Lâm Hề Trì dùng sức vùng vẫy một hồi.
Nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Bởi vì chênh lệch chiều cao giữa hai người, lúc này Lâm Hề Trì đang nửa quỳ trên sô pha. Hai tay cô nắm thành đấm chống trước ngực anh, dùng sức đẩy về phía trước, tính toán đẩy anh ra.
- --ĐỌC FULL TẠI
Hứa Phóng một tay để sau đầu cô, tay kia thì đặt sau lưng cô, dáng vẻ thoải mái, nhìn qua không giống như đang dùng sức, nhưng mặc cho cô giãy dụa như thế nào cũng không chút di dời.
Một phút đồng hồ sau.
Lâm Hề Trì tức nghẹn, môi dán lên mặt anh, từ bỏ chống cự. Cô muốn cắn anh, nhưng nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, liền hoàn toàn không mở nổi miệng.
Cảm giác được Lâm Hề Trì phát ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc, Hứa Phóng cong cong mặt mày, buông lỏng tay ra, cười ra tiếng: "Biết sai chưa?"
Vừa giành được tự do, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Hề Trì không phải là trả lời anh, mà lập tức nâng cánh tay anh lên, ngẩng đầu, mang theo ác ý mà hôn lên môi anh.
Không có bất cứ suy nghĩ kiều diễm nào ở đây cả, tất cả đều là trả thù.
"............"
- --ĐỌC FULL TẠI
Chỉ chạm một cái, Lâm Hề Trì lập tức lui về sau, dùng ngón tay cọ cọ bờ môi anh, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, bắt đầu cảnh cáo anh: "Rắm Rắm, anh đấu không lại em đâu."
Hứa Phóng mặt không cảm xúc nhìn cô.
"Cho nên anh không cần phải luôn nghĩ cách lật đổ em, nếu không em nhất định sẽ ------"
Cô còn chưa dứt lời, Hứa Phóng đột nhiên bắt lấy mắt cá chân của cô, dùng sức kéo, kéo đến bên môi, cười nhạt, ánh mắt đặt trên người cô, sau đó hôn một cái.
Lâm Hề Trì: "..........."
Lông tơ của cô dựng thẳng, đột nhiên nhận ra gì đó.
Ngay sau đó, như cô dự đoán.
Hứa Phóng khom người về phía trước, hơi thở của anh ùn ùn kéo đến đánh úp cô, phủ lên môi của cô. Một tay anh đỡ mặt cô, mí mắt rũ xuống, hàng mi dày rậm khẽ run, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, cuốn lấy đầu lười của cô rồi nhẹ nhàng cắn.
Lâm Hề Trì bị cảnh tượng này làm cho kinh hoàng.
Qua một lúc thật lâu sau mới phản ứng lại là phải phản kháng, cô cắn c ắn môi dưới, ngọ ngoạy lùi về sau.
Cô vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt trắng nõn còn vươn hơi ẩm, tóc cũng thổi khô hơn nửa như thói quen, lộ ra cái trán trơn bóng, tố diện triêu thiên, nhìn qua non nớt hơn vài phần so với bình thường.
Lúc này trên mặt của cô đều là chấn động, giống như không thể tin vào hai con mắt của mình: "Anh không chê bẩn sao?"
Hứa Phóng không chút để ý hỏi: "Em ngại bẩn?"
"..........." Lâm Hề Trì nhìn anh, vô cảm nói, "Nếu không thì anh tự hôn chân mình?"
Nghe vậy, Hứa Phóng a một tiếng, lại kéo một cái chân của cô lên hôn một cái, sau đó dán lên môi cô.
"Vậy lại làm một lần nữa."
Lâm Hề Trì: "..........."
Cô cảm thấy cả đời này cô đều đấu không lại Hứa Phóng.
Hứa Phóng nhìn trúng một tòa nhà mới ở trung tâm thành phố, vị trí gần bệnh viện mà Lâm Hề Trì đang làm việc, diện tích phòng là 150 mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng khách hai phòng vệ sinh, có thang máy.
Nơi này vị trí tốt, chung quanh cái gì cần có đều có, giao thông cũng rất thuận tiện. Sau khi hai người xem nhà mẫu, gần như là ngay lập tức quyết định rồi.
Tòa nhà mới còn chưa xây xong, phải đợi chừng nửa năm sau mới có thể giao nhà.
Hai người mang theo giấy chứng nhận làm xong thủ tục, thanh toán tiền đặt cọc.
Ra khỏi văn phòng môi giới, Lâm Hề Trì vẫn trầm mặc không nói chuyện, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái: "Suy nghĩ cái gì?"
"Em đang nghĩ." Lâm Hề Trì liếm liếm môi, nhỏ giọng nói, "Cái phòng kia hình như có chút lớn."
"Sau đó."
Lâm Hề Trì nháy mắt, thật cẩn thận đưa ra một suy nghĩ: "Cảm giác chỉ có hai người chúng ta ở hình như có chút vắng lặng, anh cảm thấy sao?"
Không biết cô muốn làm cái gì, Hứa Phóng thu hồi tầm mắt: "Không cảm thấy."
Lâm Hề Trì giả vờ không nghe thấy, tính giảng đạo lý để thay đổi suy nghĩ của anh: "Em cảm thấy, trong một gia đình, nếu thiếu loại sinh vật như chó này, sẽ không thể xem là một gia đình hoàn chỉnh."
"..........." Không nghĩ tới chủ ý của cô là cái này, Hứa Phóng nhướng mày, dùng tay kia gãi gãi cằm cô, "Cho nên nhà chúng ta hoàn chỉnh rồi."
Lâm Hề Trì: "..........."
Nhưng Lâm Hề Trì hình như đã hạ quyết tâm muốn nuôi chó.
Từ khi ra khỏi văn phòng môi giới, cô không ngừng đề cập chuyện này với anh, cho dù bị Hứa Phóng kéo đến đề tài khác, lúc sau cũng sẽ bị cô kéo về lại.
"Rắm Rắm, em muốn nuôi chó."
"Anh không muốn."
"Em muốn nuôi chó Shiba."
"Anh không thích chó."
Ở bên ngoài, hai người vẫn vô cùng văn minh như vậy, anh một câu em một câu.
Suy nghĩ của Lâm Hề Trì đại khái là "Anh không muốn thì em sẽ nói đến khi nào anh muốn mới thôi", mà Hứa Phóng thì là "Em đừng nghĩ nữa, em có nói như thế nào anh cũng sẽ không đồng ý".
Cứ như vậy không dứt -----
Kết quả vừa vào cửa nhà, sự duy trì hình tượng ở bên ngoài nháy mắt liền biến mất.
Lâm Hề Trì treo cả người lên trên người anh, bám riết không buông: "Em muốn nuôi chó, anh nhanh đồng ý đi, căn nhà lớn như vậy mà anh không cho em nuôi chó, anh quá quá đáng rồi!"
Hứa Phóng rất lạnh nhạt: "Anh không muốn đồng ý."
Hứa Phóng ghi hận chuyện nhiều năm trước đây, tuần đầu trong lần đầu tiên anh vào quân đội tập huấn.
Anh cõi lòng đầy mong chờ gọi điện thoại cho Lâm Hề Trì, vốn tưởng rằng cô cũng mong nhớ anh như vậy, kết quả âm thanh đầu tiê nghe được "Rắm Rắm", lại là đang gọi một con chó."
Anh tuyệt đối sẽ không quên.
Cũng tuyệt đối không thích loại sinh vật như chó này.
Nhưng năng lực quấn người của Lâm Hề Trì thật sự đáng sợ, anh muốn đặt cô lên sô pha, nhưng hai tay hai chân của cô đều đang quấn trên người anh, còn dùng không ít sức.
Hứa Phóng cũng không dám dùng lực, sợ làm đau cô.
Về sau Lâm Hề Trì dứt khoát không thèm nghe anh nói nữa, vẫn luôn lặp lại: "Em muốn nuôi chó, không có chó thì đời người không hoàn chỉnh đâu........."
Cho đến cuối cùng, Hứa Phóng bị cô quấn lấy đến không còn cách nào, thỏa hiệp nói: "Sau khi chuyển nhà đã nuôi."
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án khẳng định, Lâm Hề Trì cảm thấy mỹ mãn tụt xuống khỏi người anh, vô cùng vui vẻ đi đến tủ lạnh tìm thứ gì đó ăn.
Nhưng không hiểu sao Hứa Phóng lại bắt đầu thấy khó chịu, đi qua đứng bên cạnh cô, nhìn cô cầm bình sữa chua đi ra, đang liếm liếm sữa chua trên nắp, đột nhiên hỏi: "Nuôi con Shiba tên Rắm Rắm?"
Giọng điệu của anh không tốt lắm.
Lâm Hề Trì đột nhiên phản ứng lại, quay đầu lại nhìn anh một cái, lập tức lắc đầu, vô cùng chân chó nói: "Sao có thể gọi là Rắm Rắm, nhà chúng ta chỉ có thể có một Rắm Rắm, dư ra một con muỗi tên Rắm Rắm cũng không được."
Nghe xong lời của cô, sắc mặt của Hứa Phóng mới tốt lên một chút. Không đợi anh mở miệng, đã chợt nghe Lâm Hề Trì nghiêm trang nói: "Cho nên gọi là Phóng Phóng đi."
Hứa Phóng: "............"
Bây giờ mới là tháng sáu, tính ra phải chờ tới tháng mười hai mới có thể nhận được phòng, hơn nữa còn tốn thời gian trang trí, ít nhất phải đến tháng hai năm sau mới có thể vào ở.
Cho nên nuôi chó cũng là chuyện của lúc đó.
Lâm Hề Trì cũng không sốt ruột.
Thời gian nửa tháng nhoáng cái đã trôi qua, nháy mắt liền tới tháng bảy.
Dựa theo thời gian Lâm Hề Trì thử trước kia, khoảng cách cách ngày mở cái hộp càng ngày càng gần.
Hứa Phóng không biết cô đã thử cái mật mã kia, còn nói trước với cô, bảo cô xem xem ngày mười tháng bảy có thể đổi ca trực với đồng nghiệp hay không, dành ra thời gian một ngày.
Lâm Hề Trì còn có chút lờ mờ.
Cô vốn tưởng rằng, ngày này, hai người sẽ đặc biệt ở nhà, giống như mở ra rương báu vật vậy, mở cái hộp đã bị đóng chặt nhiều năm kia ra.
Kết quả còn phải đi ra ngoài chơi sao?
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, không dám nói thẳng với anh mình đã từng muốn mở cái hộp ra, chỉ có thể giả vờ như hoàn toàn không biết chuyện gì: "Muốn đi đâu?"
Hứa Phóng không nói rõ: "Đi cùng anh tìm một người bạn."
Đến ngày 10 tháng 7.
Bởi vì Hứa Phóng nói là đi một nơi tương đối quan trọng, Lâm Hề Trì còn cố ý chú ý ăn mặc một phen, giày vò nửa giày trước bàn trang điểm, thay một chiếc váy thắt eo, mang một đôi giày cao gót gót nhọn.
Cô chọn một cái túi nhỏ, sau khi chuẩn bị xong xuôi, đứng trước gương nhìn vài phút, mới đi đến trước mặt Hứa Phóng, muốn nhận được lời khen của anh.
Kết quả Hứa Phóng hoàn toàn không có ý kiến gì, chỉ nói: "Lấy cái hộp anh đưa em ra đây."
".........." Lâm Hề Trì vô cùng cạn lời, "Mang theo nó làm gì?"
"Hôm nay lúc về chắc là sẽ rất khuya rồi, qua bên kia mở." Hứa Phóng đứng lên, dùng ngón tay cọ xát môi cô, "Không phải anh nói với em mỗi ngày thử một con số sao?"
"Đừng động, sẽ lem son đấy." Lâm Hề Trì quay đầu đi, lại vô cùng tận lực giả vờ như mình không biết mật mã, "Trước kia đi thành phố B tìm anh anh cũng không nhắc em mang."
Hứa Phóng giống như không nghe thấy, xoay đầu cô lại, dùng sức cọ thử lên môi của cô.
"A, lem thật này."
"..........."
Sau đó, anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Vậy anh ăn luôn vậy."
"..........."
Người Hứa Phóng muốn gặp hình như ở thành phố cảng.
Anh đặt hai vé tàu cao tốc trước, Lâm Hề Trì không hiểu ra sao đã bị anh kéo lên tàu, lúc đến bên kia vừa hay đến thời gian cơm trưa.
Hứa Phóng hình như cũng không sốt ruột, dẫn cô về đại học S, đi qua đi lại tại con phố ăn vặt quen thuộc kia.
Lâm Hề Trì không biết anh muốn làm gì, sau khi bị anh dắt đi hơn nửa giờ, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Anh đang tìm cái gì vậy?"
Rất nhanh, Hứa Phóng đứng trước một nhà hàng buffet, nghiêng đầu hỏi cô: "Có phải trước đây em đã nói với anh muốn đến nhà hàng này ăn không?"
Lâm Hề Trì sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn biển hiệu.
Nhà hàng này khai trương lúc cô sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh, lúc ấy thời điểm cô nói chuyện phiếm với Hứa Phóng, có đề cập qua chờ lần sau anh qua đây, thì hai người cùng đi ăn.
Nhưng anh vẫn luôn không có thời gian qua đây.
Lại sau nữa, Lâm Hề Trì tốt nghiệp trước, cũng đã sớm ném chuyện này ra sau đầu.
Lại không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ rõ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hứa Phóng vẫn không có ý định mang cô đi tìm bạn của anh, không nhanh không chậm nắm tay cô đi vào đại học S, giống như muốn ôn lại chuyện cũ.
Lâm Hề Trì buồn bực nói: "Không phải anh muốn đi tìm bạn sao?"
Anh hình như không quá để ý, đến trước tiệm trà sữa trong trường học, mua một ly trà sữa nhét vào trong tay cô.
"Không vội."
Hôm nay là thứ hai, trường học vô cùng náo nhiệt, hơn nữa hai người còn gặp phải thời gian tiết học thứ nhất sắp bắt đầu, trên khuôn viên trường toàn là sinh viên đang cầm sách vở đi về phía tòa nhà dạy học.
Hứa Phóng hình như rất có hứng thú, đi theo một nhóm người trong đó vào một phòng học, còn vô cùng đúng dịp, vừa hay là giáo sư Diêm Chí Bân dạy tiếng Anh của bọn họ hồi năm nhất.
Vị trí phía trước đều đã đầy, hai người chỉ có thể ngồi ở hàng cuối cùng.
Lâm Hề Trì vẫn còn sự sợ hãi với vị giáo sư này, thừa dịp tiếng chuông còn chưa vang, chết sống muốn kéo anh đi.
Hứa Phóng không nhúc nhích chút nào.
Sau khi chuông reo, đã không còn kịp nữa rồi.
Diêm Chí Bân liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người ngồi ở hàng cuối cùng, xụ mặt nói: "Không phải tôi đã nói là không được phép ngồi hàng cuối cùng sao? Đem lời nói của tôi vào tai này ra tai kia ------"
Ông đột nhiên chú ý tới những vị trí khác đều đã ngồi đầy, hiếm khi sửng sốt một chút: "Sao lại dư hai người?"
Hứa Phóng lười biếng nói: "Giáo sư, bọn em tới dự thính ạ."
Diêm Chí Bân dạy quá nhiều sinh viên, hiển nhiên đã không còn nhớ rõ bọn họ. Khuôn mặt của ông lập tức sáng lên, hình như không nghĩ sẽ có sinh viên tới dự thính giờ học của ông.
Diêm Chí Bân tâm trạng tốt, nhìn anh: "Vậy anh đứng lên, dùng tiếng Anh nói mấy câu."
Hứa Phóng đứng lên, suy nghĩ một chút, hỏi: "Nói cái gì cũng có thể?"
"Cái gì cũng được."
Lâm Hề Trì ngồi bên cạnh giống như đang xem náo nhiệt, nhìn anh chằm chằm.
Qua vài giây.
Hứa Phóng hắng giọng, nhìn chằm chằm về phía trước, hầu kết khẽ trượt, giọng nói từ tính, đọc chữ nhấn chữ rõ ràng, là cách phát âm kiểu Mỹ tiêu chuẩn: "This is the most memorable day of my life."
- ---- Đây là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi.
Nghe thấy một câu như thế, Lâm Hề Trì đột nhiên sửng sốt, miệng khẽ nhếch, đối với những lời anh nói có chút không sờ được manh mối.
Cô đột nhiên có cảm giác nguy cơ.
Đến dự thính Diêm Chí Bân có cái gì hay mà đáng nhớ.
Cho nên là người mà lát nữa anh muốn đi gặp? Rốt cuộc là muốn đi gặp ai, còn là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời, còn dám nói trước mặt cô.
Tên Hứa Phóng này còn muốn mặt mũi không???
Sau khi anh ngồi xuống, Lâm Hề Trì thoáng ám chỉ vài câu với anh.
Hứa Phóng ậm ờ ứng phó một câu cho qua: "Tùy tiện nói thôi."
Ánh mắt Lâm Hề Trì nhìn anh càng thêm ý vị thâm trường: "Anh làm chuyện gì sau lưng em?"
Hứa Phóng dùng đuôi mắt lướt qua cô, thẳng thắn nói: "Anh ở sau lưng em làm rất nhiều chuyện."
"............."
Sau khi tiết học kết thúc, Hứa Phóng vẫn nhàn nhàn nhạt nhạt, giống như một kẻ vô công rỗi nghề vậy, nắm tay cô lắc lư quanh trường, nói cũng nhiều hơn bình thường một ít, phần lớn đều là "À, trước kia chúng ta có phải đã ở đây làm gì đó làm gì đó", lại không đề cập đến người bạn nào.
Lâm Hề Trì cảm thấy Hứa Phóng thật sự là đã già rồi.
Con người một khi đã già liền thích nhớ lại chuyện cũ.
Cô đột nhiên cũng không tức giận nữa, cùng anh hồi tưởng.
Mãi cho đến sáu giờ chiều, hai người ra khỏi đại học S.
Lúc Lâm Hề Trì nghĩ cái người Hứa Phóng này khẳng định sẽ dẫn cô đi gặp người bạn kia, thì anh ngược lại dẫn cô đến là nhà hàng cơm Tây, ăn bữa tối dưới ánh nến.
Vẫn chỉ có hai người bọn họ.
Nhưng Lâm Hề Trì cũng không tò mò về người kia nữa.
Lúc này ngọn đèn trong nhà hàng lờ mờ, âm nhạc ái muội kiều diễm, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối trong ánh lửa lòe nhòe, ngũ quan anh tuấn dường như lộ ý cười, bên cạnh là một bó hoa hồng kiều diễm.
Bầu không khí này, hoàn hoàn toàn toàn chính là dấu hiệu cầu hôn nha.
Giống như một khắc sau anh sẽ lấy nhẫn ra, quỳ một gối cầu hôn cô.
Lâm Hề Trì cõi lòng đầy mong chờ đợi đến giây khắc cuối cùng, thời điểm ăn món tráng miệng sau khi ăn cô cũng nhiệt tình hơn bình thường một chút. Nhưng mãi cho đến khi cô múc đến miếng cuối cùng, cũng không múc trúng thứ mà cô nghĩ đến.
Cô chưa từ bỏ ý định lại khoét thêm vài lần.
Sau đó, Hứa Phóng liền gọi nhân viên phục vụ lại, chuẩn bị thanh toán rời đi.
Lâm Hề Trì nháy mắt hiểu được, là chính mình suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng lên lên xuống xuống đến nỗi chỉ muốn ói máu: "Không phải anh qua đây tìm bạn sao? Nếu không đi sẽ không còn thời gian đó, ngày mai em còn phải đi làm."
Hứa Phóng cúi đầu nhìn điện thoại, giống như đang liên hệ với người ta: "Chuẩn bị đi đây."
Trước khi đi, Hứa Phóng nhét bó hoa hồng kia vào lồng ngực cô: "Cầm lấy, đừng lãng phí."
"..........."
Ra khỏi nhà hàng, Lâm Hề Trì theo bản năng dắt anh đi về phía tàu điện ngầm, chưa đi được mấy bước, đã bị Hứa Phóng kéo về, dắt cô đi về hướng khác.
Lâm Hề Trì buồn bực nói: "Người bạn kia của anh ở đâu?"
"Không ngồi tàu điện ngầm." Hứa Phóng nhẹ giọng nói, "Ngồi xe buýt."
"À."
Sau khi đến trạm xe, Lâm Hề Trì nhìn nhìn lộ trình xe, hỏi: "Đi đâu?"
Tầm mắt Hứa Phóng nhìn về phía đường cái, hình như đang tìm gì đó, thuận miệng nói: "Chờ chuyến số 11 đi."
"A, không có chuyến số 11."
"Vậy 12."
"Cũng không có 12."
Hứa Phóng nhíu mày, nhìn thoáng qua lộ trình đường, tùy tiện chọn một con số: "Chuyến 33."
Vừa dứt lời, chuyến số 33 liền đến.
Lâm Hề Trì tìm tiền lẻ trong túi mình, vội vàng kéo anh đi về phía đầu xe: "Đến rồi."
"..........." Hứa Phóng kéo cô lại, "Người nhiều quá, đợi xe sau."
Lâm Hề Trì ngơ ngác, nhìn chiếc xe mà người còn chưa lấp hết chỗ trống, rốt cuộc nhận thấy anh không thích hợp.
"Hôm nay anh thật kỳ lạ."
Cô nhìn chằm chằm Hứa Phóng, chờ anh giải thích, đột nhiên đã bị anh kéo lên một chiếc xe: "Chuyến 33 đến rồi."
Lâm Hề Trì theo anh lên xe, nhìn thấy ngoại trừ tài xế thì trên xe không có một bóng người, cùng với các hàng ghế song song nhau, lập tức quay đầu lại hỏi anh: "Rắm Rắm, có phải lên nhầm xe rồi hay không ----- Đây là xe khách mà."
Tài xế đột nhiên mở miệng: "Cái này tôi không có cách nào, thuê không được xe buýt a -----"
Lâm Hề Trì: "..........."
Gì đây trời?
Hơn nữa giọng nói này hình như có chút quen tai..........
Hứa Phóng nâng nâng cằm, giống như không nghe thấy lời nói của tài xế kia, ý bảo cô đi ra đằng sau.
"Ngồi hàng cuối cùng đi."
Lâm Hề Trì không hiểu gì cả đi qua đó, đi đến hàng ghế cuối cùng, nhìn nhìn, đột nhiên nhớ tới sau khi hai người ở bên nhau, đêm giao thừa đầu tiên cùng nhau trải qua.
Khi đó cũng là như vậy, trong xe trống trải, ngoại trừ tài xế chỉ có hai người bọn họ.
Cùng với nụ hôn ngây ngô kia.
Xe khởi động, sau khi lái được một đoạn.
Lâm Hề Trì ôm hoa trong tay nhìn về phía Hứa Phóng, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta ngồi xe phi pháp sao........."
Hứa Phóng mím môi, không trả lời, lấy cái hộp ra từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô.
"Thử xem mật mã ngày hôm nay."
"À."
Lâm Hề Trì nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng trượt, xoay tới số 0710. Cô bỗng nhiên có chút hồi hộp, có lẽ là bởi vì trong xe im lặng, lại có lẽ là bởi vì ánh mắt vẫn luôn nhìn qua đây.
Cô liếm liếm môi, vặn cái núm trên hộp, chậm rãi mở hộp ra.
Bên trong là một trang giấy, còn có một cái hộp nhẫn.
Hô hấp của Lâm Hề Trì nghẹn lại.
Lúc nâng mắt lên, liền phát hiện xe đã bất tri bất giác dừng ở một nơi hẻo lánh nào đó. Cô ngây ngẩn đi về phía trước xem, liền nhìn thấy tài xế đứng dậy xuống xe.
Lâm Hề Trì khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toàn là mồ hôi, mi mắt cô khẽ run rẩy, muốn cầm tờ giấy kia lên xem.
Hứa Phóng lại giữ tay cô lại.
Lúc này Lâm Hề Trì mới phát hiện lòng bàn tay của anh cũng toàn là mồ hôi.
"Không cần xem, anh nhớ rõ nội dung bên trong."
Hứa Phóng lấy cái hộp nhẫn kia ra, nâng tay mở ra, nhìn chiếc nhẫn bên trong.
"Anh tính quá thời gian, anh nên đưa chìa khóa cho em vào ngày 10 tháng 7 năm 2017, thật ra tờ giấy này cũng không cần thiết phải xem, bởi vì lúc em mở cái hộp này ra, anh nhất định ở bên cạnh em."
"Năm nay là năm 2012, thời điểm tặng món quà này cho em, em vừa vặn 19 tuổi. Thời điểm chuẩn bị món quà này cho em, anh vừa qua sinh nhật 19 tuổi không bao lâu."
"Sinh nhật năm 19 tuổi, với anh là một sự kiện rất tốt đẹp. Bởi vì tại ngày đó, em đồng ý ở bên cạnh anh."
"Quân nhân phải tại ngũ đến đủ 25 tuổi mới có thể kết hôn, cho nên có thể từ bây giờ, mãi cho đến năm 2017, trong thời gian năm năm này, anh đều không đề cập đến chuyện kết hôn với em."
"Nhưng hy vọng em đừng hoài nghi anh."
"Anh chờ mong chuyện này biết bao, cho nên anh muốn dùng món quà này để nói với em, từ ngày ở bên em, anh vẫn luôn ôm ý muốn muốn kết hôn với em trong đầu."
"Hơn nữa anh rất tin tưởng, anh của năm năm sau, vẫn như cũ đối với chuyện này vô cùng khát vọng."
Nói đến đây, Hứa Phóng ngừng lại, nở nụ cười: "Câu tiếp theo anh quên mất rồi."
Đại não Lâm Hề Trì trống rỗng, theo bản năng mở tờ giấy ra xem, muốn nhắc nhở anh.
Nháy mắt nhìn thấy câu cuối cùng:
- ---- Cho nên em đã rõ ràng rồi chứ? Có muốn gả cho anh không?
Cô ngẩng đầu.
Đụng phải đôi mắt đang hơi hơi khẩn trương, lại tràn đầy sự thỏa mãn.
"Có muốn gả cho anh không?"