Cái thời gian này, là thời khắc mà hai người bọn họ còn đang tranh cãi tối mày tối mặt. Hiệu quả cách âm của phòng ở cũ không tốt, vào bên trong tòa nhà rồi, Lâm Hề Trì còn muốn đè thấp giọng cãi nhau với anh, không muốn làm ồn đến người khác, cũng không muốn ở bên ngoài mất mặt.
Khi đó, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên việc cãi nhau với anh, cũng không chú ý anh có động vào điện thoại không.
Lúc này nhìn thấy hình ảnh Lâm Hề Cảnh gửi qua, cùng với lời nói bên trên của Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì nhất thời cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ tới.
Hôm nay ở trên xe hình như cô đã nói với Hứa Phóng một câu.
- ----- "Nhưng bây giờ em đã nói với nó, anh thích em thích đến nỗi không thể tự kiềm chế, một chút cũng không thể rời khỏi em, bây giờ lại để cho nó thấy cảnh tượng như thế này, mặt của em biết giấu đi đâu!"
Sau đó anh xuống xe rồi lại gửi một câu cho Lâm Hề Cảnh.
- ----- "Quả thật không thể tự kiềm chế."
Tâm tư Lâm Hề Trì lay động, cơn tức nháy mắt liền tiêu tán hơn phân nửa, cô mím môi, nhìn chằm chằm vào câu nói kia của Hứa Phóng.
Xem lâu rồi, thuận theo thời gian trôi đi, ưu tư của Lâm Hề Trì lắng xuống, lửa giận trực tiếp phân tán, nghĩ đến bóng lưng vừa nãy của Hứa Phóng, cô đột nhiên cảm thấy áy náy.
Đối với Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì là thuộc loại cứng mềm đều ăn.
Nếu anh trở nên hung dữ, cô sẽ sợ hãi; nếu anh chịu thua, cô cũng sẽ hết nóng nảy trong nháy mắt.
Nhưng nếu anh thuộc loại thái độ "Tuy rằng tranh cãi với cô, nhưng tổng thể vẫn là nhường cô" như này, Lâm Hề Trì sẽ mất kiểm soát, hất mũi lên trời.
Vừa nãy thái độ của Hứa Phóng chính là loại này, cho nên cuối cùng tình hình chính là, bị cô chọc tức đến nỗi ra khỏi nhà.
Sau đó bây giờ cô mới biết anh đã lén lút nhận thua với cô từ sớm rồi.
Như thế kia sẽ rất khó xử lý.
Hơn nữa ngày mai anh trở về thành phố B, đêm nay còn không hiểu ra sao mà cãi nhau một trận, cảm giác thật lãng phí thời gian.
Lâm Hề Trì ngẩng đầu nhìn thời gian, lúc này mới phát hiện bây giờ đã là mười giờ rưỡi. Sau khi bọn họ trở về, vậy mà đã cãi nhau suốt hai giờ đồng hồ.
Lâm Hề Trì vùi mặt vào cái gối ôm cọ cọ, qua một lúc thật lâu sau mới ngẩng đầu, do dự soạn một tin nhắn wechat cho Hứa Phóng, lúc gửi đi lại thấy khó khăn.
Vừa nãy mới nói một câu cũng không muốn nói với anh, bây giờ ngay cả nửa giờ cũng chưa qua liền gửi tin nhắn cầu hòa cho anh.
Này không phải quá vả mặt rồi sao.
Nghĩ vậy, tâm trạng Lâm Hề Trì lại trở nên sầu muộn.
Sao bây giờ Lâm Hề Cảnh mới gửi ảnh cho cô chứ, nếu gửi sớm một chút, cô khẳng định sẽ không cãi nhau với Hứa Phóng lâu như vậy, nói không chừng bây giờ đã ngọt ngọt ngào ngào mà sinh hoạt trên giường rồi.
Cô đang muốn điện thoại qua mắng Lâm Hề Cảnh một chút, thì Lâm Hề Cảnh đã đến trước một bước, gửi cho cô một wechat: [Còn đang tức giận à?]
Lâm Hề Cảnh: [Chị đã là người sắp ba mươi tuổi rồi, khoan dung chút có được không?]
Lâm Hề Trì: "..........."
Ai ba mươi?
Những lời này nháy mắt liền cho Lâm Hề Trì một con đường để phát tiết, cô lập tức gọi điện thoại qua, sau khi mắng Lâm Hề Cảnh liên tục suốt nửa giờ, mới sảng khoái tinh thần cúp điện thoại.
Tức giận một ngày trời, Lâm Hề Trì cảm thấy mình thật sự là rất vất vả. Cô duỗi thắt lưng, sau khi tắm rửa một cái, bò lên giường, đặt một cái báo thức lúc sáng sớm.
Quyết định ngày mai trực tiếp đến cửa nhà Hứa Phóng chặn anh.
Qua một ngày mới nói chuyện với anh, như vậy hẳn không tính là vả mặt chứ?
Sáng sớm hôm nay.
Sau khi Lâm Hề Trì thức dậy. Chuyện đầu tiên là xem điện thoại.
Nhìn thấy wechat không hề có một tin nhắn mới nào, Lâm Hề Trì mím môi, ủ rũ bò dậy, nghĩ thầm cái tên Hứa Phóng này trái tim thật nhỏ, tức giận cả một buổi tối rồi còn chưa đủ.
Không giống cô, đại nhân có đại lượng. (1)
(1) Người có lòng bao dung, không ghi thù.
Có điều không sao, để cô sủng anh là được.
Không có chút vấn đề nào cả.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt, Lâm Hề Trì đổi quần áo, trang điểm nhẹ nhàng, đeo cái túi bình thường quen dùng trên lưng, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng ăn, trong lòng nặng nề mở cửa nhà ra.
Cô cũng không biết Hứa Phóng muốn tức giận bao lâu, hơn nữa giọng điệu ngày hôm qua của cô cũng không quá tốt, nếu như anh trong cơn tức giận, ngay cả nói cũng không nói với cô mà bỏ chạy về thành phố B thì làm sao bây giờ.
Lâm Hề Trì có chút sốt ruột, đóng cửa lại, giương mắt, đột nhiên chú ý tới Hứa Phóng đang đứng dựa vào trong góc bên cạnh cửa.
Cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu rồi.
Hứa Phóng hơi ngửa đầu, đường cong cổ kéo thẳng, có thể nhìn thấy hình dáng hầu kết rõ ràng. Tư thế đứng của anh lười biếng, hai tay cắm vào túi, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy động tĩnh bên này, Hứa Phóng vô thức quay sang nhìn.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Bầu không khí dường như ngưng lại.
Hứa Phóng vẫn đặt ánh mắt lên trên người cô, im hơi lặng tiếng, làm cho da đầu Lâm Hề Trì không hiểu sao lại run lên. Sau khi trầm mặc vài giây, anh gãi gãi đầu, cứng nhắc nói ra một câu: "Anh mất trí nhớ rồi."
"............"
Lâm Hề Trì sửng sối, đáy lòng nặng trĩu nháy mắt liền bởi vì sự xuất hiện của anh mà giảm bớt, lại bởi vì những lời này của anh mà tiêu tán hẳn.
Sau đó, cô bỗng dưng nhớ tới lời cô đã nói với anh trước khi anh đi ngày hôm qua, lại nhịn không được -----
Hất mũi lên.
Lâm Hề Trì nuốt nước miếng, gật gật đầu, thật cẩn thận tiếp lời anh: "Nhưng lại nhớ được em là ba ba của anh."
Hứa Phóng: "............"
Hứa Phóng cảm thấy quyền lợi được nổi giận của bản thân cả đời này, toàn bộ đều dùng xong trước năm anh mười chín tuổi rồi. Lúc này đối với hành vi được một tấc lại muốn tiến một thước của Lâm Hề Trì, tuy rằng anh muốn dạy dỗ cô một chút, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén lại.
Dù sao cũng không phải chưa từng kìm nén.
Dù sao cũng kìm nén quen rồi.
Hứa Phóng nâng mắt, lười phản ứng cô: "Mở cửa."
Lâm Hề Trì ngoan ngoãn a một tiếng, lại quay đầu lấy chìa khóa ra. Tâm trạng của cô đã tốt lên, giọng điệu lúc nói chuyện đã biến trở lại nhẹ nhàng như bình thường.
"Con trai, con mất trí nhớ như thế nào mà còn nhớ nhà con ở chỗ này vậy?"
Hứa Phóng đặt đồ đang cầm trên tay lên tủ giày, thuận miệng nói: "Hỏi đường."
Nghe vậy, Lâm Hề Trì quay đầu lại nhìn anh: "Hỏi như thế nào?"
"Hỏi cái tiểu khu này có người nào tên là đồ ngốc không." Giọng điệu Hứa Phóng thản nhiên, không mang theo cảm xúc gì, "Bảo vệ liền chỉ cho anh căn nhà này."
"............"
Lâm Hề Trì khẽ cắn môi, đang muốn nói chút gì đó, đột nhiên chú ý tới đồ vật trên tủ giày.
Đó lại là một cái hộp, hình dáng giống như một quyển sách, bìa ngoài màu xanh lam đậm.
Lòng hiếu kỳ của cô nháy mắt liền trỗi dậy, lại gần lật tầng ngoài cùng lên, đập vào mắt một cái khóa mật khẩu lăn bốn số.
"............." Ngày hôm qua là bởi vì tức giận, Lâm Hề Trì hoàn toàn quên sự tồn tại của cái hộp, lúc này đột nhiên hiểu ra, "Ngày hôm qua anh đi ra ngoài vì mua cái này?"
Hứa Phóng khẽ nhướng mày, xem như ngầm thừa nhận. Anh nhét cái hộp kia vào lòng Lâm hề Trì, sau đó bế cô lên tủ giày, cởi giày cho cô, tiện thể nói: "Mỗi ngày thử một con số."
Lâm Hề Trì chạm vào bốn con số: "Con số gì?"
Hứa Phóng đặt giày của cô vào một chỗ trống trong tủ giày, nói qua loa: "Ngày tháng trong ngày."
Sau đó, Hứa Phóng giống như không kiềm chế được vậy, cúi đầu hôn lên môi Lâm Hề Trì, đầu lưỡi đẩy mở khớp hàm của cô, một đường hướng vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của cô, không ngừng đòi hỏi dây dưa.
Môi của anh dần dần chuyển xuống dưới, khẽ cắn lên cằm của cô, lại tiếp tục xuống dưới, láp cổ của cô, sức lực dần tăng lên, mãi cho đến khi lưu lại dấu vết mới mập mờ không rõ nói: "Cứ chọc anh tức giận........."
Sau khi tiễn Hứa Phóng lên máy bay, Lâm Hề Trì trở về nhà. Hôm nay cô nghỉ tiết thanh minh, ngày mai cũng là ngày nghỉ, hai ngày nghỉ liên tiếp cũng không biết nên làm cái gì.
Lâm Hề Trì nằm trên giường chơi điện thoại một lát, dư quang nhìn thoáng qua cái hộp trên bàn trà, thò tay kéo sang. Cô nhìn cái khóa mật khẩu lăn kia, buồn bực lắc lắc cái hộp.
Có thể nghe được âm thanh của đồ vật bên trong va chạm vào hộp khi cái hộp lay động.
Rốt cuộc là đồ gì, có thể đặt trong đây năm năm mà cũng không bị hư hỏng?
Hôm nay là ngày bốn tháng bốn.
Vậy -----
Lâm Hề Trì chậm chạp dùng ngón tay xoay từng con số, chuyển các con số thành 0404.
Quả nhiên không phải.
Lâm Hề Trì nằm trong chăn bị cái đồ vật này làm cho trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được lại muốn tiếp tục thử, nhưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lẽo của Hứa Phóng, cô chần chừ thu hồi tay.
Quên đi, nếu không lại phải tức giận.
Qua tiết thanh minh, Lâm Hề Trì trở lại bệnh viện đi làm.
Hai ngày nay cô không có ở bệnh viện, nhưng vẫn có bác sĩ khác trực ban. Lâm Hề Trì bận việc cả một buổi sáng, mãi cho đến thời điểm nghỉ ngơi buổi trưa thì đột nhiên nhớ tới con mèo đen nhỏ lúc trước.
Hôm nay hình như không có tới truyền nước?
Lâm Hề Trì sang quầy lễ tân hỏi, nghe thực tập sinh mấy ngày nay trực ban nói, hôm qua và hôm trước cô gái kia còn mang theo mèo qua đây, phần lớn là buổi sáng, cũng không biết sao hôm nay lại chưa đến.
Nghe vậy, Lâm Hề Trì cũng không hỏi lại, thầm nghĩ có thể là tạm thời có việc, có thể buổi chiều mới qua đây.
Kết quả buổi chiều, Lâm Hề Trì nhận được một cuộc điện thoại.
Là cô gái kia, cô gái khóc nức nở, khó khăn nói: "Hôm qua sau khi mèo của tôi truyền nước xong, buổi tối liền bắt đầu đại tiểu tiện không thể khống chế, còn không ngừng nôn ra chất lỏng màu vàng."
Lâm Hề Trì sửng sốt, lúc đang định bảo cô ấy mang mèo sang đây kiểm tra một chút, thì cô gái kia tiếp tục nói: "Sau đó buổi sáng hôm nay tôi vừa nhìn thì nó đã không còn hô hấp nữa."
Tâm trạng của Lâm Hề Trì cũng đột nhiên trở nên nặng nề, nhẹ giọng nói: "Xin đừng quá thương tâm, tỉ lệ sống sót khi mắc bệnh dịch hạch ở mèo chỉ là 80%, càng nhỏ tuổi tỉ lệ sống càng thấp, đây không phải ------"
"Sớm biết vậy tôi đã không đi." Cô gái khóc không thành tiếng, phát tiết toàn bộ bi thương lên trên người cô, "Rốt cuộc cô có biết hay không vậy hả? Một chút tác dụng cũng không có, càng ngày càng nghiêm trọng, còn tốn của tôi mấy nghìn tệ."
Tiếng khóc của cô gái càng lúc càng lớn.
Sau một lúc lâu, Lâm Hề Trì nhắm mắt, cúp điện thoại.
Gọi điện thoại qua mắng, loại tình huống này cũng coi như là nhẹ rồi.
Lúc Lâm Hề Trì vừa tới bệnh viện này, còn nhìn thấy có một người phụ nữa bởi vì chó nhà mình đã chết, mà cùng với thân thích bạn bè đến treo biểu ngữ bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy vị bác sĩ thú ý đó đi ra liền ồn ào la hét.
Cuối cùng vẫn là phải thông qua việc báo cảnh sát đến giải quyết.
Nhưng Lâm Hề Trì vẫn là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này.
Thời gian cô đến đây không lâu lắm, cho nên chỉ được tiếp một số động vật bị bệnh thông thường, đây là thú cưng đầu tiên chết trong tay cô.
Nghĩ đến những lời cô gái kia vừa nói, ngực Lâm Hề Trì giống như bị cái gì chặn lại vậy, có chút không thở nổi. Đến mức ngày tiếp theo tinh thần của cô cũng đều uể oải.
Lâm Hề Trì cảm thấy đây là chuyện mà cô phải gánh vác khi cô làm việc trong ngành nghề này, bây giờ tìm người nói hết nói đúng là có tác dụng, nhưng trong tương lai những chuyện như vậy, có thể vẫn sẽ liên tục xảy ra không ngừng.
Lâm Hề Trì không ngừng tự điều chỉnh bản thân, mang theo cơm tối về nhà.
Trên đường, Lâm Hề Cảnh điện thoại qua cho cô: "Lâm Hề Trì, bây giờ chị có rảnh không?"
Lâm Hề Trì: "Có a."
Lâm Hề Cảnh: "Vậy chị giúp em chút chuyện đi, chốc nữa em gửi cho chị một bản word, chị dựa theo nội dung trong đó làm một bản PPT, bây giờ em có chút việc........."
Lâm Hề Trì: "Được."
Rất nhanh cô ấy liền cúp điện thoại.
Lâm Hề Trì cầm chìa khóa mở cửa dưới lầu, tiếp tục tự mình điều chỉnh, đi lên mấy tầng lầu, đèn điều khiển bằng âm thanh không còn nhạy nữa, ở trong bóng tối, nước mắt của cô đột nhiên trào ra.
Lại có điện thoại.
Lâm Hề Trì vừa đi đến trước cửa nhà, sau khi mở cửa, cô dùng tay áo lau nước mắt, lại nhận điện thoại.
Là Hứa Phóng.
Giọng điệu của anh không quá vui, Lâm Hề Trì ở bên đây cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lạnh mặt đó của anh: "Không phải em nói với anh muốn gọi video sao? Gọi cho em biết bao nhiêu lần rồi, em đang làm gì."
"Em vừa mới về tới nhà."
"Bây giờ chín giờ." Giọng điệu của Hứa Phóng lại càng không tốt, "Mỗi ngày em không thể về nhà sớm một chút sao?"
Lâm Hề Trì phồng má, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tăng ca."
Anh dừng một chút, sau đó lại tiếp tục nói chuyện, so với bình thường, anh của giờ phút này giống như bị Lâm Hề Trì của ngày thường nhập vậy, nói nhiều không chịu được, giọng nói thấp thấp trầm trầm, nói với cô những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Lâm Hề Trì ôm gối, ngồi trên sô pha nghe.
Thật lâu thật lâu sau, cô đỏ mắt, không muốn làm anh lo lắng, nhưng lại nhịn không được muốn nói với anh, giọng điệu giống như nói đùa: "Rắm Rắm, tâm trạng em có chút không tốt."
Nghe vậy, hơi thở Hứa Phóng ngừng lại: "Anh biết."
Anh hoàn toàn không cho rằng là nói đùa, cách vài giây sau mới tiếp tục nói: "Nếu không thì anh đào đâu ra nhiều lời rắm như vậy để nói với em chứ."