Edit: Coco
Khi về đến nhà, Dụ Noãn đã bình tĩnh lại. Cô nghĩ đến chuyện vừa mới lắm, bắt đầu lo lắng đến hậu quả.
Cô không đập chai rượu vào người Triệu Lâm, bởi cô không tin bản thân sẽ đập chuẩn, cho nên đành từ bỏ ý định đó.
Sau đó… Cô đi thẳng qua cầm lấy một bát canh hất vào mặt Triệu Lâm.
Dụ Noãn thấp thỏm nhìn về phía Quý Sơ Đông: “Em làm thế có quá đáng lắm không?”
Quý Sơ Đồng vuốt tóc mai cô, đáp: “Em sợ cô ta đến gây chuyện với em à?”
“Không phải thế.” Dụ Noãn lắc đầu nói: “Em sợ anh sẽ cảm thấy em rất bạo lực.”
Quý Sơ Đồng thoáng sững lại, sau đó khẽ cười thành tiếng: “Chỉ cần em không bạo lực gia đình với anh thì bạo lực với ai cũng được.”
Dụ Noãn bĩu môi, khẽ lẩm bẩm biện hộ cho bản thân bằng giọng điệu tủi thân: “Thật ra em không bạo lực như thế đâu…”
“Đúng, đúng.” Quý Sơ Đồng thấy dáng vẻ tủi thân của cô thì buồn cười: “Con thỏ nóng lên còn cắn người nữa là, em như thế không tính là bạo lực. Hơn nữa, thỏ cắn người anh cũng thích. Em lại đây, qua cắn anh đi.”
Dứt lời anh bèn nhắm mắt lại, nhếch cằm chu môi chờ cô tới hôn.
Dụ Noãn: “…”
Sau khi đã quen với dáng vẻ không biết xấu hổ của anh, Dụ Noãn gần như đã hình thành bản tính khoan dung rồi.
Cô đứng dậy khỏi sô pha, vỗ vào cái môi chu ra chờ hôn của Quý Sơ Đồng, nói: “Anh qua phòng em một lúc.”
Nghe vậy, Quý Sơ Đồng mở mắt ra, kích động đến mức hai mắt phát sáng: “Ôi chao, nhanh như thế ư?”
Anh bỉ ổi chà sát hai tay, cố ý ra vẻ ngại ngùng: “Người ta còn chưa chuẩn bị tốt mà.”
Dụ Noãn đã đi gần đến trước cửa phòng ngủ lại phải dừng lại, quay đầu nhìn anh, vô cảm nói: “Anh có qua không? Không qua thì…”
“Qua qua qua!”
Không đợi cô nói xong, Quý Sơ Đồng đã lập tức bật dậy khỏi sô pha, chạy một mạch về phía cô, mặt mũi tràn ngập niềm vui khó cưỡng: “Đến đây, đến đây!”
Anh kích động theo Dụ Noãn vào phòng ngủ, còn tiện tay khóa cửa lại.
Anh đứng ở mép giường, trơ mắt nhìn Dụ Noãn kéo khoá áo khoác.
Quý Sơ Đồng nhìn Dụ Noãn cởi áo khoác mà mắt sắp lòi ra ngoài, bỗng dưng không biết phải làm sao.
Anh, anh, anh, anh giờ có nên c ởi quần áo theo không? Cởi áo trước hay quần trước đây?C ởi quần có phải quá vội không? Cởi áo thì… Nếu biết sớm sẽ có vụ này thì anh đã luyện tập nhiều hơn, cơ bụng sáu múi của anh không còn rõ như trước nữa!
Quý Sơ Đồng nuốt nước miếng, nhìn Dụ Noãn cởi xong áo khoác lại đến áo len bên trong, sau đó tiếp tục cởi khuy áo sơ mi.
Khuy thứ nhất, khuy thứ hai, khuy thứ ba, khuy…
Cởi xong khuy thứ ba, Dụ Noãn dừng lại.
Cô dừng lại?
Dừng lại!?
Đúng lúc Quý Sơ Đồng đang không cam lòng thì Dụ Noãn quay lưng lại, luồn tay phải ra từ cổ áo.
Ánh mắt nóng bỏng của Quý Sơ Đồng phút chốc trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy cánh tay của cô.
Trên cánh tay phải của cô có một vết sẹo dài gần 10cm với rất nhiều mũi khâu. Anh vẫn mơ hồ thấy được dấu vết của những mũi khâu ấy.
Tựa như một con rết nằm vắt ngang trên cánh tay trắng nõn, trông vô cùng đáng sợ.
“Đây là nguyên nhân khiến em mắc hội chứng sợ đàn ông.”
Dụ Noãn mặc lại quần áo tử tế, thong thả mở miệng: “Hai năm trước, em sắp sửa tốt nghiệp đại học. Hai tháng trước ngày tốt nghiệp, em đột ngột nhận được vài cuộc gọi quấy rối đến từ đủ các số khác nhau. Mấy lần đầu em không rõ tình hình nên đã trả lời. Vừa nối máy, gã ở đầu bên kia liên tục gọi tên em, th ở dốc rất lớn.”
“Sau này em không nhận cuộc gọi từ số lạ nữa, ngay cả cuộc gọi của nhân viên giao hàng và giao đồ ăn em cũng không dám nhận. Em cứ ngỡ thế là có thể tránh thoát được tên bi3n thái kia, nhưng không, điện thoại của em dần nhận được rất nhiều tin nhắn không tử tế.”
“Có đôi khi là vài hình ảnh nóng ghê tởm ghép mặt em vào, có đôi khi là một loạt những lời lộ liễu, khi thì thổ lộ, khi thì mắng em, giọng điệu cực kỳ ghê tởm và th ô tục, không có giới hạn cuối cùng.”
“Gã đó biết thông tin liên hệ của em, dù là QQ, Wechat hay số điện thoại, chỉ cần là phần mềm có thể liên lạc anh ta đều tìm được em. Dù em có thay đổi số điện thoại thì chưa đến mấy ngày chuyện đó lại tiếp diễn. Em đoán là người quen làm nên đã tìm lớp trưởng để giải thích tình huống, lớp trưởng đồng ý với em sẽ thông báo cho giáo viên hướng dẫn.”
“Nhưng anh biết không?” Dụ Noãn bỗng nhiên mỉm cười, trong mắt tràn ngập vẻ châm chọc: “Gã quấy rối em lại chính là lớp trưởng.”
Khi nhắc lại những ký ức tựa như ác mộng ấy, cảm xúc của cô bắt đầu dao động, giọng nói khó tránh khỏi run rẩy.
“Trong bữa liên hoan mừng tốt nghiệp, mọi người đều ngồi trong phòng karaoke. Lớp trưởng gọi riêng em ra ngoài, đưa cho em một cái hộp, bảo đó là quà tốt nghiệp dành tặng em. Em mở nó ra, bên trong là vài đồ dùng tình thú…”
“Đừng nói nữa…”
Quý Sơ Đồng không đành lòng nhìn cô kể lại những kí ức đó một lần nữa, anh không kìm được mà bước đến ôm cô.
Dụ Noãn vùi vào lòng Quý Sơ Đồng, nắm chặt quần áo trên eo anh, tiếp tục nói: “Do em từ chối nên đã k1ch thích anh ta. Anh ta bỗng không khống chế được cảm xúc, rút ra một chiếc dao gọt hoa quả, bảo muốn giết em, cùng chết chung…”
“May mà người khác đến kịp, khống chế anh ta. Sau đó mọi chuyện ồn ào đến toà án, nhưng vì anh ta bị bệnh tâm thần nên không phải chịu hình phạt. Trong bốn năm đại học, từ trước đến giờ anh ta chưa từng bộc lộ ra cảm xúc với em, đối xử với mọi người đều rất thân thiện, không một ai biết anh ta bị tâm thần. Anh ta ra nước ngoài chữa bệnh, còn em vì anh ta mà mắc phải hội chứng sợ đàn ông, bị mọi người thương hại, bảo rằng tiếc cho em, nhưng trên thực tế họ đều nhìn em bằng ánh mắt khác thường.”
Dụ Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Quý Sơ Đồng: “Ngoại trừ người nhà em và bác sĩ Lăng, anh là người duy nhất không thương hại em, kiên nhẫn thử tiếp xúc với em.”
Quý Sơ Đồng nhìn cô, vươn tay xoa đầu cô nói: “Vì vậy nên em lúc nào cũng nói anh là người tốt, không sợ anh à?”
Dụ Noãn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thể còn vì giọng nói của anh khiến em cảm thấy rất quen thuộc. Trong suốt mấy năm nay mắc hội chứng sợ đàn ông, điều duy nhất em không kháng cự đó chính là giọng nói của Ngô Đồng Hướng Noãn.”
Quý Sơ Đồng không nhịn được cười nói: “Sao anh lại cảm thấy ghen tị với chính mình thế nhỉ.”
Dụ Noãn cũng bị anh chọc cười: “Em đang khen anh mà.”
“Được rồi, coi như là khen anh.” Quý Sơ Đồng nhướng mày: “Nếu em đã sẵn lòng chia sẻ với anh chuyện riêng tư như vậy, có phải anh cũng nên lấy bí mật của bản thân ra trao đổi hay không?”
Dụ Noãn tò mò nhìn anh, hỏi: “Bí mật gì cơ?”
Quý Sơ Đồng than một tiếng, cong mắt nhìn cô: “Ví dụ như, bí mật đằng sau câu chuyện người nông dân và con rắn phiên bản giới giải trí?”
Dụ Noãn sững sờ, còn chưa kịp đáp lại đã thấy Quý Sơ Đồng thong thả nói: “Đới Thiên đúng thật là thầy của anh. Từ thời điểm anh bị Cố Khúc kéo vào giới giải trí, ông ấy cũng thật sự đã giúp anh rất nhiều, cho nên anh gọi ông ấy một tiếng thầy để thể hiện sự tôn trọng.”
“Ông ấy thật sự được công nhận là tài năng âm nhạc, người gạo cội trong giới nhạc pop. Nhưng bất cứ ai đều sẽ có lúc cạn kiện cảm hứng. Khi đó Đới Thiên rơi vào thời kì bí ý tưởng, thường xuyên nổi giận, tác phẩm của ông ấy càng ngày càng loạn. Mà anh vì hợp tác với Cố Khúc, trở nên nổi tiếng từ trong ra ngoài giới. Ở giai đoạn nổi lên, anh nhận được vô số lời khen ngợi, họ đều bảo anh đã vượt qua cả tiền bối.”
“Vì vậy mà Đới Thiên nảy sinh ý xấu, lấy trộm bản demo trong album mới của anh, chỉnh sửa lại đôi chút rồi phát hành lên mạng trước anh một giờ.”
“Ông ta chỉnh sửa rất khéo léo, người thường có lẽ không nghe ra, nhưng những người chuyên nghiệp vừa nghe đã lập tức phát hiện sự trùng hợp lớn giữa hai bên. Hơn nữa họ đều vô thức cho rằng sản phẩm có sai sót của ông ta mới là bản gốc, còn anh thì dựa vào bản gốc của ông ta để chỉnh sửa và tu bổ.”
Nói đến đây, Quý Sơ Đồng mỉm cười: “Hơn nữa anh phát hành chậm hơn, gốc gác cũng không sâu như ông ta. Phản ứng đầu tiên của mọi người đều nghiêng về bên đó, anh cũng chẳng giải thích, chính vì vậy mới có “Người nông dân và con rắn” phiên bản giới giải trí.”
Anh nhún vai, nói với giọng điệu thoải mái: “Anh nói xong rồi. Bí mật này có đáng trao đổi không?”
Giọng điệu của anh hết sức thản nhiên, nhưng biểu cảm của Dụ Noãn lại rất nghiêm túc.
Cô cắn môi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Anh đừng như thế…”
Anh không giải thích, tình nguyện mang tiếng đạo nhạc của tiền bối, có thể thấy anh trân trọng tình cảm lúc trước đối với Đới Thiên đến nhường nào. Anh tình nguyện chịu đựng sự mắng chửi của mọi người, thậm chí còn lùi về ở ẩn.
Anh bị người thầy mà mình trân trọng hết mực phản bội, không thể không đau lòng, đã thế còn phải tỏ vẻ bất cần, lừa người khác cũng như tự lừa chính mình.
Dụ Noãn vươn tay xoa mặt anh, che mắt anh lại, khẽ thì thầm: “Trước mặt em anh không cần tỏ vẻ kiên cường, cũng không cần giả vờ, em sẽ đau lòng.”
Quý Sơ Đồng cứng người trong phút chốc, khóe môi đang cười từ từ hạ xuống, cuối cùng mím thành một đường thẳng.
Cảm nhận được sự ẩm ướt nơi lòng bàn tay, Dụ Noãn cũng thấy mũi mình chua xót.
Hai người đứng đối diện với nhau, không một ai lên tiếng.
Khoảnh khắc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Dụ Vãn gào lên từ bên ngoài phòng ngủ: “Chị có ở trong phòng không? Không xong rồi chị ơi! Có chuyện lớn rồi!”
Dụ Noãn cũng cảm thấy không xong rồi.
Tuy rằng Dụ Vãn không có ý kiến gì với việc cô và Quý Sơ Đồng bên nhau, nhưng có một lần hiểu nhầm, cậu suýt chút nữa đã lao vào đánh nhau với Quý Sơ Đồng, còn nghiêm túc bảo cô phải bảo vệ bản thân cẩn thận, không được tuỳ tiện đưa đàn ông vào phòng.
Để cho cậu yên tâm, cô cũng đã trịnh trọng đồng ý rồi.
Nhưng mà hiện tại…
Dụ Noãn hoảng loạn nhìn về phía cửa phòng ngủ, sau đó lại quay sang nhìn Quý Sơ Đồng. Cô cắn răng đầy anh vào trong phòng tắm, nói: “Là Dụ Vãn đấy, anh trốn tạm trước đã.”
Quý Sơ Đồng bị cô đẩy vài bước, vẫn còn chưa biết có chuyện gì: “Tại sao anh phải trốn?”
Cửa vẫn còn đang bị gõ cồng cộc, Dụ Vãn ở ngoại gấp gáp kêu: “Chị, mau mở cửa ra!”
Dụ Noãn sốt ruột đến suýt khóc, thấp giọng vội vàng nói: “Chờ lát nữa em giải thích với anh sau. Anh trốn trước đã, nếu không Dụ Vãn sẽ xay anh ra bã đấy!”
Quý Sơ Đồng càng thêm bối rối, nhưng vẫn ỡm ờ chui vào phòng tắm.
Vừa vào trong phòng tắm, chưa kịp nói gì thì cửa đã bị đóng sầm lại, khiến tóc mái anh dựng hết cả lên.
“…”
Khoé mắt Quý Sơ Đồng giật giật, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác bản thân là kẻ ngoại tình yêu đương vụng trộm.
Anh quét mắt nhìn phòng tắm, vô tình nhìn thấy chiếc áo lót treo trên tường, khuôn mặt già đỏ lên.
Âm thanh nuốt nước miếng vang lên đột ngột bất thường trong phòng tắm yên tĩnh.
Anh nắm chặt tay đặt lên cánh môi khép hờ, mất tự nhiên khẽ ho một tiếng.
E hèm, ren trắng.
Anh thích.
*Tác giả có lời muốn nói:
Quý Sơ Đồng: Ren trắng(*/V\*)