Đầu Lâm Hề Cảnh lập tức rũ xuống, giả vờ như đang thật sự chơi trò chơi, lòng bàn tay lại khẩn trương đến đổ mồ hôi.
Mặc niệm trong lòng: Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần không cần có qua có lại hỏi tôi thi được bao nhiêu điểm.
Nhưng nam sinh hình như cũng không có loại suy nghĩ này.
- --ĐỌC FULL TẠI
Anh nâng tay lên, lòng bàn tay xoa xoa sau gáy, sau đó cầm cái muỗng nhỏ trên đĩa lên, chậm rãi múc một miếng bánh ngọt, cho vào miệng.
Qua năm sáu phút.
Lâm Hề Cảnh khoé miệng, chỉ cảm thấy trò chơi trong tay nhất thời trở nên thật tẻ nhạt vô vị, chỉ cảm thấy chính mình rất sa đọa, mới thi được bao nhiêu điểm mà dám ở đây chơi trò chơi.
Lâm Hề Cảnh nghĩ nghĩ, hỏi: "Anh thi ở chỗ nào?"
Nam sinh: "Tỉnh I."
A, vậy giống cô.
Lâm Hề Cảnh: "Năm nay anh năm mấy?"
- --ĐỌC FULL TẠI
Nghe vậy, nam sinh ngước mắt nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong, dường như đang cười, cũng cực kỳ nhẫn nại.
"Năm nhất."
Năm nhất.
A, vậy thì là thi đại học năm 2011, cùng khóa với chị cô.
Thi đại học năm 2011, khoa văn không có học sinh nào thi được trên 700 điểm, mà khoa tự nhiên chỉ có một.
Đối với chuyện này, Lâm Hề Cảnh ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì một người duy nhất được 700 điểm này, là từ trường bọn họ ra, trường Nhất trung Khê Thành còn vì thế mà tuyên dương bốn phía.
Chỉ kém không gõ trống khua chiêng thôi.
Cùng lớp với Lâm Hề Trì.
Tên là Trương Lập.
Lâm Hề Cảnh chưa gặp qua, chỉ là nghe giáo viên nói rất nhiều về sự tích của vị đàn anh này, cũng từng nghe qua Lâm Hề Trì phỉ nhổ với cô: "Người này hoàn toàn chính là ma quỷ!!! Thành tích tốt như vậy còn mỗi ngày năm giờ sáng đến lớp học!!!!!"
............
Lúc này, căn cứ vào phân tích của chính mình.
Lâm Hề Cảnh có chút chắc chắn nam sinh đối diện này, chính là học cùng một trường cao trung với mình, Trương Lập.
Trạng nguyên khoa tự nhiên tỉnh I năm 2011.
Vì để xác định đáp án của mình, Lâm Hề Cảnh nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Trạng nguyên khoa tự nhiên sao?"
Nam sinh buông muỗng xuống, giống như là chú ý tới vấn đề của cô quá nhiều, một tay chống cằm, con ngươi hơi nhạt màu nâu lập lòe ánh sáng, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừ."
Lâm Hề Cảnh mở to mắt, có loại cảm động được gặp nhân vật trong truyền thuyết. Cô lập tức trả điện thoại lại cho anh, sau đó vô cùng dịu dàng chào hỏi anh.
"Đàn anh Trương, xin chào."
Nam sinh nhận lấy điện thoại, nghe nói như thế, anh nhướng một bên mày: "Đàn anh Trương? Gọi tôi?"
Lâm Hề Cảnh dừng một chút, cảm thấy mình chắc chắn không đoán sai, lập tức gật gật đầu.
Nam sinh nở nụ cười: "Tôi họ Hà."
"............."
A, cho nên cô nhớ nhầm sao?
Tên là Hà Lập?
Lâm Hề Cảnh cũng không rối rắm quá lâu, lập tức sửa miệng: "Đàn anh Hà."
Cảm giác mình đột nhiên gọi anh như vậy có chút kỳ quái, cô liền bổ sung: "Em cũng học Nhất trung Khê Thành, chị của em với anh.........."
Không đợi cô nói xong, nam sinh thờ ơ ngắt lời cô: "Tôi không học Nhất trung Khê Thành."
"............." Lâm Hề Cảnh có chút ngơ ngác, sửng sốt vài giây mới thật cẩn thận nói, "Nhưng trạng nguyên khoa tự nhiên năm 2011 là của Nhất trung Khê Thành mà."
"Năm 2011?" Nam sinh đưa đầu lưỡi ra, khẽ môi dưới, "Tôi thi đại học năm 2010."
"............."
Vậy năm nhất?
Giống như bây giờ mới nhớ tới câu hỏi vừa nãy của cô, nam sinh dựa lưng vào ghế, đôi mắt đào hoa híp lại, kéo dài "A" một tiếng, giọng điệu không để ý lắm: "Tôi lưu ban."
"............"
Lâm Hề Cảnh:???
Nghe thấy câu nói kia của anh, cô gái đối diện liền lập tức im lặng lại, dáng vẻ giống như bị kinh ngạc tới.
Tóc dài tới thắt lưng, khuôn mặt xinh xắn trắng nõn, nhưng lại tố diện triêu thiên hiếm thấy. Làn da trắng trắng hồng hồng, khóe mắt hướng lên trên, con ngươi nhạt màu, khí chất quyến rũ, nhưng lại hướng ngoại hoạt bát, còn nói nhiều.
Hà Nho Lương cười nhạt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn điện thoại.
Màn hình điện thoại đã tự động tắt.
Hà Nho Lương ấn mở khóa màn hình, không có mật khẩu, trực tiếp vào giao diện trò chơi vừa nãy.
Bên trên còn hiển thị thành tích chơi vừa nãy của Lâm Hề Cảnh.
Đuôi mắt Hà Nho Lương run run không thể tin được nhìn vài lần, sau đó nâng mắt lên, hầu kết khẽ trượt, hỏi: "Lần đầu tiên chơi?"
Lâm Hề Cảnh sửng sốt vài giây, rũ mắt nhìn điện thoại anh, vội vàng gật đầu. Cô không biết anh có ý gì, do dự vài giây lại nói: "Không chơi nghiêm túc.........."
"..........."
"Làm sao vậy?"
Hà Nho Lương: "............."
Không có gì.
Chỉ là lần đầu tiên chơi, còn không chơi nghiêm túc, tùy tiện chơi chơi,
Liền phá vỡ kỉ lục anh vất vả chơi suốt một tuần.
Vốn định tiếp tục chơi trò chơi - Hà Nho Lương nháy mắt liền mất hứng, rũ mắt, ném điện thoại sang một bên.
Lâm Hề Cảnh ngồi đối diện nhìn anh.
Tóc ngắn cũn cỡn, không biết là do nhuộm hay là tự nhiên, màu nâu, mắt một mí rõ nếp, dáng mắt phượng, lúc nhìn chằm chằm vào người khác thì giống như đang phóng điện vậy, cặp kính vàng trên mũi càng làm anh thêm vài phần khí chất của người trí thức.
Dáng vẻ thật sự rất đẹp.
Nhìn anh khí chất ôn hòa, còn có nhãn hiệu của điện thoại, hẳn là hoàn cảnh gia đình cũng không kém. Hơn nữa lại là trạng nguyên thi đại học, bây giờ nét bút hỏng duy nhất chính là lưu ban.
Nhưng tính cách tốt, ít nhất sẽ không bắt nạt chị cô.
Anh Hứa Phóng từ nhỏ đã bắt nạt Lâm Hề Trì, sau này ở bên nhau rồi còn thế nào nữa.
Lâm Hề Trì là làm thế nào mà lại thích cái người Hứa Phóng kia chứ?
Cô ấy có phải có khuynh hướng chịu ngược không vậy!!!
Lâm Hề Cảnh càng nghĩ càng giận, cô đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, bàn thủy tinh phát ra tiếng vang thanh thúy, thu hút sự chú ý của Hà Nho Lương.
Anh giương mắt, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Lâm Hề Cảnh cắn môi, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, nhìn anh chăm chú vài giây, rồi thình lình hỏi một câu.
"Anh có bạn gái chưa?"
".........."
Đối với Hà Nho Lương mà nói, loại ngày nghỉ này, chính là dùng để trốn trong ký túc xá chơi game. Nhưng hôm qua ký túc xá bị tra ra là vi phạm quy định dùng đồ điện, hôm nay ký túc xá cắt điện một ngày.
Đang mùa hè, thật sự quá nóng.
Do dự mãi, anh quyết định ra ngoài tìm một quán nước có điều hòa ngồi đó một buổi chiều.
Sau đó liền gặp cô gái này.
Tất cả đều rất thuận lý thành chương.
Ghép bàn, có duyên gặp mặt một lần, tán gẫu vài câu giữa những người xa lạ, sau đó tách ra, sau này có thể sẽ không gặp lại nữa.
Chỉ là bèo nước gặp gỡ một hồi.
Nhưng sau khi cô nói ra câu kia, hình như tất cả đều không giống nữa.
Tại một khắc này.
Hà Nho Lương vậy mà lại bị động tác kia của cô, ánh mắt kia của cô, câu nói kia của cô, ba loại dáng vẻ không thể thiếu cái nào kia ------
Trêu ghẹo tới rồi.
Hầu kết Hà Nho Lương trượt trượt hai cái, khép hờ mắt, khóe miệng cong lên, a một tiếng vừa nhẹ vừa dài, nhàn nhạt nói: "Không có."
Nhưng sự phát triển sau đó, lại không giống như trong tưởng tượng của anh.
Cô gái này nghe được đáp án phủ định của anh, rõ ràng là thở phào một hơi may mắn. Nhưng thời gian tiếp theo, cô không xin phương thức liên lạc của anh, ngược lại là, một mực khen Lâm Hề Trì đang làm việc trước quầy.
"Nữ sinh kia có phải rất được không?"
"Ai da, thật sự rất đẹp, một nữ sinh như em nhìn thấy cũng đều không dời mắt được."
"Tính cách hình như cũng rất tốt."
"Trời ạ, nếu em là đàn ông em phải theo đuổi chị ấy."
Hà Nho Lương dùng muỗng múc bánh ngọt, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, đang muốn ngắt lời cô.
Thì Lâm Hề Trì lại đây.
Vẻ mặt của cô ấy hơi kinh ngạc, đầu tiên là liếc mắt nhìn Lâm Hề Cảnh, sau đó mới nhìn anh, lên tiếng chào hỏi: "Đàn anh Hà."
Hà Nho Lương thu hồi lời nói trong miệng lại, khẽ vuốt cằm.
Thấy thế, Lâm Hề Cảnh có chút ngơ ngác: "Hai người quen à?"
Lúc này Hà Nho Lương cũng nhìn qua, nhưng Lâm Hề Cảnh hình như hoàn toàn không vì hành vi điên cuồng khen Lâm Hề Trì vừa nãy mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại nháy mắt với anh, như là đang ám chỉ cái gì đó.
"............"
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hề Trì: "Chúng ta phải đi sao?"
"Ừ." Lâm Hề Trì cúi đầu nhìn điện thoại, "Đi ăn cơm tối."
Vài ngày kế tiếp.
Cho dù ký túc xá không cắt điện, Hà Nho Lương vẫn dành thời gian một buổi chiều ở quán trà sữa này.
Có điều anh rốt cuộc cũng không gặp được cô gái ngày hôm đó nữa.
Làm gì cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Trà sữa uống không ngon nữa, bánh ngọt ăn không ngon nữa, ngay cả trò chơi bình thường thích chơi nhất, hình như cũng chơi không vui nữa.
Loại trạng thái này duy trì ba ngày.
Hà Nho Lương rốt cuộc nhịn không được lên wechat tìm Lâm Hề Trì, dựa theo suy đoán của mình hỏi: [Nữ sinh hôm đó là em gái em?]
Anh nhận được một đáp án khẳng định.
Cũng biết.
Sống hai mươi năm, lần đầu tiên động lòng.
Đối tượng là một người nhỏ hơn anh 4 tuổi, chỉ mới mười sáu tuổi.
Vị thành niên.
Loại suy nghĩ không muốn đầu độc đóa hoa của Tổ quốc này, chỉ duy trì không đến hai tháng.
Một ngày nào đó vào trung tuần tháng 11, anh đến đại học Z xem bóng rổ với mấy người anh bộ thể dục.
Hà Nho Lương ngồi bên cạnh Lâm Hề Trì.
Lúc này trận đấu đã bắt đầu rồi.
Ánh mắt anh đặt trên sân bóng rổ, Lâm Hề Trì đột nhiên nói với anh một câu: "Đàn anh, em đi ra ngoài chút."
Hà Nho Lương theo bản năng quay đầu, đột nhiên chú ý tới màn hình điện thoại trên tay cô.
Hiển thị: Cảnh Cảnh.
Phía dưới ghi chú là một chuỗi số điện thoại.
Cảnh Cảnh.
Anh không biết nữ sinh ngày hôm đó tên là gì.
Lại từng nghe Lâm Hề Trì nói với Diệp Thiệu Văn, tên của cô ấy chọn từ < Trường hận ca > của Bạch Cư Dị ------ Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên. (1)
(1) Tiếng trống cầm canh chầm chậm của đêm mới bắt đầu dài
Ánh sao lấp lánh trên sông Ngân lúc trời sắp sáng
Chữ "Trì" trong đó được chọn cho cô, mà chữ "Cảnh" trong đó được chọn cho em gái cô.
Hà Nho Lương không nói chuyện, trong lòng suy đoán, đôi mắt đào hoa hẹp dài, khóe mắt theo thói quen nhìn xuống đất. Trí nhớ anh tốt, từ trước đến nay những gì đã thấy qua sẽ không quêm.
Nhưng lúc này đây, anh thế mà lại sợ chính mình sẽ đọc nhầm.
Sau khi nhìn lại dãy số này hai lần, Hà Nho Lương mới thu hồi tầm mắt, hơi hơi cong khóe miệng.
"Đi đi."
Quay về Khê Thành còn chưa được một tháng, Lâm Hề Cảnh liền từ trong miệng Lâm Hề Trì biết được, cô ấy đã chính thức ở bên Hứa Phóng, vào ngày sinh nhật của Hứa Phóng.
Vốn là trước khi Lâm Hề Cảnh tới đại học S, hai cái người này còn phải chờ ít nhất mười năm nữa mới có thể hiểu được lòng nhau.
Kết quả cô vừa qua, suy nghĩ muốn làm cho Lâm Hề Trì quay đầu là bờ còn chưa thành công, ngược lại làm cho Hứa Phóng chiếm được một cái tiện nghi lớn.
Lâm Hề Cảnh hối hận muốn hộc máu.
Bài vở năm ba bận rộn.
Lâm Hề Cảnh dần dần quăng chuyện này ra sau đầu, người nam sinh ngày đó ngồi cùng một bàn với cô mấy tiếng đồng hồ cũng quên không còn một mảnh.
Tháng mười một.
Là một tháng mà Lâm Hề Cảnh không quá vui vẻ.
Trong nhà xảy ra chuyện không tốt, thành tích của cô trượt, tóc dài cắt ngắn lên tới vai, dưới sự trách móc của ba mẹ dọn tới nhà ông ngoại. Mỗi tuần không cần nghe Lâm Đình cuồng loạn, cứ việc như thế, cô vẫn không thể tĩnh tâm học tập được.
Dưới sự buồn bực, cô gọi điện thoại cho Lâm Hề Trì.
Mặc dù nhận được chút an ủi, nhưng sau này liền bắt đầu xuất hiện chuyện kỳ quái hơn.
Bởi vì nội trú, cũng vì là năm ba, thời gian Lâm Hề Cảnh dùng điện thoại cũng không nhiều. Nhưng mỗi lần vừa nhìn, đều có thể nhìn thấy một dãy số từ thành phố cảng gọi điện cho cô, hơn nữa số lần còn không ít.
Có một lần cô đang cầm điện thoại, bên kia vừa hay gọi qua đây, cô liền nhận.
Nhưng bất luận cô nói cái gì, bên kia cũng không nói chuyện.
Nhiều lần rồi, Lâm Hề Cảnh cũng thấy phiền, trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Lại sau đó, thay đổi một số điện thoại, tiếp tục gọi cho cô, nhưng vẫn không nói lời nào.
Lâm Hề Cảnh kéo đen ít nhất cũng năm sáu số.
Lần cuối cùng nhận được loại điện thoại như này, là một ngày nào đó của kỳ nghỉ đông, lúc cô đang viết báo cáo tổng hợp.
Bài thi cuối học kỳ này là bài thi thử của Khê Thành, Lâm Hề Cảnh thi rất kém, mỗi ngày đều lo lắng đến không chịu được. Sau đó lúc cô đang ở mạch suy nghĩ giải đề, lại nhận được điện thoại.
Lâm Hề Cảnh hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được lửa, giống như tìm được con đường để phát tiết, nháy mắt liền bùng nổ: "Anh rốt cuộc là vị nào?"
"............" Vẫn không nói chuyện.
"Tính cả lần này, đã là số thứ tám rồi, anh thật sự rảnh rỗi." Lâm Hề Cảnh tức giận ném bút lên trên bàn, cười lạnh, "Nói trùng hợp tôi cũng không tin, tôi thật sự phục rồi. Bảy số trước, tôi đối với anh quá hòa nhã dễ gần nhỉ? Tôi đều chỉ hỏi vài câu rồi kéo đen nhỉ? Tôi chưa nói lời gì quá đáng nhỉ?"
"Anh đối xử với tôi như thế nào, tháng sáu năm nay tôi phải thi đại học, bây giờ tôi mẹ nó xếp thứ hạng hơn 100! Tôi đã muốn nhảy lầu rồi đây mà anh còn chiếm thời gian của tôi!" Lâm Hề Cảnh càng nói càng tức, mắt cũng đỏ lên, "Cái này, số của Khê Thành. Được, bây giờ anh đi ra cho tôi, có bản lĩnh thì ra đây, tôi có thể đánh chết ------"
Ngay sau đó.
Đầu bên kia nói một câu rất nhỏ đến không thể nghe thấy: "Thi không tốt sao?"
Lâm Hề Cảnh còn nghĩ mình nghe lầm, còn chưa kịp hỏi.
Rất nhanh, đầu bên kia hắng hắng giọng, chính thức mở miệng, giọng nói có chút quen thuộc, nhưng Lâm Hề Cảnh không nhớ nổi ở nơi nào nghe qua.
Là một người đàn ông.
Giọng nói không tốt, còn có chút lo lắng, có thể là còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc, giả vờ một chút cũng không giống: "Xin chào, có hứng thú vay tiền không?"
"..........."
Trầm mặc vài giây.
"Không có! Đừng gọi cho tôi nữa!!!""
Sau khi nói xong, Lâm Hề Cảnh bốc lửa, cúp điện thoại.
Qua vài ngày.
Lâm Hề Trì đang mở gói hàng trên giường, nói là hội trưởng mấy ngày hôm trước yêu cầu địa chỉ nhà của tất cả mọi người trong bộ thể dục, để gửi quà năm mới.
Lại qua một ngày.
Lâm Hề Cảnh cũng nhận được một gói hàng.
Thùng rất lớn, anh trai giao hàng chuyển thùng lên lầu ba, thở hổn hển như trâu, mồ hôi như mưa, nhìn qua giống như mất nửa cái mạng.
Tên người nhận: Cảnh Cảnh.
Chỉ là chuyển thùng hàng vào trong phòng khách thôi, mà cũng mất của Lâm Hề Cảnh một phen công phu.
Cô lấy công cụ mở thùng hàng ra.
Vừa mở ra liền thấy.
Bên trong là tài liệu ôn tập từ năm nhất đến năm ba cao trung, còn có rất nhiều sách và sách ôn tập, toàn bộ 6 môn ngữ văn, toán, tiếng anh, vật lý, hóa học, bài giải được soạn chi tiết, gọn gàng, tổng hợp các dạng câu hỏi của đề kiểm tra, bên dưới có các câu hỏi mẫu.
Là kết quả của sự cẩn thận lại kiên nhẫn.
Sau khi lấy quyển sách cuối cùng trong thùng ra.
Lâm Hề Cảnh phát hiện dưới cùng còn có một tờ giấy.
Bên trên viết một hàng chữ, lưu loát mạnh mẽ, vô cùng đẹp.
- ---- Không nên nhảy lầu. Thi đại học cố lên.