Đầu chiều Diên Khánh trở về đã thấy em trai yêu dấu hai mặt phụng phịu ngồi ở bậc thềm ngự thư phòng hệt như cún con bị bỏ rơi.
Tuy rất muốn quay người đi đường vòng nhưng Diên Khanh tự hiểu, chạy trời không khỏi nắng, mọi chuyện đều chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Quả nhiên, còn chưa kịp vào phòng, Hy tử đã bổ nhào lên người anh:
"Ca ca, hôm nay có người bắt nạt đệ với A Chiêu." A Chiêu? Chắc là nói tiểu Lan, nhưng nó chắc là nó bị bắt nạt chứ không phải hai đứa nó đi gây chuyện không thành ăn cắp còn la làng đấy chứ? Đến hoàng đế như mình chúng nó còn dám chơi khăm, trẫm thật không dám nghĩ tới người còn có thể bắt nạt chúng nó.
"Kẻ nào mà gan lớn thế? đến hai đứa mà cũng dám chọc."
"Là cái tên tự xưng là Đinh nhị gia, con trai thứ hai của Đinh tri phủ phủ Quế Lâm.
Hắn không nhưng đánh A CHiêu mà còn muốn ra tay với đệ.
Huynh nhìn đi, tay đệ đỏ cả rồi này.
hắn còn siết A Chiêu tới bầm luôn đó."
Nhìn em trai nức nở mà hai mắt cạn queo, Diên Khánh nhìn xuống mu bàn tay trắng nõn chỉ có một khối đỏ khả năng cao là do chống cằm quá lâu mà thành im lặng không tiếp lời.
Thấy vậy, Hy tử càng dí sát tay lên, chỉ vào một điểm trắng nơi nhạt hơn cả bàn tay một tí...!cái này thật sự không thể trách trẫm mắt không tốt.
"Trẫm sẽ cho người trừng phạt thích đáng."....!Nếu cần sẽ có khoan hồng, coi như là bồi thường cho chuyện hai đứa chúng nó đánh người vậy.
"Ca, Hắn làm A Chiêu khóc đó.
A Chiêu từ lúc về đã nhốt mình trong phòng, hắn còn ép A Chiêu làm nam sủng cho hắn đó.
Ca không biết đâu, hắn còn ép A Chiêu quỳ, nam nhân dưới gối có vàng, a chiêu nhất định là tổn thương rồi."
Nghe một đống A Chiêu, A Chiêu lùng bùng bên tai, Diên Khánh nhanh chóng an ủi rồi tiễn em trai mình đề phòng bản thân phát điên.
Ngồi xuống Ngự tọa, Diên khánh định xử lý nốt đống tấu sớ sáng nay nhưng không cách nào tập trung.
Khóc sao? gan to như vậy mà cũng biết khóc? Haiz, chung quy cũng là do Hy tử, trẫm...!vẩn là nên đến thăm một chút.
"Triệu Tiểu Lan!" Vốn thấy nhãi ranh lăn lộn trên lòng sàn, Diên Khánh đã muốn một tay ném người ra khỏi cửa nhưng nghe tiếng bé con hình như gặp ác mộng, anh, vẫn là dịu giọng.
trẻ con mà, chấp làm cái gì! Làm như không thấy chăn gấm của mình biến thành giẻ rách, Diên Khánh lay lay người trên giường:
"Tiểu Lan, dậy nào...."
Không động đậy.
"A Chiêu, A Chiêu, tỉnh!"
_________________________________________
"Vàng...!vàng khè? sao ngươi lại ở đây?" Ta kèm nhèm mở mắt, có chút không vui.
Trong mơ ta gặp được một người, một người rất quen thuộc nhưng ta không thể nhớ ra là ai nhưng ngay lúc ta sắp nhìn thấy mặt người đó lại bị vàng khè đánh thức.
"Câu này nên là trẫm hỏi khanh mới đúng.
sao? bị dọa rồi à?" Công bằng mà nói hôm nay vàng khè có chút gì đó kỳ lạ, cực kỳ bất thường khiến ta nhìn không được né tay y ra.
Ai mà biết tên này lại sắp có trò gì nữa.
"Không có, ta...!Hoàng thượng, Hy tử đâu rồi?" Không phải hôm nay đã hẹn về chung sao? sao lại biến đi đâu mất tiêu thế chứ? Nếu hắn mà dám bỏ ta ở hoàng cung hôm nay ta liền gặm đứt đầu hắn.
"Hy tử đang ở Hình bộ, cần trẫm tuyên triệu đến không?"
Ta nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát chứ không muốn nghe Hy tử lải nhải.
Chỉ cần y còn ở trong cung là tốt rồi, dến lúc về ta còn có thể bám theo chứ ta không có ý định ở trong cung đêm nửa đâu.
"Vậy khanh nghỉ ngơi đi, nếu chán thì đến ngự thư phòng tìm trẫm không thì bảo người tìm Hy tử.
Tối nay Trẫm bảo nó cùng khanh ở lại trong cung.
Về tên đó khanh không cần sợ, trẫm sẽ trừng trị thích đáng."
Đột nhiên bị Vàng khè dỗ dành làm ta cảm thấy không đúng lắm.
Tên vàng khè này là ăn nhầm đồ hỏng à, hắn đang nói chuyện gì thế hả? Ta vốn còn tưởng hắn sẽ chướng mắt ta chiếm giường của hắn nhưng hình như hắn cũng không để ý cho lắm.
"Bệ hạ, thần không sao, ngài nhật lý vạn ky, đừng để tâm đến chuyện nhỏ như thế làm gì..." Chẳng qua chỉ là con chó cắn càn, ta cần phải sợ sao? ta sớm đã mang lệnh bài ngươi cho làm dây chuyền đeo trên cổ, sau này tuyệt đối không có chuyện để quên nào nữa đâu.
"Chuyện nhỏ? Khanh bây giờ mang họ hoàng thất, cũng tính là nửa hoàng tộc, kẻ nào dám động đến khanh thì chính là xem thường hoàng thất.
Không cần biết trước đây khanh như thế nào, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa trực tiếp tiền trảm hậu tấu.
không phải khanh cùng Hy tử giỏi gây họa lắm sao? Hậu quả trẫm gánh, đừng để bản thân ủy khuất, hiểu chưa?"
Nhìn Vàng khè đột nhiên như ăn phải thuốc súng giống y chang đại bác bùm bùm chéo chéo, ta nhanh chóng ngu ngơ gật đầu đề phòng mình đạp phải mìn.
Chả lẽ hôm nay hắn ra đường bị chó cắn chắc mà ở đây phát điên? Tự dưng gào thét làm cái gì chứ.
"Nghe rõ chưa?" Dường như chỉ gật đầu chưa đủ, Vàng khè ép sát ta vào góc tường.
Hết Đen thùi đến tím rịm rồi lại vàng khè, mấy người tốt nghiệp chung một trường chắc??
"Nghe, nghe, nghe rồi.
nhớ rồi, hiểu rồi, thần hứa đó." Ta rụt đầu lại.
Sao hắn lại trút giận lên đâu ta chứ? ta còn bảo vệ em trai hắn đó? Thương tích ta trên người vẫn còn đấy mà ta còn chưa đòi được bồi thường đâu~
Tiếc rằng, đáp án của ta không phải đáp án vàng khè muốn.
Nhìn Vàng khè hệt như hổ rình mồi, ta đến thở mạnh cũng không dám.
Chặc lưỡi một tiếng, vàng vàng phất áo rời đi để lại mình ta trong phòng.
haiz, cái này nào phải đại bác, là núi lửa thì có....
"Khoan đã vàng khè, làm sao ngươi biết tên ta!!!!" Trời ơi là trời, làm sao hắn biết ta gọi A Chiêu? chả lẽ hắn tra ra cái gì rồi? Vội vã chạy ra sân nhưng ta không kịp bắt được bóng dàng vàng khè mà chỉ có năm tên...!ngự tiền thị vệ sừng sững trước cổng:
"Tham kiến Lan đại nhân.
Hoàng thượng hạ lệnh cho chúng thuộc hạ thủ vệ nơi này, xin ngài cứ an tâm nghỉ ngơi."
"Chư vị đại nhân khách khí rồi.
Cái này...!mọi người thủ vệ thế...!ta có thể ra ngoài được không?" Qua khách khí rồi đấy huynh đệ à.
Ngự tiền thị vệ là chức lục phẩm đến tứ phẩm, ta nên móng chân mấy người người cũng chưa với đến đâu.
"Hoàng thượng có lệnh cấm không cho ai vào nhưng không nói ngài không thể ra ngoài.
Chỉ là hoàng thượng thấy ngài bị kinh sợ, hạ cho chúng thuộc hạ đến đây bảo vệ, nếu ngài không phiền thì có thể cho ba người bọn ta đi theo ngài được chứ?"
Nhìn nụ cười thân thiên của thị vệ mà lưng ta lạnh toát, cái này, không phải là giam lỏng trá hình chứ???
_______________________________
Phiên ngoại nhỏ: Bổ não là bệnh cần phải trị:
Vàng khè:
- A Chiêu tránh tay mình >> Bị tên vô lại kia dọa, chấn thương tâm lý
- A Chiêu tìm Hy tử >> Tìm cảm giác an toàn
- A Chiêu kêu mình chuyện nhỏ hóa không >> Chịu đựng ủy khuất không dám nói
- A Chiêu ngơ ngác >> lần đầu được người bảo vệ
>>>> Bạn của em mình bị người ta bắt nạt đến mức phải ủy khuất rúc mình tự liếm vết thương lòng
>>>> Trừng trị thật nặng báo thù cho A Chiêu!!!!!
Thực tế: Cái tên vàng vàng hôm này thần kinh à? Thái độ kỳ quặc, hành xử kỳ quặc, nên tránh xa..