi, rồi liền đi qua bên người Tần Hàm Lạc, vào phòng khách.
Lúc đi qua, Tần Hàm Lạc ngửi được một làn hương tươi mát nhàn nhạt, vị bạc hà? Mùi hương thực lạnh, cũng xứng với người.
Mễ Tuyết Tuệ bất đắc dĩ nhìn bóng dáng con gái mình, xấu hổ nói với Tần Hàm Lạc: "Con bé này được chiều từ nhỏ đến hư rồi, con đừng để bụng."
Tần Hàm Lạc mỉm cười nói: "Dì cứ đùa, con sao lại để bụng được." Trong lòng lại thầm nghĩ, dáng vẻ xinh đẹp thì giỏi lắm chắc, lại không lễ phép như vậy, nháy mắt hảo cảm đối với người ta liền giảm đi vài phần.
Tần Trọng buông túi du lịch, nhìn nhìn chung quanh, sự khác lạ của căn nhà vừa nhìn là hiểu ngay, trong mắt ông hiện lên vài tia khen ngợi, ngoài miệng lại nói: "Còn đứng đó làm gì, mau đi rót nước cho dì Mễ và Tiểu Nhàn đi."
Tần Hàm Lạc đi qua, mở tủ lạnh, bưng hoa quả đã rửa tới phòng khách, để lên bàn thủy tinh: "Dì Mễ, Tiểu Nhàn, trong tủ lạnh có trà chanh, rất có tác dụng giải khát, uống cái này được không?"
"Ừ." Mễ Tuyết Tuệ nở nụ cười tươi.
"Không cần đâu, có nước lạnh không?" Mễ Tiểu Nhàn lại nhẹ nhàng nói.
"Có." Tần Hàm Lạc ngẩn ra, lập tức rót hai chén trà chanh cùng một ly nước lạnh, đặt trước mặt bọn họ, mình cũng rót một ly, ngồi lên chiếc sô pha đơn bên cạnh Mễ Tiểu Nhàn.
Tần Trọng nhìn ba người, trên mặt xuất hiện một tia mất tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Có chuyện này ta muốn nói với hai đứa." Nghiêng đầu nhìn Mễ Tuyết Tuệ, cùng bà trao đổi ánh mắt một chút, tiếp tục nói: "Ta và Tuyết Tuệ đã nhận giấy kết hôn rồi, từ nay về sau mọi người chính là người một nhà. Bắt đầu từ ngày mai, Tuyết Tuệ và Tiểu Nhàn sẽ chính thức chuyển về đây sống. Tiểu Nhàn, phòng của con là gian phòng ở ngay đối diện phòng Hàm Lạc, trong ngày hôm nay mọi người sẽ giúp con bố trí đâu vào đấy. Hàm Lạc, về sau con phải coi Tiểu Nhàn như em gái ruột, quan tâm tới em nhiều một chút, biết không?"
Tần Hàm Lạc gật gật đầu: "Con sẽ. Ba, dì Mễ, chúc mừng hai người."
Mễ Tuyết Tuệ lộ ra mộ nụ cười tươi vui mừng, quay đầu nhìn Mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn chạm phải ánh mắt bà, lập tức liền tao nhã cúi người, buông li nước trong tay ra, thản nhiên nói: "Mẹ, bác Tần, chúc mừng."
Mễ Tuyết Tuệ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
Đến lúc chuẩn bị cơm trưa, Tần Hàm Lạc mới giật mình phát hiện ra, những lời Mễ Tuyết Tuệ nói là Mễ Tiểu Nhàn "bị chiều đến hư" là một lời nói dối lớn tới mức nào. Trên bàn có năm món ăn một món canh, màu sắc đẹp mà hương thơm nức mũi, tất cả đều do Mễ Tiểu Nhàn vào bếp làm, cá tẩm bột rán, thơm ngào ngạt, rau xào qua vẫn xanh tươi ướt át, liền ngay cả một bát canh cà chua trứng bình thường ăn vào cũng đều ngon hơn bình thường mười phần.
Tần Trọng hiển nhiên cũng là lần đầu tiên thưởng thức tay nghề của em, có vẻ cực kì kinh ngạc, ông vừa ăn, vừa nói với Mễ Tuyết Tuệ: "Không ngờ Tiểu Nhàn nấu ăn lại ngon vậy, hình như còn giỏi hơn em mấy phần, đây chính là trò giỏi hơn thầy a."
Mễ Tuyết Tuệ lộ ra thần sắc xấu hổ, đang muốn mở miệng, Mễ Tiểu Nhàn đã nhẹ nhàng tiếp lời: "Đây là bà nội dạy con."
Tần Trọng ngẩn ra, đảo mắt nhìn về phía Tần Hàm Lạc: "A, Hàm Lạc, con cần phải học tập Tiểu Nhàn đi."
Tần Hàm Lạc nhìn về phía Mễ Tiểu Nhàn, chỉ thấy em thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ lẳng lặng ăn cơm, nét mặt lạnh nhạt hờ hững. Cô có chút kì quái, từ khi vào cửa cô liền cảm thấy mẹ con Mễ Tuyết Tuệ hình như cũng không thân thiết, cô nghe nói ba mẹ em li thân, chẳng lẽ em không muốn ba mẹ li hôn sao? Hoặc là em yêu ba mình hơn một chút? Lại hoặc là, đúng như cô vẫn luôn nghĩ, em không muốn mẹ em gả cho ba mình, bởi thế nên có phần oán giận mẹ chăng?
Rất nhiều phỏng đoán, lại đều không thể chứng thực lúc này, tuy cô hiếu kì, nhưng cũng chỉ cúi đầu ăn cơm, đồ ăn đều rất ngon miệng, chỉ là không khí có chút trầm mặc. Đối với bộ dáng lạnh lùng của Mễ Tiểu Nhàn, tuy Tần Hàm Lạc thập phần không quen, nhưng lại rất ưu ái tay nghề làm bếp của em, liên tục ăn hai chén cơm.
Cơm nước xong, Tần Trọng phân phó Tần Hàm Lạc rửa chén, rồi cùng Mễ Tuyết Tuệ đi ra phòng khách. Tần Hàm Lạc còn chưa động tay, Mễ Tiểu Nhàn đã bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn, lúc em thu dọn bát đũa, Tần Hàm Lạc hơi kinh ngạc phát hiện ra, trên cổ tay trắng muốt của em cũng đeo một chuỗi phật châu giống mình như đúc, trong lòng bỗng nhiên cảm động, xem ra dì Mễ thực sự đối xử với mình như con gái ruột, chỉ là dì Mễ ôn nhu hiền hòa như vậy, mà thế nào con gái bà lại không thích bà nhỉ?
Mễ Tiểu Nhàn đã quen làm việc nhà, tay chân rất lanh lợi, em rất nhanh đi vào phòng bếp cầm chén rửa sạch, sau đó lại đi lau bàn. Tần Hàm Lạc ngồi bên bàn, nhìn động tác nhanh nhẹn của em, cùng thần sắc vẫn hờ hững như trước kia, bỗng nhiên lại nổi lên ý niệm đùa cợt ác ý. Cô rất muốn biết, cô bé xinh đẹp trước mặt này có thể cười, hay là, nổi giận không?
Đang lúc Mễ Tiểu Nhàn lau bàn sạch sẽ, đang muốn đang muốn thu dọn mấy đĩa đồ ăn thì Tần Hàm Lạc bỗng nhiên nghiêng một chiếc dĩa đi, nước sốt trong đĩa liền chảy ra, loang ra trên chiếc bàn ăn sạch sẽ. Mễ Tiểu Nhàn ngừng động tác trên tay, một đôi mắt đẹp trong suốt mê người khó hiểu nhìn Tần Hàm Lạc, nhưng cũng không nói lời nào. Mọi việc còn chưa xong, Tần Hàm Lạc làm nghiêng cái đĩa xong, lại hất đi, "choang" một tiếng thanh thúy, chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan.
Làm xong hết thảy, Tần Hàm Lạc nhìn cô bé trước mặt, nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ khiêu khích, trong mắt Mễ Tiểu Nhàn hiện lên một tia phẫn nộ, lại kỳ dị bình tĩnh trở lại.
Tần Trọng bị tiếng vang này kinh động, vội vàng chạy tới xem: "Làm sao thế? Sao lại thế này? A, đồ bị vỡ, tay có bị thương không?" Nói xong, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Tần Hàm Lạc.
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bác Tần, lúc con dọn dẹp không cẩn thận..."
Tần Trọng vội nói: "Không sao cả, tay không bị thương là tốt rồi. Hàm Lạc, con ngồi ngay đây mà cũng không giúp Tiểu Nhàn đi." Nói xong dặn dò vài câu rồi lại trở lại phòng khách.
Hiển nhiên Tần Hàm Lạc không ngờ Mễ Tiểu Nhàn sẽ trả lời như vậy, Tần Trọng vào đây, cô đã nghĩ, xong rồi, lần này cô bé có thể tố cáo mình, nhưng hiển nhiên, cô lòng dạ tiểu nhân. Giờ trong lòng cô nói không nên lời là cảm giác gì, có đủ áy náy cùng cảm kích, lại nổi lên một loại cảm giác "nhìn bằng cặp mắt khác xưa" với cô bé này. Cô đứng lên, muốn đón lấy khăn lau trên tay Mễ Tiểu Nhàn, lại bị em đẩy ra.
Mễ Tiểu Nhàn cúi người, bắt đầu thu dọn mảnh vỡ. Tần Hàm Lạc ngượng ngùng đứng một lát, đành phải xoay người tránh ra.
Trong phòng khách không một bóng người, Tần Trọng và Mễ Tiểu Tuyết đã trở về phòng, Tần Hàm Lạc ngồi xuống sô pha, bật ti vi lên, tâm tư lại không đặt trên đó, trên mặt mang theo một loại thần sắc bất an, thỉnh thoảng nhìn về phía nhà ăn.
Chỉ chốc lát sau, Mễ Tiểu Nhàn cũng đi vào, ngồi xuống phía đầu kia sô pha, cầm một miếng dưa hấu trên bàn ăn. Tần Hàm Lạc nhìn em, gãi gãi đầu, muốn nói mấy câu giải thích, nhưng nhìn em nét mặt lạnh băng, lại nói không nên lời.
Giữa hai người, dị thường im lặng, may mà mở tivi, bằng không không biết không khí sẽ xấu hổ đến cỡ nào. Hồi lâu, Tần Hàm Lạc cảm thấy thực vô nghĩa, liền đứng lên muốn về phòng nghỉ ngơi, lúc đi qua người Mễ Tiểu Nhàn, cũng không đề phòng em sẽ vươn chân ra, lập tức liền mất thăng bằng, "rầm" một tiếng, ngã úp sấp trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên.
Cô vừa xoa xoa chỗ bị ngã đau, vừa quay đầu nhìn về phía Mễ Tiểu Nhàn, lại thấy em vẻ mặt vô tội nhìn mình, dường như chuyện vừa rồi không hề liên quan.
Tần Hàm Lạc bỗng nhiên cảm thấy muốn cười, tuy rằng rất đau, nhưng cô cũng không nổi giận, cô em gái mới tới này có chút thú vị đây, bên ngoài thoạt nhìn nhu nhược, nhưng cũng không phải người dễ trêu chọc. Bình sinh cô vốn ghét nhất chính là loại nữ nhân vật chính xinh đẹp mà không có óc, để mặc người ta bắt nạt đùa giỡn trong mấy bộ phim Hàn, vì thế đối với cô em gái này, trong lòng tự nhiên lại nổi lên vài phần tán thưởng.
Cô là thực rất muốn cười, nhưng thực tế, lại vừa xoa xoa eo mình, vừa quay về phía Mễ Tiểu Nhàn, vẻ mặt tươi cười nhếch miệng, rồi khập khiễng trở về phòng.
Còn lại Mễ Tiểu Nhàn ngồi kia, nhìn bóng dáng cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hết chương