"A Chiêu, dậy! Mặt trời chiếu đến mông mà ngươi vẫn còn ngủ."
Nghe thấy tiếng hy tử ồn ào, ta nhìn lướt qua rồi ụp mặt vào chăn từ chối nói chuyện.
Chính ngươi hôm qua hắn hủi bỏ ta lại trong hoàng cung để ta bị ăn hiếp, hứ!
"A Chiêu, hay ngươi muốn bị gọi là chị dâu? Ngươi có giỏi thì trực tiếp nằm luôn tháng đi.
Uổng công bản vương sáng sớm đã vì ngươi đi đánh nhau với sử quan."
Không được ta để ý, Hy tử lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
Đúng là đồ miệng cho không mọc nổi ngà voi, mắt mờ tai còn điếc: "Chị dâu cái đầu ngươi ấy! Còn không phải tại ngươi bỏ ta ở hoàng cung, dọa chết ta rồi!"
"Hoàng cung thì có làm sao chứ? cung điện của ta ngươi ở mấy lần rồi, có vấn đề gì đâu? là ngươi tự dưng chạy đến chỗ anh ta thì có.
Ngươi có biết sáng nay ta đến khắp hoàng cung tung tin đầu năm sau sẽ có hoàng tử không hả? Nếu không phải ta nhanh trí đến trộm sổ của sử quan thì ngươi bây giờ đã thành Lan Mỹ Nhân rồi."
"Ngươi làm như ta tình nguyện ấy? còn không phải anh ngươi bắt ta ở bên kia? ngươi có biết ta sợ đến mức nào không hả?"
"Xì, Sợ gì?"
"Ma đó, tối qua ta gặp ma nữ váy trắng đó!"
"A Chiêu, ta thật không ngờ ngươi lại là chủ nghĩa duy thần.
Phong quốc thờ thần là thờ cho hay, còn bọn ta trước giờ không tin thần càng không tin quỷ.
ngươi có giỏi thì dưng một con ra đây coi? chắc ngươi nhìn thấy ánh nến hay cái gì rồi chứ gì? còn không nhanh thay đồ đi làm việc, chờ tí nữa mẫu phi ta đến thì ngươi có trăm cái miệng cũng không chối được đâu."
Nữ nhân như hổ báo chính là một câu chuẩn xác để miêu tả giống cái nhà họ Triệu.
Quản tên này thật hay giả, ta vẫn nên chuồn thôi.
Nhanh chân theo Hy tử bỏ trốn, đầu ta lại lảng vang một câu: các mác lão gia, ngài không mau đến là tên Hy tử này cướp bản quyền đó!!! Thì ra người cổ đại cũng biết chủ nghĩa vô thần.
__________________________________________
Hai người bọn ta một đường chạy thẳng đến phủ Lý tướng quân.
Hình như danh tiếng của bọn ta từ lần trước đã lan xa vạn dặm nên tướng phủ không những dâng tay lên cho bọn ta bắt mạch mà còn tự mình mời thêm vị thầy thuốc để chẩn đoán.
Bất kể kết quả ra sao, ta cùng hy tử chỉ vẽ hoa trên gấm thêm tí cam thảo hoàng liên cho đep mặt là được.
Nhờ vào sự hợp tác ấy, còn chưa đến nửa canh giờ hai ta đã xong việc.
Vốn dĩ ta định ngoan ngoãn về cung làm việc để tối còn bỏ trốn nhưng Hy tử lại lôi ta đi xem hát.
Thật lòng thì có về cung ta cũng chỉ nằm dài, chủ yếu là để không bị vàng khè túm lỗi nhưng nếu vàng vàng nhà hắn không ở trong cung thì ta về làm gì.
Tung tẩy theo Hy tử đến một tửu lầu, ta lần chần không dám tiến bước.
"Hy tử, ngươi chắc đây không phải thanh lâu chứ?" Nhìn lầu hai tràn ngập mỹ nữ, ta một lần nữa cân nhắc phẩm chất của Hy tử.
Ngay thẳng? Đứng đắn? quân tử? đáp án chính là, tên này sáng sớm đã muốn dạo kỹ viện.
"Trông ta giống loại háo sắc đó sao?" Hy tử trừng ta.
Tuy ta có cảm giác Hy tử dám nhìn không dám xơi nhưng đã đến thì đều là một loại không đáng tin.
Dường như Hy tử bắt được ánh mắt của ta, y nhảy đổng lên:
"Ngươi không tin ta thì cũng tên tin anh ta chứ! Ca ca ta sớm đã cảnh cáo, chỉ cần ta đặt chân vào kỹ viện sẽ chặt đứt cái chân thứ ba của ta đó!"
À, có vàng khè đảm bảo thì đúng là đáng tin hơn thật, nhưng mà:
"Hy tử, ngươi mọc đâu ra cái chân thứ ba thế?" Nghĩ lại mới nhớ, Hy tử toàn mặc váy, ta còn chưa nhìn thử lần nào à? Nhịn không được tò mò, ta vươn tay túm váy Hy tử?
"Người ba chân là thế nào, cho ta coi thử cái coi."
"Ngươi...!ngươi...!BIẾN THÁI!!!!"
Hy tử không chút nương tay phang cả cái quạt ngọc vào đầu ta.
Đau chết đi được.
Vô dưng vô cớ bị ăn đánh, ta dĩ nhiên chống cự.
vừa giành quạt ngọc ta vừa gào:
"Không phải xem chân ngươi thôi sao, ngươi đánh ta làm cái gì? Chính ngươi là người xông vào phòng tắm của ta đấy nhá!!!"
"Câm miệng!!!!"
Đồ thần kinh! Hy tử bỗng dưng vô cớ lên cơn lao đến oánh ta.
hai ta cứ như thế một tránh một đuổi rượt nhau hết nửa con phố.
"Đứng...!lại!"
Đừng nói Hy tử hụt hơi, ta cũng sắp thở không nổi nữa rồi nhưng không lẽ ta đứng lại chịu đòn? còn nước còn tát, ta cũng chỉ đành cố hết sức.
Chạy không nhìn đường chính là xấu ở đây.
Nhìn thấy người trước mặt là nam nhân trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, ta thở phào nhẹ nhõm.
May mà không tông phải người già trẻ nhỏ gì đó.
"Xin lỗi..." Ta vừa thở vừa nói.
Quét mắt nhìn xung quanh cũng không có gì rơi vỡ, xem ra chỉ là va một cái mà thôi.
Lồm cồm đang định đứng dậy, nam nhân kia đột nhiên đạp ta một cái ngã lăn ra đất.
Cảm nhận đau đớn truyền từ vai, nói không chừng người ta bầm rồi.
"Ngươi làm cái gì thế hả? không phải chỉ va một cái thôi sao, hà cớ chi lại động thủ đánh người." Hy tử thấy ta xảy ra chuyện cũng nhanh chóng chạy đến thế nhưng đám người này không những không coi ai ra gì mà đến cả Hy tử cũng không xem vào mắt.
"Chỉ va phải? Ngươi có biết người ngươi va phải là ai không?" Hai người đi sau lưng tên nọ đột ngột bước lên hếch mũi nói.
"Không biết!" Ta cùng Hy tử đồng thanh.
Bọn ta vừa về chưa đến nửa năm, còn bị tiễn ra sông Hồng đào cát hết ba tháng, biết mấy người là ai mới lạ.
Đám người đối diện sầm mặt, ta cũng rất thấy hiểu.
Cái cảm giác như thể siêu anh hùng đứng tạo dáng giữa phố nhưng ai đi qua cũng khen cosplay đẹp lắm, nghe tội nhỉ.
Dường như thấy bọn ta không hợp tác diễn trò, hai tên kia lập tức hét lên:
"Hai ngươi dỏng tai lên mà nghe cho rõ đây, đây là Đinh nhị gia, nhị công tử nhà Đinh Tri phủ phủ Quế Lâm.
Nếu hai người mau chóng dập đầu tạ tội, nói không chừng Đinh nhị gia còn tha cho các ngươi một mạng."
"Ra là con trai tri phủ.
Ngươi nói con trai tri phủ có phải tiểu tri phủ không? cha truyền con nối ấy." Bình thường chỉ nghe đến phủ doãn phủ Khai Phong bao thanh thiên thiết diện vô tư còn có Triển Chiêu anh tuấn tài hoa, ta còn chưa nghe qua quận chủ Quế Lâm gì gì đó đâu.
"Cái này ta không biết nhưng chức Tri phủ là qua thi cử, ta nhớ không nhầm chỉ có chức tản vương của ta là cha truyền con nối thôi.
Quận Quế Lâm...!Nghe nói hoa quả trong cung chủ yếu là từ Quế Lâm tiến cống đó."
"Ồ, thế chức này to không?" Nhớ đến Tím tịm cũng bán rượu vào cung, không biết tím rịm có chức gì không nhỉ? Đương nhiên là trừ chức nam chính ra.
"Hai người các người còn rủ rỉ cái gì hả?" Dường như bị bọn ta ngó lơ quá lâu, cái tên Đinh nhị gia nộ khí xung thiên lại lần nữa động tay động chân.
Hắn muốn đánh người thì thôi đi nhưng cũng nên mở mắt cho to mà nhìn xem hắn đánh ai chứ! Dưới bầu trời Phong quốc, trừ vàng khè với mẹ y ra, Hy tử là kẻ to nhất đó.
Nhanh chóng xô Hy tử sang một bên, ta một lần nữa cạp đất.
Vàng khè à, ngươi phải bồi thường cho ta đó, huhuhu.
"Hỗn xược, ngươi có phải không coi quốc luật ra gì rồi không? Đừng nói ngươi chỉ là nhị thế tổ nhà tri phủ, cho dù ngươi có là hoàng thân quốc thích cũng không thể tùy tiện ra tay với người khác.
huống hồ ngươi có biết người này là ai không? Đây chính là Tòng bát phẩm Lương Y Triệu Tiểu Lan được chính miệng hoàng thượng kim khẩu ngự tứ, còn không mau quỳ xuống?" Nửa câu đầu ta còn cảm thấy thật cảm động, nửa câu sau...!Hy tử là theo ta học xấu rồi.
Rõ ràng chức hắn cao hơn ta, vì sao không tự dùng chức của mình ấy? Chưa kể ta sáng sớm chuồn khỏi hoàng cung, có gì mặc nấy, chạy nửa con phố còn bò ra đất hai lần, nhìn thuyết phục lắm ây!
"Tòng bát phẩm? cha ta là Chánh ngũ phẩm đấy.
Cậu ta làm ở trong Thái y viện, một Lương Y như ngươi là cái thá gì chứ.
Chỉ cần ta nói một câu..."
"Ngươi nói một câu thì làm sao? Là tai ngươi điếc hay ngươi không hiểu tiếng người? Lan Lương Y là do hoàng thượng ngự tứ, cho dù là Bản Vương cũng phải nể y hai phần.
Con tôm con tép như ngươi đến chức tước cũng không có, chẳng lẽ cha ngươi không nói ngươi họ Triệu là quốc tính? Bất kính với hoàng thất, tội đáng muôn chết.
"
Ta chớp chớp hai mắt, dụi dụi hai mắt nhưng khí thế của Hy tử một chút cũng không giảm.
Quào, ta chưa từng biết Hy tử cũng ngầu được như vậy nha.
Thường ngày chỉ thấy y cùng ta trộm gà trốn chó, lật nóc cậy tường chứ chưa từng thấy Hy tử ngầu thế này.
Lần trước ở Lâm phủ còn nói là người tốt vì lụa, lần này hai người chúng ta tốt hơn ăn mày một chút mà khí thế của Hy tử còn xịn hơn lần trước.
Quay đầu nhìn sang, hóa ra ta cũng không phải người duy nhất bất ngờ, tên ĐInh nhị gia đó sớm đã biểu tình OA muốn khụy xuống đất.
"Các..
các ngươi"
"Vô lễ, còn không mau hành lễ với Hy...!Thân Vương!" Mượn trớn từ Hy tử, ta cũng nhanh chóng cản lời.
Nhưng nói mới nhớ, Hy tử rốt cuộc là tước gì ấy nhỉ? Tiếc là, lời của ta ấy thế mà lại không hề tác dụng như hy tử.
"Thân Vương? một người ngự tứ một người thân vương, sao các ngươi không bảo mình là hoàng đế luôn đi? quần áo thô sơ, mặt mày lem luốc, đến một người hầu cũng không có còn dám xưng mình là hoàng thân quốc thích? Có giỏi thì lôi bằng chứng ra đây."
Nhìn tên vô lại chân run vẫn còn cứng miệng, ta lập tức nhếch mép, chuẩn bị móc tấm lệnh bài mới xin từ chỗ Vàng khè ra dọa nhưng:
"Hy tử, ngươi có mang cái gì chứng minh không? ta hình như bỏ quên lệnh bài ở chỗ anh ngươi rồi."
Hy tử nghe thế cũng sờ một hồi, lại phát hiện ra y cũng chỉ mang theo có lệnh bài xuất cung, còn là loại thẻ gỗ tầm thường nhất.
Tuy loáng thoáng ta thấy Hy tử còn cục gì màu đen nhưng nếu y không lấy ra thì chắc cũng chỉ là trang sức này kia.
"Ha, giả mạo hoàng thất chính là tội chết, bây giờ các ngươi có quỳ cũng không kịp nữa đâu.
Người đâu, bắt chúng lại cho ta!"
Hai quyền khó địch bốn tay, huống hồ ta căn bản không có miếng võ công, chẳng mấy chốc đã bị túm lại.
Trên người không có chứng cớ, bị giải lên quan cũng chưa chắc đã có người nhận ra, đấy là chưa nói hắn còn có trò giết người diệt khẩu.
Giãy dụa vùng mình, ta nhanh chóng đẩy Hy tử ra khỏi đám hỗn độn:
"Đi, đi tìm người đến giúp, nhanh lên!"
"A Chiêu?"
"Nhanh lên!!!" Tuy ta tham sống sợ chết nhưng không có nghĩa ta là loại thấy chết không cứu.
Hai người bọn ta ai hơn ai kém không nói cũng biết, chưa kể, nếu cả hai cùng bị tóm thì khả năng sống sót liền gần không.
Dù gì ta cũng lớn hơn y, coi như anh trai bảo vệ em vậy: "Đi đi!!"
"Ái chà chà, xà thân vì bạn cơ đấy? Đi đi ~ chao ôi, ta có nói là sẽ thả một trong hai người à? mà kể ra ngươi trông cũng không tồi, có muốn dên phủ gia làm nam sủng không? Nếu ngươi tình nguyện hiến thân, gia có thể tha cho bạn ngươi một mạng." Định vô lại đáng ghét ấy hình như nhận ra bọn ta không còn uy hiếp, hắn so với lúc trước càng ngả ngớn hơn.
Bị hắn vuốt má, cả người ta nổi đầy da gà da vịt, mà tên Hy tử còn không nhanh chạy đi lại còn đứng đờ ra đấy! đây là lúc cho y ngẩn người chắc?
"Thả y ra!" Vốn đang đứng cách không xa, Hy tử nháy mắt đã đứng trước mặt tên đáng ghét, bóp chặt cổ hắn:
"A Chiêu, ta cũng không phải dạng sẽ hy sinh bạn mình đâu." Đột nhiên, ta cảm thấy mình không hiểu Hy tử cho lắm.
người có thể một tay siết cổ người vừa cười nói lại là Hy tử đến giết gà cũng không dám sao? Chỉ là, mặt tên đáng ghét ngày càng tím tái, mà hy tử vẫn không hề có ý định buông tay.
Đang lúc rối rắm không biết nên khuyên ra sao, mùi đàn hương nhàn nhạt vô cùng thân thuộc tràn đến:
"Thần, Phong Quốc Quốc Sư Huệ Tâm tham kiến Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến Lan công tử.
Thần hộ giá chậm trễ, đã khiến vương gia, Lan công tử sợ hãi.".