Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Zịt cac cac cac

Tết năm nay dường như không khác gì thường lệ, đón giao thừa, xem Gala xuân, nhưng đối với Dụ Noãn thì lại rất khác.

Chỉ vì ngày mồng hai Tết, Quý Sơ Đồng sẽ đến nhà cô chúc Tết và đón cô về ra mắt bố mẹ.

Ngày mồng hai Tết, trời mới tờ mờ sáng, Dụ Noãn đã tỉnh như sáo.

Dậy sớm, rửa mặt, trang điểm và thay quần áo mới.

Cô mua quần áo mới dành riêng cho ngày đón giao thừa, nhưng cô không nỡ mặc vào ngày đón xuân ấy mà để dành cho ngày mồng hai Tết.

Cô đợi ở nhà, thỉnh thoảng lại đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài xem chiếc Bentley đen kia rốt cuộc có tới chưa.

Dụ Vãn vừa gọt vỏ bưởi vừa xem TV, thấy dáng vẻ trong lòng cô chỉ có Quý Sơ Đồng, chua chát hát: “Cải thìa, trong đất vàng, mẹ không thương, chị không yêu…”

Nghe câu thơ ca không có giai điệu của cậu, mẹ Dụ thò đầu ra khỏi bếp nói: “Đồng chí Dụ Vãn, đồng chí rảnh quá thì đến giúp tôi nhặt rau đi.”

“Ò.” Dụ Vãn miễn cưỡng đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa chạy vào bếp vừa tiếp tục hát thơ ca: “Em rể, cậu ấy khốn khổ khóc, ngày Tết còn phải đi nhặt rau.”

Dụ Noãn: “…”

Khóe miệng Dụ Noãn giật giật nhìn em trai đau khổ bước vào bếp, cô lại quay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đang chậm rãi lái vào bãi đậu xe.

Trong lòng cô vui mừng đến mức vội đứng dậy, định đi xuống lầu đón anh nhưng bị bố Dụ ngăn lại.

“Ở trong phòng đi, con gái con lứa, chủ động như vậy làm gì?”

Dụ Noãn mím môi, muốn xuống lầu đón Quý Sơ Đồng, nhưng vì lời nói của bố mình nên cô không dám ra ngoài.

Chỉ bước từng bước nhỏ lẻn về phía cửa.

Chuông cửa rất nhanh đã vang lên, Dụ Noãn giống như người máy đã bật công tắc, lập tức giơ tay: “Con đi mở cửa!”

Cô gần như lao tới cửa và mở nó ra, không cho bố Dụ có cơ hội nói một lời.

Dụ Noãn mở cửa, nhìn thấy Quý Sơ Đồng đang xách túi lớn nhỏ ở ngoài cửa, ngẩng đầu lên dùng khẩu hình âm thầm nói câu “Em nhớ anh nhiều lắm”.

Quý Sơ Đồng mỉm cười, đổi đồ trong tay, rảnh ra một tay xoa đầu cô, nhỏ giọng trả lời cô: “Anh cũng nhớ em.”

Vậy chắc là cô nhớ nhiều hơn một chút, Dụ Noãn toét miệng cười một cách ngốc nghếch.

Hai người gặp lại sau một khoảng thời gian ngắn chia xa đang ngọt ngào, lúc này bố Dụ từ trong phòng kêu lên: “Tiểu Quý à, đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nói chuyện đi.”

Dụ Noãn bĩu môi, thầm phàn nàn người bố thích phá hỏng bầu không khí nhà mình.

Trước lạ sau quen, Quý Sơ Đồng mới tới đây một lần cách đây không lâu, lần này anh cũng không dè dặt như lần trước nữa.Nhưng trọng tâm hôm nay không phải là Quý Sơ Đồng đến nhà Dụ Noãn để chúc tết, mà là anh đến đón Dụ Noãn về thăm nhà anh để chúc tết.

Ăn trưa xong cũng gần đến giờ, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi cô nghe Quý Sơ Đồng nói với bố mẹ cô về việc đưa cô đi gặp bố mẹ anh, Dụ Noãn đột nhiên cảm thấy bất an.

Cô càng muốn làm điều này một cách hoàn hảo thì lại càng cảm thấy bất an. Trên đường đi, cô không ngừng hỏi Quý Sơ Đồng rằng tóc mình có rối không, quần áo có phù hợp không. Cũng giống như trước đây, để vượt qua chứng sợ đàn ông, vào lần đầu tiên đi ra ngoài tản bộ với Quý Sơ Đồng, cô phải liên tục xác nhận lại mọi thứ, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cô bất cẩn.

Quý Sơ Đồng cười cô: “Căng thẳng cái gì? Cũng không phải là chưa từng gặp mà. Lần trước không phải em còn nói chuyện với mẹ rất vui vẻ sao.”

“Cái này sao có thể giống nhau được…”

Dụ Noãn xụi lơ nói: “Lần này chính thức như vậy, em cũng không biết bố anh có nghiêm khắc hay không.”

Cô đã nhìn thấy bố mình đối xử với Quý Sơ Đồng như thế nào, nhờ tấm lòng rộng lượng của Quý Sơ Đồng nên cô mới không hề bị ảnh hưởng gì. Nhưng hiện tại người muốn gặp bố mẹ là cô, cô liền…

Ngoài căng thẳng ra, cũng không tìm ra cách hình dung nào khác.

Trước khi đến nhà Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn đã thực hiện vô số “tưởng tượng về hình tượng người” trong đầu, đoán xem bố Quý là người như thế nào, nghiêm túc hay là từ ái @n cần. Tóm lại, trong tiềm thức của cô, ông phải là một bậc cha chú khiến người khác kính nể.

Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy người đàn ông trung niên gần như nằm trên sàn trong phòng khách, vểnh mông đang tìm kiếm thứ gì đó dưới gầm ghế sofa, hình tượng uy nghiêm mà cô đã dựng nên trong lòng đột nhiên sụp đổ.

Gọi hai lần đều không có người trả lời, Quý Sơ Đồng không khỏi ôm trán, đi tới vỗ nhẹ vào lưng bố: “Bố, Dụ Noãn đến rồi.”

Bố Quý ngẩng đầu lên, còn chưa phản ứng lại là anh nói gì, vẻ mặt mờ mịt nói: “Ai đến rồi cơ?”

Quý Sơ Đồng bất lực, hơi hất cằm lên, chỉ về phía cửa.

Bố Quý nhìn theo hướng anh chỉ, khi nhìn thấy Dụ Noãn thì hơi sững sờ, sau đó chợt bừng tỉnh mà a một tiếng: “Con dâu bố tới rồi à!”

Ông vịn vào ghế sô pha từ dưới đất đứng dậy, cười ha ha đi về phía Dụ Noãn, chưa bước được hai bước, dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức dừng lại tại chỗ, không tiến thêm một bước nữa.

Dụ Noãn chưa kịp phản ứng thì đã thấy ông quay lại sai Quý Sơ Đồng: “Đại Vương đang trốn dưới gầm ghế sofa, con bắt nó ra ngoài để con dâu làm quen với thành viên nhà chúng ta đi.”

Nói xong, ông lại mời Dụ Noãn vào nhà ngồi: “Con dâu mau vào nhà đi, đều là người một nhà, con đừng ngại.”

Dụ Noãn có chút bối rối.

Theo diễn biến bình thường, lần đầu gặp gỡ bố mẹ, hai bên chắc hẳn có chút xa lạ phải không?

Sau khi xa lạ, trải qua nhiều lần va chạm, cả hai bên đều hài lòng rồi mới quyết định mọi chuyện đúng không?

Sao đến cô, vừa bước vào nhà là đã trở thành… con dâu rồi?

Dụ Noãn cứng ngắc giật giật khóe miệng: “Con cảm ơn chú Quý, nhưng… chú… chú cứ gọi con là Tiểu Dụ là được.”

Gọi là con dâu, gọi đến nỗi khiến cô cảm thấy xấu hổ.

“Gọi Tiểu Dụ gì chứ?” Bố Quý giả vờ giận mà nhìn cô: “Khi Sơ Đồng còn học cấp ba, ngày nào nó cũng cầm ảnh chụp của học sinh ba tốt con đây…”

“Bố, bố! Mẹ đâu rồi ạ?”

Bố Quý còn chưa kịp nói xong đã bị Quý Sơ Đồng cắt ngang.

Bố Quý vừa nghe Quý Sơ Đồng hỏi về mẹ Quý, lập tức bị buộc đổi chủ đề: “Đi hỏi mượn đường bên nhà hàng xóm rồi. Bà ấy á, đãng trí, nghe nói con dâu thích đồ ngọt nên muốn làm món cá chua ngọt, kết quả bố làm cá cho bà ấy rồi, bà ấy mới nhớ ra ở nhà hết đường rồi. Con nói xem mùng hai Tết làm gì có siêu thị nào mở cửa? Bà ấy đãng trí như vậy, bố thực sự không biết mình đã sống với bà ấy như thế nào…”

“Tôi cũng không biết! Sao tôi lại sống được với một con quỷ lười như ông mấy chục năm qua.”

Bố Quý mới lải nhải xong thì giọng mẹ Quý từ ngoài cửa truyền đến.

Dụ Noãn nhìn sang thì thấy mẹ Quý đang vịn khung cửa thay giày, trên tay còn cầm lọ đường.

Nhìn thấy Dụ Noãn đã đến, bà lập tức tươi cười: “Tiểu Dụ đến rồi à, đứng làm gì, ngồi đi, người một nhà cả, còn ngại cái gì chứ?”

Khóe miệng Dụ Noãn giật giật, sao cô lại có cảm giác cô vừa mới nghe câu này rồi vậy?

Cô đưa món quà mang theo cho mẹ Quý, ngượng ngùng cười: “Con cũng không biết dì và chú thích gì…”

“Con dâu tặng thì cái gì chú dì cũng thích hết.”

Mẹ Quý chưa kịp nói gì thì bố Quý đã nói trước, mẹ Quý bị cướp mất cuộc trò chuyện nên bất mãn trừng mắt nhìn ông: “Quỷ lười, đi rửa rau đi.”

“Anh làm xong hết rồi.”

“Vậy thì đi cắt khoai tây!”

“… Ò.”

Mẹ Quý và bố Quý bận rộn trong bếp, hai người lườm nguýt nhau, khi Dụ Noãn đề nghị muốn vào bếp giúp một tay thì họ lại đồng thanh cương quyết không cho cô sờ vào, sau đó họ lại bắt đầu lườm nguýt nhau.

Nhìn thấy bố Quý và mẹ Quý chung sống như oan gia, Dụ Noãn không khỏi buồn cười, nhưng tận đáy lòng cô cũng rất hâm mộ hình thức chung sống như thế này.

Cô lặng lẽ nói với Quý Sơ Đồng: “Bố mẹ anh thật đáng yêu.”

Quý Sơ Đồng liếc nhìn bố mẹ không hề giống như những bậc trưởng bối ở trong bếp, cảm thấy bất lực: “Thật ra là hai người ngốc nghếch.”

“Chẳng lẽ anh không phải là người ngốc nghếch nhất nhà hay sao?”

Dụ Noãn cười hỏi ngược lại: “Không phải có câu nói hậu sinh khả úy sao.”

Quý Sơ Đồng nhìn cô một cái, giống như thở dài mà cảm khái: “Thế hả, vậy thì anh có chút lo lắng.”

Dụ Noãn khó hiểu: “Anh lo lắng chuyện gì?”

“Anh lo lắng rằng con trai con gái của anh sau này là mấy đứa ngốc nghếch.”

Dụ Noãn: “…”

Dụ Noãn đỏ bừng mặt, thấp giọng mắng anh: “Chú dì còn ở đây, không được đùa giỡn lưu manh!”

Quý Sơ Đồng biết lắng nghe: “Ý em là, nếu họ không ở đây thì anh có thể đùa giỡn lưu manh?”

Nói xong, anh cười xấu xa: “Tối nay đến phòng anh, để anh đùa giỡn một phen.”

Dụ Noãn: “…”

Dụ Noãn cho rằng câu nói này của Quý Sơ Đồng chỉ là nói vậy thôi.

Nhưng mà đến đêm, khi cô đã ngồi trên giường Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn mới nhận ra câu nói này của anh sợ là đã có tính toán trước!

Đây có phải là sự khác biệt giữa phụ huynh nhà gái và phụ huynh nhà trai không?

Bố cô không muốn để cô và Quý Sơ Đồng ở cạnh nhau dù chỉ một phút, giống như liên minh thiêu chết cặp đôi, ghét nhìn hai người họ thân thiết. Nhưng khi đến bố Quý mẹ Quý, trực tiếp ngầm đồng ý rằng cô và Quý Sơ Đồng sẽ ngủ cùng phòng, cách báo cáo đơn giản qua loa thế này…

Lúc Dụ Noãn đang ngẩn người ngồi trên giường thì Quý Sơ Đồng đã tắm xong, đang từ phòng tắm đi ra.

Dù trong phòng có lò sưởi nhưng nếu không mặc quần áo vẫn sẽ hơi lạnh, mà anh dường như không biết lạnh, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, nửa thân trên tr@n trụi bước tới chỗ Dụ Noãn rồi đứng trước mặt cô, đứng đối diện với cô để lau tóc.

Dụ Noãn ngồi khoanh chân trên giường, từ góc độ của cô, vừa vặn đối mặt với chiếc khăn quấn quanh eo Quý Sơ Đồng, chỉ cần ngước mắt lên là cô có thể nhìn thấy cơ bắp hấp dẫn trên bụng anh.

Mặc dù họ đã ngủ chung giường và thỉnh thoảng cô còn lẻn sờ vài lần trong lúc Quý Sơ Đồng đang ngủ, nhưng mặt Dụ Noãn vẫn không khỏi ngứa ran khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu đi.

Tuy nhiên Quý Sơ Đồng dường như muốn đối đầu với cô, anh bước một bước về phía cô nghiêng đầu để cô đối mặt với anh, nếu Dụ Noãn quay sang trái thì anh cũng sẽ di chuyển sang trái, Dụ Noãn quay sang phải thì anh cũng sẽ di chuyển sang bên phải.

Lặp lại mấy lần, Dụ Noãn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, thẹn quá hóa giận đồng thời lại có chút hít thở không thông: “Anh, anh làm cái gì vậy?”

Quý Sơ Đồng nghiêng đầu cười với cô: “Đang dùng sắc để dụ dỗ em đấy.”

Dụ Noãn sửng sốt: “Gì…”

Lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị đối phương nhẹ nhàng đẩy một cái, trọng tâm không vững ngã về phía sau, nằm ngửa trên giường.

Quý Sơ Đồng chống bên đầu của cô, cười đến mức hư hỏng bỉ ổi: “Còn có…”

“Làm em.”

Truyện Chữ Hay