Cuối cùng thì Tần Hàm Lạc không trả lời câu hỏi kia của Trương Tử Toàn, hai người uống hết chai rượu được mua về. Uống nhiều rượu như vậy, đối với Trương Tử Toàn mà nói thì cũng không phải việc gì lạ, tửu lượng của cô ai cũng biết là rất khá, nhưng mà đối với Tần Hàm Lạc thì đây lại là lần đầu tiên, khiến cho hậu quả chính là Trương Tử Toàn phải nửa dìu nửa cõng cô về giường, cởi giày rồi đắp chăn cho cô, sau đó ngày hôm sau trực tiếp ngủ thẳng đến mười hai giờ.
Chủ nhật, trong phòng ăn nhà họ Tần, bầu không khí thực trầm mặc.
Tần Hàm Lạc cùng Mễ Tiểu Nhàn cúi đầu lẳng lặng ăn cơm, Tần Trọng cứng ngắc cầm đũa, Mễ Tuyết Tuệ ra dấu bằng mắt với ông mấy lần, ông vẫn cứ định nói lại thôi.
Một bữa cơm ăn xong trong im lặng, Mễ Tuyết Tuệ ra ý bảo Mễ Tiểu Nhàn giúp bà dọn bàn, cười bảo Tần Hàm Lạc vào phòng khách ăn hoa quả. Tần Hàm Lạc gật gật đầu, rồi lập tức đi qua phòng khách, về phòng mình.
Cô nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, tùy tiện rút một quyển sách từ trên giá sách ra, tựa lưng trên giường lật xem. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Tần Hàm Lạc nghiêng tai lắng nghe, tiếng vang trầm mà hữu lực, không cần phải nói thì cũng biết Tần Trọng đang ở ngoài.
Cô cụp mắt, tiếp tục nhìn quyển sách trên tay, nhẹ giọng nói: "Mời vào."
Tần Trọng mở cửa ra bước vào rồi khép lại, đứng tại chỗ trong chốc lát, rồi bước tới bên giường, kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống đối diện Tần Hàm Lạc, hồi lâu sau mới thấp giọng hỏi: "Ông ngoại con có khỏe không."
"Vẫn ổn, cám ơn ba quan tâm." Tần Hàm Lạc khách khí nói.
Đôi mày rậm của Tần Trọng nhíu lại: "Hàm Lạc, con không nên dùng thái độ đó nói chuyện với ba!"
Tần Hàm Lạc lật một trang giấy, khẩu khí hờ hững: "Ah, con chỉ là đang thay ông ngoại cảm ơn ba thôi. Tuy trước kia ông là cha vợ của ba, nhưng dù sao giờ ba cũng có cha vợ mới rồi, vậy mà còn có thể quan tâm tới ông như vậy, cũng thực khó."
"Mày!" Tần Trọng lập tức bật dậy, nghĩ tới lời Mễ Tuyết Tuệ ngàn lần căn dặn, lại ngồi xuống: "Con là có ý kiến về việc ta cưới dì Mễ sao? Chẳng lẽ sự quan tâm cùng thương yêu mà dì Mễ dành cho con, con đều không cảm nhận được?"
"Ba nhầm rồi, con không có nửa phần ý kiến về việc ba cưới dì Mễ, bà ấy quả thực ôn nhu, cũng thực hiền lành, có thể cưới được bà là phúc của ba. Trước kia con cũng đã nói rồi." Ngữ khí Tần Hàm Lạc thực bất đắc dĩ, cô và Tần Trọng, quả thực rất khó hiểu nhau.
"Vậy thái độ con như thế là ý gì?"
"Con không có ý gì cả, đời này con chỉ có một ông ngoại thôi, con sẽ thay mẹ ở bên ông, hiếu thuận ông, bất luận ai cũng không ngăn cản được quyết tâm này. Đánh cũng được, mắng cũng thế, những ngày lễ quan trọng, con vẫn muốn ở cùng ông. Ông già rồi, con không biết còn có thể ở bên ông bao lâu, cho nên con sẽ quý trọng từng ngày." Ánh mắt Tần Hàm Lạc dời khỏi quyển sách, kiên định nói.
"Ta không hề nói con không được hiếu thuận với ông ngoại, ông cũng vĩnh viễn là cha vợ của ta." Tần Trọng thở dài một tiếng: "Chuyện lần trước là ba không đúng, ba cũng là hy vọng cả nhà chúng ta ngày đó có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Cuộc hôn nhân trước đó của dì Mễ con không được suôn sẻ, mà ta, lại mất đi mẹ con. Hai chúng ta đều toàn tâm toàn ý mong có thể tạo nên một gia đình mới ấm áp, cũng hy vọng con và Tiểu Nhàn có thể thương yêu nhau như chị em ruột thịt, con có thể hiểu được nỗi lòng này của ba không?"
"Con và Tiểu Nhàn tốt lắm, con sẽ coi em ấy như em gái ruột của mình."
"Thời gian này dì Mễ vẫn thầm trách ba, ba cũng tự mình đề tỉnh lại một chút, quả thật không nên vì chuyện đó mà đánh con, con luôn...là đứa trẻ rất nghe lời." Tần Trọng gian nan nói ra những lời này.
"Ba, có phải trước khi dì Mễ ly hôn ba đã thích bà ấy không?" Tần Hàm Lạc bỗng nhiên cố lấy dũng khí hỏi ra những lời này.
"Cái gì?" Câu hỏi này hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Tần Trọng, ông chân tay luống cuống mất vài giây, mày chau lại: "Trẻ con, hỏi mấy chuyện đó làm gì! Vớ vẩn!"
Tần Hàm Lạc nhìn bộ dáng lúng túng của ông, không khỏi có chút khẩn trương, lại vẫn bướng bỉnh nói: "Con không phải trẻ con! Con chỉ muốn hỏi ba một câu thôi, có phải trước khi dì Mễ ly hôn mà hai người đã qua lại không?"
Sắc mặt Tần Trọng liền đen lại: "Nếu có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm loại sự tình này thì không bằng học bài đi còn hơn, về sau không cho phép nhắc tới chuyện này nữa!" Trừng mắt lườm cô một cái, sau đó đứng lên sải bước ra ngoài, cửa bị đóng thật mạnh vang lên cái "rầm".
Tần Hàm Lạc ngẩn người một lúc lâu, buông quyển sách ra, cũng mở cửa đi ra ngoài, nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn quay lưng về phía cửa, nghiêng người nằm trên giường, có vẻ như đang ngủ, lại có vẻ như đang trầm tư. Tần Hàm Lạc rón rén tiến lại gần, nằm xuống cạnh em, đặt tay lên vòng eo tinh tế kia, đem mặt vùi vào mái tóc em, nỉ non nói: "Tiểu Nhàn..."
Thân mình Mễ Tiểu Nhàn cứng đờ, cũng không dám xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tâm tình không tốt." Ngữ khí Tần Hàm Lạc cực độ phiền muộn.
"Vì cái gì?"
"Xin lỗi..."
"Chị có gì mà phải xin lỗi?" Bàn tay Tần Hàm Lạc đặt trên eo em, tựa hồ có sức mạnh kì lạ nào đó, khiến em không dám nhúc nhích.
"Tôi thay ba mình xin lỗi em." Tần Hàm Lạc xấu hổ không thôi giải thích: "Tôi nghĩ, có thể trước khi mẹ em ly hôn, ông ấy đã cùng một chỗ với bà. Mà có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân ba mẹ em ly hôn, thực xin lỗi..."
Nghe xong lời này, rốt cuộc Mễ Tiểu Nhàn cũng bất chấp cái gì, xoay người lại, mặt đối mặt với cô: "Chị nhầm rồi, ba mẹ em ly hôn không phải vì lí do đó. Em đã nói rồi, bọn họ luôn luôn cãi nhau hay đánh nhau." Nói tới đây, em tạm dừng một chút rồi mới chậm rãi kể: "Mẹ em là một người phụ nữ mạnh mẽ, giám đốc công ty bà rất nể trọng bà, cho nên bà bề bộn nhiều việc, thời gian ở nhà rất ít, mà sự nghiệp của ba em lại càng ngày càng không thuận lợi, cho nên lúc đối mặt với bà, ông cũng càng ngày càng tự ti. Ông ấy là một người có chủ nghĩa đàn ông cực lớn, không thể chấp nhận việc vợ mình giỏi giang hơn mình. Lúc mới bắt đầu, chính là chỉ nói nhau vài câu thôi, sau càng ngày lại càng nghiêm trọng, vì để đạt được sự cân bằng về tâm lý, ông ấy liền đi tìm một người phụ nữ kém mình, cuối cùng mới li hôn."
Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hàm Lạc, nhẹ giọng nói: "Em ghét ba mình, cũng không thích hành vi của ba chị và mẹ em, nhưng mà chuyện li hôn cũng không liên quan tới ba chị. A...giờ mẹ em rất chăm sóc gia đình, có thời gian liền tận lực ở nhà, bà cũng học được một bài học mà."
"Tôi hiểu." Tần Hàm Lạc gật gật đầu, như trút được gánh nặng.
"Giờ em cũng dần dần không trách họ nữa. Trên đời này không có người hoàn hảo, cũng không ai có thể vĩnh viễn kiên trì với nguyên tắc của mình, cũng không ai chưa bao giờ vi phạm đạo đức."
"Ừ." Tần Hàm Lạc gật đầu, Mễ Tiểu Nhàn bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, lại xoay người sang chỗ khác.
"Sao không gọi điện cho tôi?"
"Học bận lắm." Mễ Tiểu Nhàn nhắm mắt lại.
"Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của em rồi, em muốn quà gì?" Tần Hàm Lạc cảm thấy ôm em như vậy, vừa thơm lại ấm áp, thế nhưng không muốn rời tay.
"Em nghĩ mẹ sẽ không hỏi em muốn gì đâu, chắc là sẽ mở một bữa tiệc, hoặc là tặng một bộ quần áo xinh đẹp." Mễ Tiểu Nhàn dần quen với cái ôm của cô, thể xác lẫn tinh thần dần trầm tĩnh lại, khóe miệng lộ ra chút ý cười hạnh phúc.
"Chỉ thế thôi?"
"Laptop và di động thì bà sợ em mê mẩn mất cả ý chí, nên phải vào đại học mới cho em dùng. Vàng bạc châu báu gì đó, bà cảm thấy chỉ là thứ thô tục, sẽ khiến một cô gái phát sinh lòng hư vinh."
"À, câu sau thì tôi đồng ý, dì Mễ cũng có lý." Tần Hàm Lạc tán thành.
Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được khẽ bật cười.
"Nhưng mà, giờ tôi đang hỏi em muốn quà gì kia mà. Em cũng không định nói cho tôi biết sao?"
"Chị muốn tặng quà?"
"Đúng vậy, không được sao?"
"Nào có ai như thế chứ! Nếu chị muốn tặng quà, vậy phải có thành ý, hẳn là nên tự mình tốn chút tâm tư đi lựa chọn, sau đó tặng cho em hôm sinh nhật, coi như là cho em một bất ngờ mới phải! Chị hỏi như vậy, chẳng lẽ em còn không biết xấu hổ mà nói ra sao?" Mễ Tiểu Nhàn sẵng giọng.
"Có gì mà phải ngại, chúng ta đều lớn cả rồi mà, hì hì."
Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, còn nghiêm túc nói: "Cái gì em cũng không muốn, em chỉ hy vọng về sau chị đừng coi em là em gái nữa."
"Hả? Tôi coi em như em gái, chẳng lẽ khiến em khó chịu đến vậy sao?" Tần Hàm Lạc mặt như đưa đám nói: "Trước kia em không chịu coi tôi là chị gái, vậy cũng đành, nhưng giờ mình đã sống chung lâu đến vậy, hơn nữa quan hệ tốt như thế, vì sao em vẫn không chịu?"
Mễ Tiểu Nhàn không biết trả lời thế nào, không khí lập tức lặng xuống.
"Tiểu Nhàn, em ghét tôi sao?" Thanh âm của Tần Hàm Lạc rất thấp, nghe được có chút tổn thương.
"Đương nhiên không phải." Giọng nói của cô khiến lòng Mễ Tiểu Nhàn khẽ nhói, vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì vì sao..."
"Trước kia em không chịu coi chị là chị gái, mà giờ...là không muốn." Mễ Tiểu Nhàn khẽ thở dài.
Tần Hàm Lạc trợn to hai mắt: "Không chịu và không muốn có gì khác nhau?"
"Đương nhiên là khác." Mễ Tiểu Nhàn nghiêm trang đáp.
"......"
"Được rồi! Em nói thẳng nguyên nhân vậy, bởi vì em thấy chị vừa ấu trĩ lại ngốc nữa, cho nên không muốn làm em gái, rất dọa người mà!" Mễ Tiểu Nhàn cảm thấy cô cứ dây dưa mãi đề tài này, thật sự không nhịn nổi nữa, lật người, gõ thật mạnh vào đầu cô: "Được rồi, chị cứ từ từ ngủ đi, em về trường."
"Oái! Chờ đã! Chúng ta cùng đi."
"Ai thèm chị..."
"Vậy rốt cuộc em muốn quà gì?"
Mễ Tiểu Nhàn quay đầu, hơi trầm ngâm, cười nói: "Ngày đó sinh nhật là thứ ba, đại khái mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho em trước vào hôm chủ nhật. Quà em muốn á, là ngày thứ ba đó chị có thể đến trường gặp em."
"Chỉ thế thôi?"
"Vậy thôi."
"Được, tôi nhớ rồi."
Cùng Mễ Tiểu Nhàn ngồi xe bus tới Bát Trung, sau đó đổi xe trở về ĐH A thì trời đã tối, Tần Hàm Lạc giơ tay nhìn trời, vẫn quyết định tới giảng đường học.
Dãy đèn hai bên con đường lát đá tản ra ánh sáng mông lung, từng tốp năm tốp ba học sinh đi trên đường, tiếng cười đùa trò chuyện thỉnh thoảng truyền vào tai. Tần Hàm Lạc vừa đi, vừa đau khổ cúi đầu suy nghĩ nên xem đến lúc đó nên tặng quà gì cho Mễ Tiểu Nhàn. Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền vào tai, cô giật mình vội ngẩng đầu lên, trông thấy Giản Hân Bồi khoác lấy tay Cố Minh Kiệt, đang đứng cách đó năm sáu bước, hình như là muốn ra ngoài. Nàng nhìn thẳng về phía này, hiển nhiên cũng chú ý tới cô.
Hai người đứng đó, lẳng lặng nhìn nhau vài giây, không khí rất quái dị. Cố Minh Kiệt nhìn nhìn Giản Hân Bồi, lại nhìn nhìn Tần Hàm Lạc, vẫy tay cười chào: "Hey, lại gặp rồi, đi đâu thế?"
"Đến giảng đường học thôi." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười cười, cực lực giả bộ tự nhiên, nói: "Tôi đi đây, hai người cứ tiếp tục đi dạo đi, đêm nay rất đẹp."
Cố Minh Kiệt cười: "Vậy hẹn gặp lại! Lần sau nếu có cơ hội thì cùng chơi bóng rổ nhé."
Tần Hàm Lạc cười gật gật đầu, tiếp tục đi tới trước, lúc đi lướt qua hai người, cước bộ không khỏi nhanh hơn. Đi được vài chục bước, cô thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi, tự nhắc mình không được quay đầu, ai ngờ thanh âm ngọt ngào quen thuộc kia lại bỗng dưng vang lên sau lưng: "Cậu chờ đã!"
Hết chương
————————————
Chờ mãi mới thấy Bồi Bồi xuất hiện, thích nhất những cảnh đó, bởi chắc chắn mỗi lần có Bồi Bồi là cảm xúc của ối nhân vật giằng co buồn vui lẫn lộn :D