Tết nguyên đán, Triệu Văn Bác và Giản hân Bồi tổ chức hôn lễ linh đình ở nhà hàng Đế Hào. Đế Hào trên danh nghĩ là sản nghiệp của ba Triệu Văn Bác, cho nên lần này kết hôn, dù trang trí hay món ăn và rượu trong bữa tiệc đều hết sức xa hoa. Ba Triệu Văn Bác là trùm bất động sản của thành phố A, Giản Mặc Thanh là hiệu trưởng của trường Nhất Trung, lại kiêm phó bộ trưởng Bộ giáo dục, hơn nữa nhà mẹ Chu Vân Tố vừa có tiền vừa có thế, cho nên ngoài bạn bè thân thiết ra, tiệc cưới còn mời không ít doanh nhân nổi tiếng của thành phố A, đại khái khoảng năm mươi bàn tiệc.
Giản Hân Bồi mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi xa hoa, đờ đẫn nhìn mình trong gương. Cô gái trong gương có gương mặt ngọt ngào tinh xảo, hơn nữa dưới bàn tay trang điểm tài tình tỉ mỉ của thợ trang điểm, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng nàng càng nhìn, càng cảm thấy mình xa lạ.
Cô em họ ở bên cạnh vừa khen ngợi vừa hâm mộ: "Chị họ, chị thật sự là cô dâu đẹp nhất trên đời. Aish, làm phù dâu cho chị, có lẽ cũng chẳng ai để ý tới em mất thôi."
"Bồi Bồi, con không cần căng thẳng quá, nên thả lỏng một chút, trên mặt nên cười lên mới đúng, đợi một lát nữa Văn Bác sẽ tới đón con." Chu Vân Tố ở một bên dịu dàng nói. Cho tới hôm nay bà mới thật sự buông lỏng lòng, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Từ giờ, Bồi Bồi và Tần Hàm Lạc sẽ không còn khả năng đến với nhau, hơn nữa, lần này đám cưới Bồi Bồi cũng không mời Hàm Lạc, vậy bà còn gì phải lo lắng đâu.
Hai người bọn họ ở bên cạnh cười nói, Giản Hân Bồi lại giống như hoàn toàn không nghe thấy. Sau khi hai nhà đã quyết định được ngày tổ chức hôn lễ, nàng liền biết chuyện này đã không thể thay đổi. Rõ ràng nàng đã sớm bắt đầu hối hận chuyện này, nhưng trong lòng lại vẫn thuyết phục chính mình, dù sao đã mất đi Hàm Lạc, có đến với ai cũng đều giống nhau, dù sao tất cả mọi người đều hy vọng nàng kết hôn, hơn nữa Văn Bác lại yêu nàng như thế. Nhưng ngày cưới ngày càng gần, lòng của nàng lại càng ngày càng khổ sở, nàng không kiềm được ngày ngày nhớ Tần Hàm Lạc, thậm chí có lúc còn bắt đầu ảo giác, mơ tưởng Tần Hàm Lạc sẽ đến tìm nàng, đưa nàng cùng nhau rời đi, như ngày ấy nàng kéo cô bỏ chạy khỏi thành phố A. Ngày ngày nàng đều đắm chìm trong sự ảo tưởng này, đến lúc tỉnh táo, lại đau xót muốn chết.
Hàm Lạc, chỉ cần cậu tới tìm mình, nói cho mình biết cậu yêu mình, mình sẽ không chút do dự đi theo cậu. Chúng ta rời khỏi nơi này, rời xa những kẻ đáng ghét đó, chúng ta sẽ không nghèo túng như năm đó, có thể tìm được một công việc tử tế có thể diện, sống một cuộc đời vui vẻ.
Trên mặt Giản Hân Bồi bỗng nhiên nở một nụ cười cổ quái, nàng như trở lại những ngày tháng ngọt ngày kia, mỗi tối cuối tuần, Tần Hàm Lạc đều đứng chờ dưới khu nhà nàng, sau đó khi nàng xuống thì vội vàng ôm chặt nàng.
Chu Vân Tố nhìn nàng không ngừng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ vừa lòng, nhưng bỗng nhiên liếc thấy chiếc lắc tay bạc trên cổ tay nàng, lại nhịn không được nói: "Bồi Bồi, con cứ đeo cái lắc tay đó mãi, có phải nên đổi cái khác không."
Giản Hân Bồi không có phản ứng, cô em họ liền lấy tay đẩy đẩy nàng: "Chị, dì đang nói với chị đó." Giản Hân Bồi phục hồi tinh thần, mờ mịt nhìn bọn họ. Phải rồi, không có Hàm Lạc, Hàm Lạc sao có thể đến đây, cô đã có Mễ Tiểu Nhàn, cô đã không còn yêu nàng nữa, sao còn có thể quan tâm nàng có kết hôn hay không, gần đây tinh thần của nàng hay mơ màng quá. Giản Hân Bồi cười cười tự giễu, trái tim lại đau đớn như bị kim đâm, đau đến thân thể khẽ run rẩy.
"Bồi Bồi, mẹ nói chiếc lắc đó có phải nên thay cái khác không, đeo nó trông hơi cũ nát, hôm nay là hôn lễ của con đó." Chu Vân Tố kiên nhẫn lặp lại.
"Lắc tay?" Giản Hân Bồi bỗng chộp lấy chiếc vòng tay, sắc mặt trở nên đề phòng: "Mẹ đừng mơ cũng muốn thay thế nó!"
"Bồi Bồi?" Chu Vân Tố không ngờ phản ứng của nàng lại mạnh như thế, ngạc nhiên nhìn nàng.
"Người trong lòng con, mẹ đều muốn dùng đủ biện pháp ép con và cậu ấy xa nhau." Giản Hân Bồi nhìn mẹ mình, vừa phẫn nộ vừa đau buồn: "Nhưng chiếc lắc tay này, mẹ đừng hòng lại cướp từ trên tay con đi!"
"Chị họ, chị..." Cô em họ ngơ ngác nhìn hai người, cảm thấy kỳ quái, người trong lòng, là ai? Chẳng lẽ không phải là anh rể họ hôm nay sẽ gả sao?
"Tiểu Lâm, con ra ngoài nói chuyện với bà ngoại và mẹ con đi, dì có mấy lời muốn nói với chị con." Chu Vân Tố nói với đứa cháu ngoại, hơi gật gật đầu.
Cô em họ tiểu Lâm vội vàng "dạ" một tiếng, nhẹ nhàng ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hai mẹ con các nàng, Chu Vân Tố thở dài, ngữ khí vẫn rất ôn hoà: "Bồi Bồi, hôm nay là ngày vui của con, con đâu cần chỉ vì chiếc lắc đó mà tranh cãi với mẹ phải không? Vừa rồi em họ con ở đây, con xem con nói gì kìa, con bé nghe xong sẽ nghĩ thế nào?"
"Con chỉ nói thật mà thôi." Giản Hân Bồi hờ hững nói.
"Con..."
"Mẹ ở giữa gây khó dễ cho con và Hàm Lạc, hôm nay con mất cậu ấy, đều do mẹ làm hại!" Lòng Giản Hân Bồi đau xót, nếu nàng có thể vẫn ở bên cạnh Hàm Lạc, Hàm Lạc tuyệt đối sẽ không thay lòng, nước mắt nàng liền rơi xuống: "Hôm nay mẹ vui vẻ lắm phải không? Nhưng mẹ có biết lòng con đau khổ biết bao không? Sự vui vẻ của mẹ là đánh đổi bằng nỗi đau khổ của con đó!"
"Bồi Bồi, con cần gì vẫn phải cố chấp như thế, con đi theo Tần Hàm Lạc thì có thể có tương lai gì?! Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại hại con à? Vì sao con không nghĩ thông hả!" Chu Vân Tố nổi giận, lại sốt ruột nói: "Còn nữa, hôm nay là ngày như thế, sao con có thể khóc hả, con nhìn mặt con lem nhem hết rồi, để mẹ gọi thợ trang điểm vào."
"Khóc thì sao, cùng lắm thì không cưới!"
"Con điên rồi chắc? Hôn nhân đâu phải trò đùa? Con muốn khiến nhà chúng ta trở thành trò cười à? Muốn ba con và nhà họ Triệu mất mặt sao?!" Chu Vân Tố dừng chân, kinh ngạc mà kích động.
"Tôi điên rồi, tôi đã sớm phát điên rồi, là mẹ ép tôi điên, cậu ấy cũng ép tôi phát điên! Ai sẽ để ý đến cảm nhận của tôi?" Trên mặt Giản Hân Bồi lộ ra nụ cười châm chọc, lẩm bẩm: "A đúng, còn có ba, ba yêu tôi như thế, sao tôi có thể khiến ông ấy mất mặt được? Nhưng cậu ấy không yêu tôi, cậu ấy thật sự không thương tôi nữa, nếu không thì vì sao cậu ấy không đến đón tôi? Vì sao cậu ấy không đến đưa tôi đi?"
Chu Vân Tố nghe những lời nói điên khùng của nàng, nhẫn tâm quyết định, đang chuẩn bị đi gọi thợ trang điểm, lại nghe Giản Hân Bồi ở phía sau gọi một tiếng: "Mẹ."
Bà quay đầu lại, Giản Hân Bồi nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ biết không? Vì mẹ là mẹ con, là người sinh thành dưỡng dục con, cho nên con luôn thầm nói với mình trong lòng, đừng hận mẹ, đừng hận mẹ! Nhưng mà, mẹ à, sau chuyện này, chúng ra rốt cuộc không thể lấy lại mối quan hệ mẹ con ngày trước nữa. Bởi vì, dù Hàm Lạc xa con, nhưng cậu ấy vẫn đang chặt chẽ chiếm giữ trái tim con, sau này, vĩnh viễn con sẽ không vui vẻ. Hôn lễ ngày hôm nay, không phải là hôn lễ con muốn, mà chính là do các người muốn."
Chu Vân Tố nhìn nàng, mọi nỗi vui sướng lại bị những lời này xoá sạch không còn bóng dáng tăm hơi, rốt cuộc không nhịn được, nước mắt tràn bờ mi.
Khoảng mười một giờ, đoàn xe nhà trai đến rước dâu, Triệu Văn Bác một thân Âu phục màu trắng, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, rạng rỡ. Hắn nắm tay Giản Hân Bồi, trong vòng vây của người thân bạn bè đi lên xe. Đoàn xe xếp thành một hàng dài, từ từ lăn bánh về phía nhà hàng.
Triệu Văn Bác không bận tâm có lái xe ở đó, ngơ ngác nhìn Giản Hân Bồi, từ đáy lòng nói: "Bồi Bồi, em thật đẹp, anh...anh cảm thấy rất hạnh phúc."
Tài xế ở phía trước nghe được chú rể nói chuyện, trên mặt cũng không kiềm được nở nụ cười. Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này Hàm Lạc đang làm gì? Có thể nào vì mình kết hôn cùng người khác mà trong lòng cô có chút khổ sở nào không? Không, sẽ không đâu, giờ bên cạnh cô đã có người khác rồi, cô đã thay lòng đổi dạ, cô tàn nhẫn như thế...
Giản Hân Bồi nhịn không được đè lên ngực, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Bồi Bồi, em làm sao thế?" Triệu Văn Bác vội vàng đỡ nàng, hỏi.
"Không sao cả, chắc tối quay nghỉ ngơi không đủ, nên hơi khó chịu."
"Vậy giờ em tựa vào anh một lúc đi." Triệu Văn Bác muốn ôm nàng, nàng đã dựa vào cửa sổ, ánh mắt hắn bỗng nhiên liền ảm đạm.
Đoàn xe rốt cục tới nhà hàng, Triệu Văn Bác và Giản Hân Bồi đi vào trong đại sảnh, gặp phù râu và phù rể, đứng đó, chuẩn bị đón khách.
Hơn mười hai giờ, bạn bè và thân thích hai nhà bắt đầu lục tục đi vào, còn có rất nhiều người mà Giản Hân Bồi cũng không quen biết, không ngừng có người lại chúc mừng bọn họ, đưa tiền biếu, nàng có cảm giác ứng phó không nổi. Một khắc trước nàng còn đang nghĩ, nếu hôm nay Tần Hàm Lạc có thể đến đây, nói cho nàng biết cô còn yêu nàng, lòng đau khổ vì nàng kết hôn, nàng sẽ lập tức buông bỏ tất cả để đi cùng cô. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành trước mắt, cùng với tình cảnh náo nhiệt phi thường lúc này, nàng lại không dám đảm bảo, dường như bây giờ nàng mới ý thức được, kết hôn thật sự không phải chuyện của hai người, mà là hai dòng họ, còn là chuyện của toàn bộ vòng xã giao của bọn họ, nàng không có dũng khí bỏ trốn trước mặt nhiều người như vậy.
Trong một khắc, nàng rốt cục ý thức được mình đã làm một quyết định vội vàng, hơn nữa không có cách nào để hối hận. Nhưng mà vì sao nàng phải hối hận? Dù sao đã chẳng còn gì nữa rồi! Nàng quật cường mím chặt môi, nhưng đến khi nàng nhìn thấy một nhà Tần Trọng tới, sắc mặt liền thay đổi. Mễ Tiểu Nhàn...Mễ Tiểu Nhàn lại cũng đến...
Nàng chỉ nói Triệu Văn Bác đừng mời Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn, lại quên còn có Mễ Tiểu Nhàn, đây cũng đồng dạng là người nàng không muốn gặp nhất, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Tâm tình Mễ Tiểu Nhàn có chút phức tạp, đi theo Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ. Vốn em không muốn tham gia đám cưới này, nhưng từ sau khi em và Tần Hàm Lạc tạm thời tách ra một thời gian, khi được nghỉ học, em vẫn đều ở nhà. Sáng sớm nay, Mễ Tuyết Tuệ liền dựng em dậy từ trong ổ chăn, nói mặc kệ thế nào em cũng phải tới tham dự hôn lễ của Giản Hân Bồi, nói gì mà Tần Hàm Lạc bị bệnh không thể tham gia, em làm sao cũng không thể vắng mặt, miễn cho nhà họ Giản nghĩ nhiều.
Thiệp mời nhà họ Giản đưa tới vốn là mời bốn người nhà Tần Trọng, nhưng Triệu Văn Bác đã lén xin lỗi Tần Hàm Lạc, nói vì tôn trọng ý của Giản Hân Bồi, không thể mời cô, cho nên hôm nay Tần Hàm Lạc liền cáo bệnh không tham dự, nhưng Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ cũng không biết nguyên nhân này, chỉ cho rằng Tần Hàm Lạc thật sự bệnh, cho nên mặc kệ Mễ Tuyểu Nhàn đưa ra lý do gì, cũng đều bắt em theo họ tới tham dự hôn lễ.
Bệnh? Chắc hẳn là tâm bệnh nhỉ? Trong lòng Mễ Tiểu Nhàn nghĩ vậy, không khỏi có cảm giác chua xót.
"A, Trịnh phu nhân, mọi người đã ở đây à." Mễ Tuyết Tuệ kéo Tần Trọng, cười chào một vị phu nhân tầm hơn bốn mươi muổi, sau đó đem một cái hộp nhét vào tay Mễ Tiểu Nhàn: "Đây là quà kết hôn Hàm Lạc đưa cho Bồi Bồi, con đi tặng nàng thay cho chị con đi."
"Hả? Con á?" Mễ Tiểu Nhàn vừa thắc mắc, Mễ Tuyết Tuệ đã quay đầu lại bắt chuyện với người khác, Mễ Tiểu Nhàn chỉ đành bất đắc dĩ cầm hộp quà đi về phía Giản Hân Bồi, em vừa đi vừa tò mò, quà Hàm Lạc tặng? Quà gì nhỉ?
Giản Hân Bồi bình tĩnh nhìn cô gái đang chậm rãi đi về phía nàng, không thể phủ nhận, ngay từ lầu đầu tiên gặp mặt, nàng đã ẩn ẩn có địch ý với Mễ Tiểu Nhàn. Chưa từng có ai có thể khiến nàng có cảm giác bất an đến thế, dù cho ngay từ đầu nàng cũng đã biết đó là em gái của Tần Hàm Lạc. Em thật sự rất đẹp, đẹp đến chói mắt, hào quang của em đủ che mờ bất cứ người con gái nào đi bên cạnh. Giản Hân Bồi nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần của Mễ Tiểu Nhàn, lòng âm ỷ nhức nhối, trực giác của phụ nữ lại chuẩn như thế, có lẽ trong lòng nàng đã sớm ý thức được điểm này, người con gái như vậy có thể dễ dàng đoạt mất thứ người khác nâng niu âu yếm. Sắc mặt nàng dần trở nên tái nhợt, may mà hôm nay trang điểm, cho nên không ai phát hiện ra vẻ khác thường của nàng.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bộ váy cưới màu trắng của Giản Hân Bồi, cũng cảm thấy có vài phần kinh diễm, thấy nàng nhìn mình chằm chằm, em cũng nặn ra một nụ cười, thoải mái tiến lên, cầm chiếc hộp trong tay đưa cho Giản Hân Bồi: "Đây là quà mừng kết hôn mà Tần Hàm Lạc tặng hai người."
Trong lòng em biết Giản Hân Bồi để ý mình, cho nên cũng không muốn chọc nàng không vui trong ngày tân hôn, nên gọi đầy đủ tên của Tần Hàm Lạc.
Quà? Giản Hân Bồi ngơ ngác nhận chiếc hộp gấm kia, thần sắc càng thêm phức tạp, Triệu Văn Bác cũng kinh ngạc cực kỳ, lại áy náy hơn. Lễ cưới của hắn, hắn không mời Tần Hàm Lạc, nhưng cô vẫn đưa quà mừng.
Lúc này Tần Trọng cũng tới tặng tiền biếu, tươi cười đầy mặt nói chúc phúc, một nhà ba người không nói nhiều lắm liền thôi, đi lên lầu.
Giản Hân Bồi thấy gia đình họ đi vào, bàn tay run run, mở chiếc hộp ra, bên trong có hai chiếc lắc tay ngân quang lóng lánh. Nàng nhẹ nhàng cầm lên nhìn, bằng bạch kim, tạo hình tinh xảo, nhìn ra được giá trị xa xỉ, kiểu dáng hai chiếc lắc không khác nhau lắm. Khoé mắt Giản Hân Bồi bỗng ứa nước mắt, đột nhiên có cảm giác trời đất quay cuồng.
Lắc tay tình nhân...Tần Hàm Lạc, cậu thật nhẫn tâm! Trái tim nàng như bị thứ gì hung hăng xé nát, trong nháy mắt ngay cả hít thở cũng đau đớn.
Tần Hàm Lạc im lặng ngồi trước bàn làm việc, cây bút trong tay di chuyển không ngừng, không biết đang viết cái gì.
Trương Tử Toàn ngồi trên một cái ghế, bưng một ly trà, chưa uống một ngụm đã buông ra, lại lấy một quyển tạp chí lên xem, chưa xem xong một trang đã đóng lại. Từ sau lần đó xảy ra xung đột với Giản Hân Bồi ở quán bar, cô vẫn muốn tìm nàng để nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng từ lần đó về sau vẫn không có cơ hội gặp mặt, ngay cả Triệu Văn Bác cũng không gọi được, gọi cho hắn, lần nào hắn cũng ấp úng nói đang chuẩn bị hôn lễ, chưa nói được mấy câu đã cúp máy. Hôm nay cô thật sự không nhịn được, lại tìm Tần Hàm Lạc trò chuyện, Tần Hàm Lạc lại không nói được mấy câu, cứ ngồi đó hí hoáy viết gì đó.
"Hàm Lạc, rốt cuộc mày viết gì thế! Viết viết viết! Mày nhìn tao một cái được không!" Trương Tử Toàn ném quyển tạp chí lên bàn, buồn bực nói.
"Nhớ lại mấy bài văn từng học. Mấy bài như Quá Tần luận, Đằng Vương các tự." Tần Hàm Lạc ngẩng đầu, liếc cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục viết.
"Hôm nay Giản Hân Bồi kết hôn đó!"
"Tao biết, mày kích động thế làm gì? Mày quan tâm đến nàng như vậy từ bao giờ thế?"
"Tao..." Trương Tử Toàn nhất thời nghẹn họng: "Không phải mày chưa buông được nàng sao? Không phải mày còn vì vậy mà muốn chia tay với Tiểu Nhàn à? Vì sao còn có thể bình tĩnh như vậy?"
"Thế nên làm gì?" Tần Hàm Lạc hơi ngừng bút, thản nhiên nói: "Nàng không muốn tao đi, tao liền tôn trọng ý muốn của nàng, tất cả tiền lương tao dành dụm được từ khi đi làm đến nay đều lấy ra mua lễ vật kết hôn cho nàng, chẳng lẽ tao không phải bạn chí cốt à?"
"Hàm Lạc, vì sao cậu ta không cho mày tham dự hôn lễ, có phải nàng vẫn còn yêu mày không?" Thanh âm Trương Tử Toàn bỗng trở nên có chút run rẩy, cô nhớ lại dáng vẻ phẫn nộ thương tâm của Giản Hân Bồi ở quán bar ngày đó: "Hàm Lạc, nếu nàng còn yêu mày, nếu lúc trước nàng rời đi có nỗi khổ riêng, mày...mày sẽ làm thế nào?"
"Tao không muốn để mình lại ảo tưởng nữa."
"Nếu thật sự như thế thì sao?" Ngữ khí Trương Tử Toàn có chút vội vàng, trong lòng cô bỗng nhiên sợ hãi, nếu thật sự là vậy, cô phải đối diện với Hàm lạc sao đây?
"Nếu thật sự là vậy, tao phải làm sao à?! Chẳng lẽ giờ tao lao tới nơi tổ chức hôn lễ, ở trước mặt mọi người, trước mặt người nhà tao, trước mặt ba tao, khóc lóc cầu xin nàng đừng gả cho Văn Bác chắc?!" Ngữ khí Tần Hàm Lạc cũng trở nên kích động: "Nàng cũng không phải đứa con nít vài tuổi nữa! Tao biết nàng không yêu Văn Bác, nhưng tao cũng đã nói cậu ấy phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình rồi! Nàng vẫn quyết định gả cho Văn Bác. Cho dù nàng yêu tao, tao có thể làm gì đây? Đó là Văn Bác, đó là thằng bạn thân tám năm trời của tao đó!"
"Nhưng mà..."
"Có thể làm gì nữa!" Tần Hàm Lạc không còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh, một tay cầm bút đập lên bàn, cô đứng dậy, chỉ vào ngực mình, chảy nước mắt nói: "Tử Toàn, cả ngày hôm nay tao đều tìm việc để dời lực chú ý của mình, không nghĩ về chuyện này! Mày còn muốn nói gì nữa? Mày không biết tao khó chịu đến mức nào sao? Mày không biết lòng tao đau đớn bao nhiêu không?! Vì sao mày còn muốn cạy vết thương của tao làm gì? Để cho tao yên tĩnh vượt qua ngày hôm nay không được à!" Cô bỗng nhiên chộp quyển vở trên bàn, xé nát thành mấy mảnh, hét lớn: "Mày nghĩ tao con mẹ nó muốn viết mấy thứ này hả! Cậu ấy yêu tao, chẳng lẽ không tự mình nói cho tao biết được?! Cậu ấy yêu tao, vì sao không giải thích?! Cậu ấy muốn ở bên tao, cần gì phải dùng điều kiện đặt trước!"
Trương Tử Toàn giật mình, ngơ ngác nhìn cô.
Tần Hàm Lạc suy sụp ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống, hai tay ôm mặt, nghẹn ngào nói: "Nàng vẫn luôn tra tấn tao, nàng chỉ biết tra tấn tao mà thôi...Ở bên cạnh nàng, tao vĩnh viễn đều sống trong sự ngờ vực vô căn cứ và ghen tỵ, tao vĩnh viễn đều lo lắng đề phòng. Cho dù hiện tại nàng cũng đang tra tấn tao, tao biết nàng không thương Văn Bác, tao vì thế mà lo lắng đau lòng, nhưng lại cũng không thể ngăn cản. Văn Bác là bạn tốt của toa, lại yêu nàng như thế, sao tao có thể nhẫn tâm ngăn cản? Mày không thấy Văn Bác cười vui vẻ đến mức nào à? Tao...tao vẫn ghen tị, không kiềm được ghen tị..."
Trương Tử Toàn thấy dáng vẻ thống khổ đó của nàng, cũng chua xót, đi qua, nhẹ nhàng ôm Tần Hàm Lạc, nức nở: "Hàm Lạc..."
"Tao...tao đã sớm mất đi nàng, từ hôm nay về sau, tao đã vĩnh viễn mất nàng rồi! Tao hận chính mình mãi chẳng thể hoàn toàn buông bỏ nàng được..." Tần Hàm Lạc khóc đến không thở nổi: "Tiểu Nhàn...Tiểu Nhàn tốt đến thế, nhưng nàng vừa xuất hiện trước mặt tao, tao lại cố tình như ma nhập, tao hận bản thân mình! Dù nàng làm tổn thương bản thân, hay thương tổn tao, tao đều đau, tao...tao không bao giờ muốn như thế nữa...Tử Toàn, tao không bao giờ muốn thế nữa..."
Màn đêm dần dần buông xuống, tiếng huyên náo cũng dần tản đi.
Biệt thự hai tầng màu trắng hai tầng là quà cưới mà ba Triệu Văn Bác tặng đôi trẻ mới kết hôn. Vị trí yên tĩnh, khung cảnh xung quanh u nhã, có thể nhìn ra sự cưng chiều của ông Triệu với con dâu.
Giản Hân Bồi có cảm giác hôm nay mình ở nhà hàng hoàn toàn là một con rối gỗ, giờ trở lại ngôi nhà vẫn còn hơi chút xa lạ này, trái tim vì đau khổ mà chết lặng lại dần dần thức tỉnh. Nàng tắm rửa sạch sẽ, đừng trong căn phòng mới rộng rãi thoải mái trên tầng hai, đệm chăn và gối trên giường đều là sắc đỏ thẫm, khắp nơi đều lộ ra không khí vui mừng. Nàng không khỏi lùi lại mấy bước, ngồi trên ghế bành cạnh cửa sổ sát đất rất xa, cả người co lại. Tựa hồ lúc này nàng mới nghĩ đến giữa vợ chồng còn có một nghĩa vụ cần thực hiện, thần sắc nàng trở nên hoảng sợ vô cùng, nàng...nàng không muốn!
Nàng chỉ từng có quan hệ thân mật với hai người, Cố Minh Kiệt và Tần Hàm Lạc. Lần đầu xảy ra chuyện khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng bị tổn thương nghiêm trọng, giờ nghĩ lại trong lòng còn sợ. Mà khoảng thời gian cùng Tần Hàm Lạc lại là quãng thời gian ngọt ngào hạnh phúc nhất trong đời nàng, nhưng hiện tại nhớ lại, lòng lại càng thêm chua xót. Mặc kệ thế nào, chuyện của Cố Minh Kiệt vẫn luôn là một cái gai ở giữa nàng và Tần Hàm Lạc, để lại bóng ma trong lòng hai người. Vừa nghĩ đến đó, nàng liền thống khổ tột đỉnh.
Môi Giản Hân Bồi trắng bệch, mắt rưng rưng lệ, nàng không muốn Văn Bác chạm vào nàng, trừ Hàm Lạc ra, nàng không muốn bất cứ ai chạm vào nàng! Đến giờ phút này, nàng rốt cuộc thừa nhận mình hối hận, nàng thừa nhận mình đã làm một việc ngu ngốc. Nàng hạ quyết tâm, chờ Triệu Văn Bác vào, nàng nhất định phải nói rõ ràng chuyện này, hắn muốn thế nào cũng được, nhưng nàng không muốn phát sinh quan hệ đó với hắn, nàng biết làm vậy là không công bằng với hắn, nhưng mà...nhưng nàng tin tưởng Văn Bác sẽ không ép nàng, có lẽ, đây chính là lý do thực sự nàng tìm Triệu Văn Bác để kết hôn, nàng là một người phụ nữ ích kỷ.
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Giản Hân Bồi lập tức khẩn trương, hai tay nàng ôm chặt đầu gối, tận lực khiến vẻ mặt mình trấn định một chút.
Triệu Văn Bác đi vào, nhẹ nhàng gọi: "Bồi Bồi." Sau đó đóng cửa lại. Hắn đi hơi lảo đảo, tuy hôm nay mời một đám anh em đến bồi rượu, tự mình cũng uống không ít, thoạt nhìn mặt đỏ au, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
"Văn Bác..." Giản Hân Bồi gọi hắn một tiếng, cảm thấy không biết nên mở
»