Hai người chậm rãi nói chuyện, thái tử thấy có ống trúc đựng bút trên bàn, bên trong cắm mấy cây bút lông mới nhúng nước: “Ta thấy sự phụ vẫn nên hoàn tục rồi quay về Ngự Sử Đài đi, suốt ngày uống rượu ăn thịt. Hiện giờ ngay cả kinh văn đưa đến cung thái hậu cũng do người khác chép, làm hoà thượng thế là kiểu gì.”
Y rút một cây bút ra, chính là cây Xuân Thiên thường dùng, cầm trong tay ngắm nghía, nở nụ cười tao nhã, trở về thái tử phủ của mình.
Tết Trung Thu, trong cung mở tiệc chiêu đãi bách quan. Hoàng hậu cũng mời mấy phu nhân có phẩm trật của các nhà. Lão vương phi đưa Tuế Quan theo, Tĩnh vương dẫn Quý thị cùng vào cung.
Tiết phu nhân và Xuân Thiên cùng một đám tỳ nữ an vị dưới ánh trăng uống rượu thưởng nguyệt.
Tiết phu nhân nhìn gương mặt sáng tỏ và đôi mắt rực rỡ của con gái mình: “Chớp mắt cái Nữu Nữu đã trưởng thành rồi.”
“Vương tôn công tử của thành Trường An, Nữu Nữu cũng gặp qua nhiều, có vừa ý người nào không?” Tiết phu nhân khẽ hỏi.
Xuân Thiên thôi nhìn vầng trăng tròn, chậm chạp lắc đầu.
“Vậy cứ từ từ… không phải vội.” Tiết phu nhân vuốt tóc con gái, luôn cần có thời gian để làm nhòa đi nỗi nhớ trong lòng.
Đêm khuya Tĩnh vương mới đưa gia quyến về phủ. Ông ngồi một lúc ở chỗ vương phi, uống một chén trà đặc, sau đó lại sang bên Tiết phu nhân.
Phòng Tiết phu nhân có hâm trà giải rượu. Bà khoác tấm áo tựa cánh bướm nhẹ nhàng, suối tóc đổ xuống, đang ngồi ngẩn ngơ ngóng Tĩnh vương về.
Mùa thu năm nay, thái tử cho Xuân Thiên một tin tức tốt. Trong quân Y Ngô, đô úy Tiểu Xuân đã được chính danh, truy phong liệt dũng, phần trợ cấp tương ứng được đưa tới tay Xuân Thiên, cũng đưa cho hai trăm binh giáp tinh nhuệ dưới trướng đô úy Tiểu Xuân.
Thực ra theo lệ thì số bạc trợ cấp của triều đình không nhiều. Xuân Thiên mang theo mấy thứ ấy đến trước mộ phần cha.
Cái chết của cha là niềm tiếc nuối và hối hận suốt đời nàng.
Ngọc Môn Quan cách xa ngàn dặm, Nghiêm Tụng và Lý Vị ngồi trong quán rượu cũ nát, một người uống rượu, một người ẩm trà.
“Nghe nói lụa vàng được chuyển xuống, đưa thẳng tới chỗ thủ úy Y Ngô. Quân Y Ngô còn mời cao tăng đến độ cho vong hồn.” Nghiêm Tụng thở dài, “Giờ dưới cửu tuyển đô úy Tiểu Xuân có thể mỉm cười rồi.”
Lý Vị nghe hết lời Nghiêm Tụng nói, gật gật đầu, bình tĩnh bảo: “Rất tốt.”
Tâm nguyện của nàng đã hoàn thành, rất tốt.
Ngoài Ngọc Môn Quan, khung cảnh tiêu điều lạnh lẽo, nơi xa nhất mắt nhìn thấy được chỉ có khoảng trời và đất giá rét trơ trọi rợp một màu xám xịt, bao quanh thành là đội quân hùng hậu.
Xuôi theo gió tuyết ngày đông buốt cóng, vượt qua núi Thiệt La Mạn xuống phía Nam, còn có quân Đột Quyết mặc áo giáp cưỡi hãn mã.
Quân Đột Quyết không giống trước đây, tập hợp lực lượng quân sự cả nước xuống Nam tấn công các trấn quan trọng ở Bắc Đình Hà Tây, mà là tản binh dọc phía Nam chân núi Thiệt La Mạn. Từng bước từng bước làm hao mòn, tấn công, xâm chiếm hàng trăm thành quách bất kể lớn nhỏ ở biên giới Tây Vực.
Phong cách hành sự cương nhu kết hợp, ngoài sắt đá, trong dịu dàng, chẳng người nào khác ngoài Hạ Đốt.
Vua Cao Xương ngã bệnh qua đời, người đăng cơ là người con trai thứ ba của vua Cao Xương, tên Khúc Ca. Quốc nội Cao Xương nhanh chóng đánh đuổi sứ thần nhà Hán, ngừng triều cống, quay đầu hàng phục người Đột Quyết.
Bắt đầu từ cuối đông năm nay, thái tử bận rộn quân vụ ở biên cương, trông mặt mũi lúc nào cũng đăm đăm.
Lại là cuối năm, lại đến Tết, lại đem đào mới đổi bùa cũ, năm mới sang thay chỗ năm cũ.
Vào ngày mồng một Tết, người ta đổi câu đối xuân cũ bằng tấm gỗ đào viết câu đối xuân mới. Từ đó có tập tục Đào mới đổi bùa cũ – Tân đào hoán cựu phù.
Nhưng con người thì vẫn vậy.
Tết Nguyên Tiêu, Xuân Thiên ra ngoài ngắm đèn với Đoàn Cẩn Kha, đến lầu Phong Lạc.
Nàng gọi một món giá hai mươi lượng bạc có tên gọi Bích Lạc Ngưng Châu, vị tươi mát mềm tan len lỏi giữa môi răng, nàng bỗng nhớ lại hương vị này.
Là đài nguyên ở núi Đông Thiên.
Nàng từng ăn một bữa ngon lành vừa đơn giản vừa thịnh soạn, sau đó lại chạm trán với một con bọ cạp càng dài, cũng từng hưởng thụ sự ngọt ngào cuối cùng trong bàn tay hắn.
Những tháng ngày đó còn in đậm trong mắt, lại thoáng như đã cách cả một đời. Ngoài chiếc còi đồng kia ra, thứ duy nhất còn sót lại là bấy nhiêu ký ức.
Cuối cùng hắn đã hôn nàng, vì sao còn từ chối nàng cơ chứ.
Đoàn Cẩn Kha thấy khóe môi nàng vương ý cười, nhưng nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, bèn đưa cho nàng một chiếc khăn. Nàng lấy khăn che mặt mình, thật lâu sau mới nhấc ra, khôi phục bình tĩnh.
Đoàn Cẩn Kha biết nàng luôn có tâm sự.
Xuân Thiên và Đoàn Cẩn Kha ở đấy chờ Bà Sa.
Nàng hồ cơ da trắng mắt biếc, đội trên đầu tấm khăn voan thướt tha lên lầu. Thấy Xuân Thiên, cô ấy nở nụ cười uyển chuyển, thốt ra một tràng tiếng Hán lưu loát.
Bà Sa là vũ kỹ trong phủ thái tử, rất ít khi ra ngoài. Song mỗi lần lễ tết hay hội đèn, theo phong tục thì sĩ nữ trong thành Trường An có thể ra ngoài dạo chơi, nên cô ấy sẽ được đi ra gặp gỡ.
Ba người chuyện trò hồi lâu trong lầu Phong Lạc. Thời khắc trăng treo ngọn liễu, mọi người lưu luyến chia tay. Hai người đưa Bà Sa về phủ thái tử trước, sau đó Đoàn Cẩn Kha mới đưa Xuân Thiên về.
Thấy Đoàn Cẩn Kha về phủ với Xuân Thiên, Tiết phu nhân cười giữ người lại nói chuyện chốc lát.
Xuân Thiên sắp đón sinh nhật thứ mười bảy, tuổi tác phù hợp, cũng nên lưu tâm đôi chút, chọn một lang quân tốt.
Nhiều lần bà nhắc tới hôn sự của Xuân Thiên với Tĩnh vương, lấy thân phận hiện giờ của con bé, phóng mắt nhìn vương tôn công tử khắp Trường An, lòng bà có hơi lo lắng.
Nếu bà đứng chỗ cao, thì chuyện thành gia lập thất của Xuân Thiên càng phải tốt hơn.
Tĩnh vương cảm thấy Đoàn Cẩn Kha vô cùng xứng đôi, Đoàn gia sở hữu gia tài bạc triệu, đảm bảo cả đời sống vô lo vô nghĩ. Tuy dòng dõi không quá cao quý, nhưng gả qua đó sẽ tránh khỏi cảnh dâu con với cha mẹ chồng, ít quy củ hơn, cuộc sống cũng thoải mái. Quan trọng Nhị lang là người có tương lai, có trách nhiệm.
Tiết phu nhân nhìn dung mạo càng ngày càng kiều diễm của Xuân Thiện, rồi quan sát kỹ cách đối nhân xử thế của Đoàn Cẩn Kha. Hai người ở chung hòa hợp, đôi bên có qua lại, bà ngẫm nghĩ, ngấm ngầm thừa nhận Đoàn Cẩn Kha, chẳng tốn sức để tác hợp cho hai đứa.
Có lần thái tử và Tĩnh vương ngồi chung kiệu hạ triều, kiệu dừng trước cửa Tĩnh vương phủ, y thoáng thấy Đoàn Cẩn Kha dẫn Xuân Thiên từ trên xe ngựa xuống, cùng vào Tĩnh vương phủ.
Tĩnh vương nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật mẹ Tuế Quan, Cẩn Kha đón con bé từ chùa Thanh Long về chúc thọ.”
Sau chuyện của đô úy Tiểu Xuân đợt thu, Xuân Thiên từng cảm ơn thái từ. Kể từ đó hai người không hề gặp mặt. Thái tử bận quân vụ biên cương, có lẽ đã lâu chưa đến chùa Thanh Long vấn an Lỗ Chương Cơ, y cân nhắc rồi hỏi: “Cô ấy vẫn còn ở chùa Thanh Long?”
“Cố nhân cất nhà giữ mộ ba năm, e là con bé cũng phải tạm ở lại trong chùa giữ ba năm.” Tĩnh vương cười nói, “Suy cho cùng là vô duyên với Tĩnh vương phủ ta, ba năm trôi qua, cũng đến lúc gả chồng.”
Thái tử đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Tĩnh vương nói về hôn sự của Xuân Thiên: “Trước mắt mẹ con bé đang để mắt đến Nhị lang Đoàn gia.”
Vì là sinh nhật Tiết phu nhân, thái tử trở về nhắc một câu với thái tử phi.
Lòng thái tử phi sinh nghi, nhưng cũng không đề cập tới, dặn người chuẩn bị quà mừng thọ, sai nội thị đưa qua Tĩnh vương phủ.
Ngoài quà mừng thọ cho Tiết phu nhân, còn có mấy tráp trâm hoa làm bằng lụa voan. Lão vương phu lẫn vương phi Quý thị đều được một tráp, một tráp cho Tiết phu nhân, tráp còn lại, nội thị lại cho Xuân Thiên.
Tiết phu nhân kinh ngạc, nghi rằng mình nghe nhầm. Tiểu nội thị xinh xắn kia bảo: “Nô tài nghe thái tử phi dặn, xác thực là cho tiểu chủ tử trong phòng phu nhân.”
Xuân Thiên thấy trâm hoa, nàng nhìn nhìn, rồi trả lại cho Tiết phu nhân: “Con ở trong chùa Thanh Long cũng chẳng thể cài, mẹ giữ dùng đi ạ.”
Sau đó Xuân Thiên gặp lại thái tử, địa điểm là bên ngoài phủ thái tử.
Xuân Thiên dẫn Thiện Thiện theo, và cả mấy tỳ nữ, đến phủ thái tử thăm Bà Sa.
Bà Sa là người Áp Đát, xa nhà ngàn dặm, ngày đêm lo lắng cố thổ. Đoàn Cẩn Kha tính ngược tính xuôi, y thu thập ở ngoài rất nhiều vật cũ của đất Hồ rồi chuyển tặng Xuân Thiên.
Xuân Thiên biết tâm tư của y, hai người này rõ ràng là có tình cảm, ấy nhưng người nào người nấy cứ hoài đoan chính giữ lễ, gặp mặt nhau chẳng nói được mấy lời.
Lòng nàng trăm mối ngổn ngang, mỗi khi rỗi rãi là sẽ đến phủ thái tử thăm Bà Sa, nói đôi lời với cô ấy.
Vợ chồng thái tử nhân hậu độ lượng, bao dung hạ nhân, mỗi tháng cố định một canh giờ, nhóm cung nhân tỳ nữ của phủ thái tử được ân chuẩn ra gặp mặt người nhà ở chỗ cửa hông nhỏ trong con hẻm đằng sau phủ.
Tuy là thăm, nhưng cũng có thị vệ trọng binh theo dõi. Trước mắt bao người, hai người cũng chỉ nói được hai ba câu. Về phần số đồ Đoàn Cẩn Kha vơ vét thì không thể đưa vào phủ thái tử, có lúc Xuân Thiên sẽ mang theo cho Bà Sa xem hòng vơi nỗi nhớ nhà.
Thăm Bà Sa xong, Xuân Thiên đưa nhóm tỳ nữ ra khỏi con hẻm nhỏ, trông thấy kiệu liễn của thái tử chạy lại từ một con đường khác.
Nói ra, thái tử và nàng đã gần nửa năm không nói chuyện. Thấy nàng mặc chiếc váy hoa màu mơ chín đỏ, cụp mắt đứng sát bức tường quét vôi trắng, y bèn cho dừng kiệu.
Xuân Thiên chỉ đành nói thật: “Lúc ấy ở Hồng Nhai Câu được một vị hồ cơ chăm sóc. Hồ cơ này hiện giờ chính là vũ kỹ trong phủ điện hạ. Thỉnh thoảng tôi tới thăm cô ấy.”
“Nếu đã gặp cố nhân, hà cớ gì phải tìm nhau ở cửa hông, đi thẳng vào là được.” Thái tử bật cười, lập tức gọi Xuân Thiên vào phủ, “Đến đây đi, vào nói chuyện với cô ấy.”
Xuân Thiên cúi đầu nói không dám. Thái tử thấy nàng bê một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, kiểu dáng như đồ ngoại, cười nói: “Ngay cả quà tặng người cũng mang đến rồi, còn đứng ngoài đấy làm gì.”
Thái tử phi thấy thái tử dẫn Xuân Thiên vào phủ, lòng sửng sốt, lại biết chuyện Xuân Thiên có quen với một nàng hồ cơ trong phủ, bèn mỉm cười dắt Xuân Thiên đi gặp Bà Sa.
Sau khi Xuân Thiên đi, thái tử phi đến thư phòng đưa trà cho thái tử. Nhìn phu quân cúi đầu bận bịu của mình, nàng khẽ nói: “Đứa nhỏ này trông không tệ.”
Thái tử nhíu mày lật bản cấp báo tình hình quân sự trong tay, thật lâu sau y mới đáp, song vẫn không ngẩng đầu: “Ừ.”
“Chị em trong phủ giờ chẳng có mấy người, ngày ngày thiếp ở trong nhà, cũng thấy có chút cô đơn.”
“Nếu nàng buồn chán, thường xuyên gọi cô ấy tới nói chuyện cũng được.” Thái tử trả lời nàng, “Ta cũng thấy trong phủ hơi quạnh quẽ quá mức.”
Mùa hè năm nay, thái tử mất thành Giao Hà.
Thánh thượng nghe tin, gọi thái tử về ngay trong đêm mắng một trận. Giữa đêm hôm khuya khoắt, thái tử quỳ trước điện.
Thánh nhân có tật, bình thường không quản lý nhiều, hay trốn trong cung thiền Phật, giao hơn nửa số chính vụ quân vụ cho thái tử. Mới đi từ chùa ra chợt nghe thành Giao Hà bị chiếm đóng, liền chỉ vào mũi thái tử giận dữ quở trách: “Trẫm để con đảm nhiệm vị trí đại tổng quản Hà Tây này không phải cho con đùa giỡn. Nếu người Đột Quyết phá trận xông vào Ngọc Môn Quan, một khi Hà Tây thất thủ, Trường An sẽ trở thành vật trong tay người Đột Quyết.”
Thành Giao Hà bị chiếm đóng, thành Y Ngô cách trăm dặm ngoài lao đao trong mưa gió. Đường Y Ngô ngày xưa thương lữ tấp nập giờ đây bị binh lính thổ phỉ đày đọa gà bay chó sủa, mấy bận suýt chặn đứng.
Tranh thủ trước khi đường Y Ngô bị chặn, An Vạn Kim đưa gia quyến đến Hà Tây lánh nạn.
Thái tử đau đầu, Hà Tây và Bắc Đình có chiến tướng nhưng lại thiếu mãnh tướng. Phen này người Đột Quyết đánh kiểu rầy rà, các thành Tây Vực cách nhau khá xa, binh lực phân tán, phòng thủ hết sức gian nan.
Xưa kia toàn nhắm vào cường quyền Đột Quyết, đập tan kẻ địch, giờ đây đối phương lung lạc, nhất thời đánh mất phương hướng.
Lúc thái tử phi nhàn hạ thường gọi Xuân Thiên vào phủ thái tử, có khi chơi cờ, có khi tâm sự, có khi xem ca múa. Lâu lâu thái tử cũng ở đấy, mọi người sẽ nói chuyện với nhau.
Sau đó thái tử cũng rất thích nghe đoạn chuyện cũ về cuộc hành Tây mà Xuân Thiên kể.
Cuộc sống của nhóm lữ nhân dọc đường, cốc Kim Bát trong sa mạc Mạc Hạ Diên, người dân du mục ở Tinh Tinh Hiệp, phòng rèn của bộ tộc Thiết Lặc, vương trướng và quân danh của Hạ Đốt.
Nàng giấu đi nhiều chi tiết, thái tử không quá để tâm, nhưng sẽ hỏi nàng: “Lý Vị là ai?”
Lý Vị là ai?
“Ngài ấy là người rất lợi hại… rất tốt.”
“Thế ư?” Thái tử nhướng mày, hừ nhẹ, “Lợi hại được cỡ nào.”
Y đường đường là thái tử, con cưng của trời, văn thao võ lược, cầm kỳ thi họa, vậy mà chẳng một ai nói y lợi hại.
Thái tử phi càng ngày càng nhiệt tình với Xuân Thiên làm Tiết phu nhân hơi bất an.
Từ thái độ của thái tử phi, Tĩnh vương cũng nghiền ngẫm ra một vài điều, cười nói: “Thái tử điện hạ cũng không tệ, mai sau là con rồng chân chính. Có điều con đường này chưa hẳn dễ đi. Nhưng một khi đi được rồi, ấy sẽ là… dưới một người, trên vạn người.”
Tĩnh vương là họ hàng, miễn cưỡng được coi là chú họ thái tử. Xuống chút nữa, thế hệ Tuế Quan cách xa thánh nhân hơn một chút, nếu Xuân Thiên có thể bước lên trên, với thằng bé chỉ trăm lợi chứ không một hại.
Cuộc sống nhà cao cửa rộng không hề dễ dàng, huống chi là nhà vua. Nhưng…. đó là nhà vua đấy. Lúc này lòng dạ Tiết phu nhân cũng có phần hỗn loạn.
Tĩnh vương nói, “Nếu thực sự là ý thái tử, trốn nổi ư?”
Tiết phu nhân thở dài.
Bà hỏi Xuân Thiên: “Con thấy Nhị công tử Đoàn gia thế nào? Mẹ thấy cậu ấy… rất xứng đôi với con.”
“Cẩn Kha rất tốt.” Xuân Thiên cũng biết mẹ muốn tác hợp cho mình và Đoàn Cẩn Kha, “Nhưng con với ngài ấy không có tình yêu nam nữ.”
“Vậy… thái tử điện hạ thì sao?” Tiết phu nhân hỏi.
Xuân Thiên trầm mặc.
Gần đây số lần thái tử phi triệu kiến nàng ngày càng nhiều, ban thưởng cũng ngày càng nhiều. Nàng có nghe phong thanh vài tin đồn ở ngoài, giờ nhớ lại, Xuân Thiên cũng mơ hồ phát giác điều khác thường.
Một nữ lang trẻ tuổi bình thường như nàng kém xa những cô gái xuất thân vọng tộc quyền quý khác, sao có thể được thái tử phi ưu ái.
Nàng và thái tử cũng trở nên thân thuộc hơn, nhưng nếu nói thái tử có ý gì với nàng, Xuân Thiên không nhìn ra.
Một lượng lớn phú thương từ các thành Tây Vực ùa vào Hà Tây lánh nạn. An Vạn Kim và Lục Châu gặp lại Lý Vị ở thành Cam Châu.
Lục Châu trông thấy Lý Vị, cười hì hì hỏi hắn: “Chị Xuân Thiên đâu ạ?”
Lý Vị mỉm cười: “Hơn một năm trước sau khi từ Y Ngô về Cam Châu, cô ấy đã trở về Trường An ngay.”
Lục Châu ngạc nhiên, trợn mắt nhìn hắn: “Ối, sau đó hai người không thành thân ư?”
Lý Vị hơi khựng lại, ngữ khí lành lạnh: “Ta và cô ấy không phải… là quan hệ đó.”
Lục Châu đảo mắt vòng quanh, ngỏng đầu hừ một tiếng: “Anh lại bắt nạt chị ấy à? Làm chị ấy tức bỏ đi rồi sao?”
Lý Vị bật cười: “Không phải như cô nghĩ đâu. Ta bắt nạt cô ấy lúc nào chứ…”
Lục Châu cúi đầu lẩm bẩm hai tiếng, lườm Lý Vị một cái: “Lần ở Y Ngô anh đã bắt nạt chị ấy, tối hôm đấy chị ấy còn khóc…”
Lục Châu đột nhiên im bặt.
Lý Vị nghe thấy lời đó, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Châu: “Cô nói gì?”
Lục Châu gục đầu im thin thít.
Lý Vị nhíu mày, thấp giọng quát: “Lục Châu!”
“Buổi tối hôm ở Y Ngô… chính là lần anh uống say… Xuân Thiên không ở cùng ta. Chị ấy đi ra từ phòng anh, sáng sớm mới sang tìm ta, nhờ ta gạt anh giúp chị ấy…”
Lý Vị bỗng nắm lấy cánh tay Lục Châu, cặp mắt sắc bén tối đen nhìn Lục Châu chòng chọc: “Cô, nói cho rõ.”
Cánh tay Lục Châu bị hắn nắm nhói đau, thấy sắc mặt hắn âm u, tràn đầy hung tợn, lắp bắp kể lại chuyện đêm đó cho hắn nghe.
Lý Vị nghe xong, cả người đổ mồ hôi lạnh, toàn thân như bị kim đâm.
Chẳng trách nó lại chân thật như vậy… những giấc mộng về sau có ra sao, cũng không rõ ràng bằng đêm đó.
Hắn thực sự… đã xâm phạm nàng.
Cổ họng xộc lên vị máu tanh, hai mắt hắn đỏ quạch, buông Lục Châu ra, sải bước rời đi.
(còn tiếp)