Tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, Tần Hàm Lạc một tay cầm chiếc khăn tắm lớn lau mái tóc vẫn còn nhỏ nước, một tay nhẹ nhàng mở cửa vào phòng.
Mễ Tiểu Nhàn đọc được đoạn thơ này, hơi trầm tư, trong lòng lại ẩn ẩn có chút không thoải mái, lúc này vừa nghe thấy động tĩnh ở đằng sau liền xoay người lại, hai người mặt đối mặt, đều ngẩn ra.
Tần Hàm Lạc hiển nhiên giật mình,cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng thoải mái nói: "Em về rồi à? Hoan nghênh tới thăm phòng tôi."
Mễ Tiểu Nhàn có chút thấp thỏm không yên, dù sao thì chưa được sự đồng ý của người ta mà đã đọc những điều người ta viết, liền cố gắng tự trấn định, đưa mắt nhìn chung quanh, nói: "Phòng của chị sao lại chỉ dùng màu trắng và lam vậy?"
Tần Hàm Lạc ngồi lên giường, vừa nhàn nhã lau tóc, vừa cười đáp: "À, bởi vì tôi đều thích hai màu này." Cô ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ, nói: "Tôi thích bầu trời cao rộng, thích đại dương bao la hùng vĩ. Màu lam là màu của thiên không cùng biển rộng, mà màu trắng, lại thực thuần khiết, tôi thích sắc tinh thuần không pha lẫn chút tạp chất nào. Hai màu này phối hợp với nhau đồng thời khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa cũng khiến tâm thần yên ổn. Đám mây màu trắng, trôi lững lời trên nền trời xanh thẳm, cánh buồm trắng, lướt đi trên mặt biển sóng trào, rất đẹp, phải không?"
Trong nháy mắt, thần sắc Mễ Tiểu Nhàn có chút mơ mộng, như thể thực sự thấy trước mắt mở ra cảnh trời xanh bát ngát, cánh buồm trắng tinh cùng mặt biển rì rào sóng vỗ, em khẽ thở dài: "Đúng vậy. Em cũng thích hai màu này." Nói tới đây, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra nụ cười nghịch ngợm: "Vậy thì, nghỉ đông đổi phòng với em, được không?"
Rất kì lạ, em tự nhiên lại đưa ra yêu cầu vô lý này, em tựa hồ có trực giác sâu sắc rằng Tần Hàm Lạc sẽ không từ chối mình. Dù là với ai, em cũng vẫn đều duy trì môt khoảng cách nhất định, lại chỉ duy nhất nguyện ý lộ ra một mặt trẻ con tùy hứng làm nũng trước mặt cô.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, cười khổ nói: "Tuy tôi không thích màu hồng phấn cho lắm, nhưng cũng không ghét. Bằng vào việc em là em gái tôi, thôi thì đến lúc đó em muốn thì cứ đổi."
Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười, em vô thức nhẹ nhàng đung đưa ghế dựa, lặng im một chút, mới làm bộ như lơ đãng nói: "Em...vừa rồi không cẩn thận mở quyển bút kí của chị, chẳng qua...em chỉ mới đọc một trang thôi."
Tần Hàm Lạc dừng động tác sấy tóc trên tay, sắc mặt khẽ biến, cô ngẩng đầu nhìn lại, đồ vật trên bàn học đã bị thân thể Mễ Tiểu Nhàn che khuất, ánh mắt cô đành phải chuyển qua khuôn mặt em, nhìn vào mắt cô bé. Ánh mắt em vẫn trong suốt như thế, trong veo, đượm chút ý xin lỗi, làm cho trái tim người ta trong nháy mắt liền mềm lại. Đối với một cô bé như Mễ Tiểu Nhàn thì cho dù em có lật tung phòng ngươi lên chăng nữa, ngươi lại có thể nhẫn tâm nói được gì đây?
"Ah, cái kia...tôi viết lung tung thôi." Tần Hàm Lạc không biết em đọc được trang nào, không khỏi có chút chột dạ. Quyển vở kia vốn cô chỉ dùng làm bút ký, nhưng đêm qua lúc ngồi đó lại phát điên viết một bài như vậy, lúc này không khỏi thầm hối hận."
Mễ Tiểu Nhàn như không nghe thấy lời cô, khép hờ đôi mắt nói: "Xem ra không giống như viết cho con trai, từng câu từng chữ đều xuất phát từ trái tim, con gái không cần thiết phải vì không có được tình yêu của người con trai mà ủy khuất cầu toàn như vậy."
Mặt Tần Hàm Lạc đã hơi nóng lên, cứng họng không nói nên lời, lại nghe Mễ Tiểu Nhàn nói: "Huống chi, 'hắn' nhắc tới ở trong này là một người con trai khác nhỉ, chị không có việc gì lại đi so bì với một tên con trai làm gì? Người chị thích là gay à?"
Gay? Trẻ con thời nay nói chuyện đều thẳng thắn thế sao? Tần Hàm Lạc toát hết cả mồ hôi, có loại cảm giác dở khóc dở cười, một hồi lâu sau mới nói: "Không phải, là do mấy hôm trước tới trường giáo sư có giảng về một bài thơ hiện đại, tôi đọc thấy hay nên viết linh tinh vài câu."
"Thơ ca kiểu này chỉ có thể xuất phát từ tình cảm, nói lên tiếng lòng mà thôi." Mễ Tiểu Nhàn nhịn cười, ánh mắt không có ý tốt nhìn cô, sắc mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu: "Nhưng mà, nếu người chị thích là con trai, là gay như đã nói, vậy thì ở trong bóng tối dựa sát vào nhau hẳn là bọn họ, người cười dưới ánh mắt trời hẳn là chị, phải không? Hay là..."
"Dừng!" Nội tâm như bị Mễ Tiểu Nhàn lột bỏ lớp da ngoài mà phân tích rạch ròi thấu triệt tận sâu trong, Tần Hàm Lạc nóng ruột, cầu xin tha thứ: "Tôi biết mình viết linh tinh gì đó đọc chẳng hay ho chút nào, em bỏ qua cho tôi đi, đừng đoán hàm ý nữa, chẳng có nghĩa gì cả mà, thật đấy!" Cô vẻ mặt khổ sở, thần sắc trên mặt gần như cầu xin.
Mễ Tiểu Nhàn thấy cô quẫn bách như thế, vừa buồn cười lại có chút không đành lòng, liền hào phóng nói: "Được rồi, nếu về sau chị không tự xưng mình là 'chị gái' nữa, em sẽ dừng đề tài này lại."
"Tôi sẽ không bao giờ tự xưng 'chị gái' nữa, về sau em chính là chị của tôi, chị Tiểu Nhàn." Mặc dù Tần Hàm Lạc không biết cô bé thông minh này có thật sự hoài nghi mình cái gì không, nhưng lúc này thấy em không tiếp tục truy cứu đề tài này nữa thì đã thở phào nhẹ nhõm rồi, liền vội vàng lấy lòng.
"Xì! Ai là chị của chị! Em ra ngoài đây." Mễ Tiểu Nhàn nhìn bộ dáng nịnh nọt của cô, trừng mắt liếc cô một cái, ánh mắt lại tràn đầy ý cười. Còn chưa tắm, em cũng không muốn ở lại trong này nữa, đứng dậy ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, ánh mắt còn hiện lên một tia so dự, rồi mới ôn nhu nói: "Nếu...nếu là một tình yêu vô vọng, vậy đừng cố gắng kiên trì nữa."
"Hả?" Tần Hàm Lạc ngẩn ra, lúc cánh cửa đã khép lại rồi, cô khẽ cụp mắt, cúi đầu thì thào: "Tình yêu vô vọng...Ah, quả thực là vô vọng."
Trong một gian ghế ở một quán cà phê, Giản Hân Bồi chỉ vào Triệu Văn Bác, quả thực tức giận nói không ra lời.
Triệu Văn Bác ngăn đón nàng, vẻ mặt cười bồi: "Bồi Bồi, em đừng đi, anh gọi món bít tết em thích ăn nhất này, em nể mặt anh mà ăn đi."
"Anh dĩ nhiên lại mượn danh nghĩa Hàm Lạc lừa tôi đến đây. Triệu Văn Bác, anh thực quá vô sỉ!" Giản Hân Bồi nhìn rượu vang cùng bít tết trên bàn, tức giận đến mặt đỏ bừng, nàng nhìn cũng không muốn nhìn người trước mặt lần thứ hai, xoay người muốn đi.
Triệu Văn Bác lại lần nữa lên tiếng ngăn cản, cầu xin nói: "Bồi Bồi, em nghe anh nói đã, anh chỉ là không muốn em đi núi Nam Tú với Cố Minh Kiệt mà thôi, hắn ta có mục đích riêng!"
Đã nói đến đây rồi, Giản Hân Bồi đương nhiên hiểu được, mặt hơi hồng lên, lại cười lạnh một tiếng, nhìn bài trí trên bàn: "Vậy tâm tư anh tốt lắm sao? Anh thực vô tư như vậy? Trong mắt anh ai cũng là kẻ xấu, cả thế giới chỉ có một mình anh tốt, phải không? Anh buông tay tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu người đó!"
Triệu Văn Bác chỉ đành buông tay, Giản Hân Bồi bước ra ngoài, hắn theo sau, chân tay luống cuống giải thích: "Không phải, anh không cố ý muốn chỉ hai chúng ta cùng nhau ăn cơm, vốn anh muốn Hàm Lạc gọi em tới, nhưng cô ấy không chịu, anh cũng hết cách."
Giản Hân Bồi nghe xong những lời này, cước bộ liền dừng lại, đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu, cậu ấy không chịu? Không chịu gặp nàng? Không chịu nắm lấy cơ hội này để làm hòa? Nàng đứng lặng người tại chỗ, hai mắt nhanh chóng phủ một tầng hơi nước, tức giận chỉ tăng chứ không giảm, lúc này lại hoàn toàn trút lên người Triệu Văn Bác: "Triệu Văn Bác, anh đừng theo tôi nữa! Nếu không, về sau đừng nghĩ tôi sẽ lại nói với anh dù một câu!"
Tuy Triệu Văn Bác thường cố sức làm vài chuyện ấu trĩ để lấy lòng, nhưng là bạn học đã nhiều năm, thỉnh thoảng tuy Giản Hân Bồi cũng nói sẽ tuyệt giao với hắn hay linh tinh gì đó, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói mà thôi, trong lòng vẫn biết hắn tốt, nhưng hôm nay lại dùng biểu tình ghét cay ghét đắng để mắng hắn, đó là việc trước nay chưa từng có, Triệu Văn Bác thực bị nàng dọa, vội vàng dừng chân.
Giản Hân Bồi thấy hắn đứng lại, liền quay đầu, vội vàng ra khỏi quán cà phê.
Triệu Văn Bác đứng tại chỗ, vẻ mặt thống khổ thẫn thờ, lầm bầm tự nói: "Không phải là đừng đi chơi núi ở thành Nam với Cố Minh Kiệt thôi sao? Không phải là Hàm Lạc không tới thôi sao? Ăn bữa cơm với tôi, em khó chịu đến vậy à? Sao phải nổi nóng vậy chứ...vì cái gì lại rơi nước mắt?"
Giản Hân Bồi về tới nhà, cả nhà đã cơm nước xong, Chu Vân Tố thấy nàng trở về, liền vội vàng hỏi: "Bồi Bồi, không phải Hàm Lạc và bạn học mời con ra ngoài ăn sao? Sao về nhanh vậy?"
"Cơm nước xong con thấy mệt nên về." Giản Hân Bồi miễn cưỡng vực dậy chút tinh thần, quay mặt sang một bên, sợ mẹ phát hiện ra sự khác thường của mình.
"Mệt? Thân thể con có chỗ nào không thoải mái à?" Chu Vân Tố dừng việc đang làm dở lại, quan tâm hỏi.
"Không phải đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng thế được không, con về phòng nghỉ ngơi đây." Giản Hân Bồi nhíu nhíu mày, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Ba nàng Giản Mặc Thanh đang uống nước, nghe nàng nói vậy liền không nhịn được nói: "Bồi Bồi, sao lại nói với mẹ cái giọng ấy."
Giản Hân Bồi vốn đã đi đến trước cửa phòng mình, nghe được lời này, liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi, chỉ là...thật sự con hơi mệt."
"Anh cũng thật là, con nói có gì đâu, cứ hơi tí lại trách con làm gì!" Chu Vân Tố trừng mắt liếc Giản Mặc Thanh một cái, rồi cười với Giản Hân Bồi: "Mệt thì đi nghỉ đi. À đúng rồi, dì con mới đem tặng ít trái cây cùng món ăn quê, tối con gọi Hàm Lạc đến ăn cơm đi. Từ khi dì Mễ tới nhà nó ở, mẹ ít thấy con bé đến nhà mình hơn đấy."
Lòng Giản Hân Bồi càng thêm đau xót, lại cố nén nước mắt, vội vàng nói: "Con có rủ cậu ấy tới đây, nhưng cậu ấy nói bận việc gì ý, không rảnh đâu, để lần sau đi." Nói xong rồi liền như thể chạy trốn vào phòng, dùng thân thể áp chặt lên cánh cửa, nước mắt trong nháy mắt liền mãnh liệt trào ra.
Hàm Lạc, Hàm Lạc, rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì...chúng ta dường như càng ngày càng xa cách? Vì cái gì mình có cảm giác như cậu cố tình cách xa mình? Vì sao cậu lại muốn như vậy?
Năm giờ, Mễ Tiểu Tuyết đã làm xong cơm chiều, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn ăn xong lại cùng nhau ra khỏi nhà.
Mễ Tuyết Tuệ đi đến trước cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người sánh bước đi, liền cười trở lại phòng khách: "Anh à, em vẫn lo tính cách Tiểu Nhàn không dễ thân cận cùng người khác, nhưng giờ xem ra, hai đứa nhỏ này quan hệ ngày càng hòa hợp thì phải."
Tần Trọng nét mặt nghiêm khắc lại cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Như vậy mới tốt, anh cũng dần dần thấy yên tâm."
Mễ Tuyết Tuệ ngồi xuống bên cạnh, tựa lên vai ông: "Thấy hai đứa tươi cười, em mới thật sự cảm nhận được cảm giác của một gia đình, cảm giác này rất hạnh phúc. Tuy giờ Tiểu Nhàn còn chưa hiểu cho em, nhưng em đã thỏa mãn lắm rồi."
"Từ từ rồi sẽ, mọi việc đều sẽ ổn cả thôi." Tần Trọng vỗ vỗ vai bà an ủi, trong mắt lại lộ ra một tia thống khổ.
"Hôm nay có muốn tôi đưa em về trường không?" Tần Hàm Lạc cười hỏi.
Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, cười nói: "Thôi, chị đi thì lại phải đợi chuyến xe khác để về, hôm nay tạm tha cho chị."
"Vậy để tôi đón taxi giúp em."
"Không cần, xe bus được rồi, chị cứ để em đi xe bus đi." Mễ Tiểu Nhàn lơ đãng liếc cô một cái. Hôm nay cô cũng mặc quần bò, áo phông màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung, xinh đẹp khác thường.
Tần Hàm Lạc ủy khuất nói: "Bình thường tôi vốn hay đi xe bus mà, chính vì em nên mới có hai lần ngoại lệ. Em phải biết trên xe bus nhiều kẻ háo sắc lắm, em xinh như vậy, sẽ khiến người ta lo lắng không thôi!"
"Á!" Vừa mới dứt lời, cánh tay đã bị nhéo một cái, Tần Hàm Lạc đau đến kêu oai oái, Mễ Tiểu Nhàn đã không chớp mắt đi trước, Tần Hàm Lạc liền vội vàng theo sau.
Hai người cứ em một câu chị một câu, nói nói cười cười ra khỏi cổng Nhất Trung, Tần Hàm Lạc tới nơi, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô liền nhịn không được ngẩng đầu lên, cách đó tầm mười thước có một cô gái dáng người yểu điệu đang ngơ ngác đứng đó, hai mắt không chớp nhìn các nàng.
Hết chương